Thẩm Gia Ngọc nhỏ giọng “Ừm” một tiếng rồi im lặng mặc váy dài Lục Sướиɠ đưa tới vào. Cậu đội mái tóc giả dài ngang eo mà người kia chuẩn bị cho, sau đó lại trang điểm nhẹ dựa theo chỉ thị của người kia. Trông cậu vốn đã xinh đẹp thanh tú, da trắng như trứng gà bóc, mắt đen như mực, lông mày rậm, mũi gọn gàng thanh tú còn đôi môi thì như anh đào. Cặρ √υ' trước ngực cậu lại càng mềm mại trắng nõn, khó có thể nắm chặt được. Sau khi trang điểm tinh tế một phen, trông cậu lại càng hút hồn người, khiến người ta không rời mắt ra nổi.
Lục Sướиɠ say mê hít hà mùi thơm trên cần cổ cậu, sau đó, hắn buông cậu ra: “Đi thôi.”
Thẩm Gia Ngọc sợ hãi mà theo hắn lên xe. Vào khoảnh khắc cậu vừa lên xe đã cảm thấy một cơn rung mãnh liệt bên trong cơ thể. Người cậu lập tức mềm nhũn, suýt nữa đã ngã trên xe.
Dươиɠ ѵậŧ giả thô dài đang rung lên mãnh liệt trong lỗ thịt chặt khít, trứng rung ở c̠úc̠ Ꮒσα cũng bắt đầu rung lên sôi nổi, hai thứ rung lên và va chạm vào nhau. Giữa chúng có một màng thịt mỏng ngăn cách chúng ảnh hưởng lên nhau, tựa như lại bắt đầu một cuộc hoan ái điên cuồng vậy. Những cơn rung đùa bỡn hai lỗ da^ʍ của Thẩm Gia Ngọc một cách mạnh bạo.
Một lượng lớn nước da^ʍ chảy ra khỏi chỗ sâu trong lỗ thịt, ướt đẫm mà phun lên dươиɠ ѵậŧ giả đang tàn sát bừa bãi trong cơ thể cậu. Thẩm Gia Ngọc run rẩy cả người, không kìm được mà kẹp chặt hai chân. Cậu vẫn nhớ hôm nay mình mặc một cái quần lọt khe nên hoàn toàn không che giấu được gì cả. Nếu để những dịch nhờn đó chảy ra, chắc chắn chúng sẽ làm bẩn lễ phục dạ hội trên người cậu. Cậu mới nhìn thấy mác váy trong túi, giá cả không phải là cái giá mà cậu có thể trả được. Nếu chọc giận Lục Sướиɠ, lúc đó chắc chắn cậu sẽ là người xui xẻo.
Dù cậu có nghĩ vậy nhưng lại không khống chế được phản ứng bản năng trong cơ thể. Cây dươиɠ ѵậŧ giả kia vừa thô vừa dài, nó vô tình cắm vào hoa huyệt chặt khít non mềm của cậu, căng rộng những thớ thịt bên trong lên đến hết cỡ, đến mức gần như biến thành một cái màng thịt căng phồng phì nhiêu. Qυყ đầυ thô to cứng ngắc đâm đúng vào cổ tử ©υиɠ đang ngượng ngùng khép kín của cậu mà mãnh liệt chấn động, điều đó khiến cho thịt mềm ở cổ tử ©υиɠ dần mở ra, chứ như thể nó muốn hung ác cắm thủng sự cản trở nhỏ nhoi kia ngay lập tức, ngang ngược mà đâm thẳng vào trong!
Thẩm Gia Ngọc bị cây dươиɠ ѵậŧ giả đó cᏂị©Ꮒ đến độ run lên khe khẽ. Miệng cậu hơi nhếch lên, nước miếng vô thức chảy khỏi khóe môi, cơ thể thì nhũn mềm cả ra. Cậu nằm liệt trên chỗ tựa lưng trên xe và cố gắng co rút lỗ thịt đang phun nước lại, cố gắng sao cho những thứ đó không làm bẩn váy.
Lục Sướиɠ nhéo cằm cậu, ngón cái cọ sát qua lại ở cánh môi hồng hào của cậu, hắn trầm giọng nói: “Đồ dâʍ đãиɠ, có sướиɠ không?”
“Sướиɠ, sướиɠ chết mất, lỗ da^ʍ căng quá, toàn là nước hu hu.” Cậu cụp mi, mặt đỏ ửng đầu nhục nhã nhưng cơ thể lại rất trung thực mà khe khẽ run rẩy: “Lỗ da^ʍ bị cắm cho đầy quá, tê quá, cổ tử ©υиɠ sắp bị dươиɠ ѵậŧ lớn đâm mở ra rồi.”
Lục Sướиɠ hừ cười một tiếng, hắn đặt cậu lại lên ghế rồi tắt chốt mở của gậy mát xa: “Đến nơi rồi, xuống đi.”
Thẩm Gia Ngọc thở hổn hển vài tiếng, cậu rút vài tờ giấy lau đi nước miếng chảy ra khỏi khóe môi, tay chân bủn rủn xuống xe.