Lạnh lùng nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cậu, Lục Sướиɠ nhấc ngón tay ra khỏi người cậu. Hai chân Thẩm Gia Ngọc bủn rủn không thôi, cậu nằm liệt như một vũng nước, không có sức đâu mà đỡ cơ thể nữa nên cậu đã oặt người ngã khỏi bàn trang điểm. Hoa hồng phì nộn giữa hai chân chảy ra những luồng chất nhầy trong suốt trơn trượt, chúng làm cho mặt đất tràn đầy vết bẩn.
Thẩm Gia Ngọc khẽ run lên một lúc, qua một hồi lâu, đồng tử giãn ra mới co lại một lần nữa. Cậu thở dốc một tiếng và run rẩy bò dậy khỏi mặt đất. Cậu nhìn qυầи ɭóŧ ren bị bắn đầu tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c mà sầu cả người: Cậu không có cái quần lọt khe sạch nào khác nữa.
Lục Sướиɠ nói: “Nếu cậu đã da^ʍ như thế thì có mặc qυầи ɭóŧ bẩn ra ngoài cũng sẽ không cảm thấy mất mặt đâu nhỉ.”
Thẩm Gia Ngọc hơi run lên và nhìn hắn với vẻ sợ hãi. Cậu im lặng mặc chiếc qυầи ɭóŧ dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ lại vào người.
“Từ từ.” Lục Sướиɠ lại đột nhiên gọi cậu lại, hắn lục lọi bên trong ngắn ké một lúc rồi nở một nụ cười tươi đầy ác liệt: “Lại đây vạch lỗ da^ʍ của cậu ra, chổng mông lên.”
Lúc này Thẩm Gia Ngọc mới nhìn đồ trong tay hắn, mặt cậu trắng bệch: Một cây dươиɠ ѵậŧ giả màu đen đang bị Lục Sướиɠ xiết trong tay. Nhìn chiều dài thì có thể biết được là cỡ lớn nhất. Trên thân có những chiếc gai nhỏ nổi lên dày đặc, phía trên qυყ đầυ có khắc hình xoắn ốc. Vừa nhìn đã biết nếu nhét một dươиɠ ѵậŧ thô to như vậy vào lỗ nhỏ, thì chắc chắn sẽ làm cho nơi đó căng đầy không còn chút khe hở nào. Đến cả lối vào lỗ nhỏ cũng sẽ bị căn dươиɠ ѵậŧ này nới rộng biến thành màu trong suốt.
Cậu sợ hãi lắc đầu: “Không, không được đâu. Nó to quá, chắc chắn sẽ không nhét vào được.”
“Tôi có cho cậu quyền được từ chối hả?” Lục Sướиɠ đá một cái lên bờ mông trắng nõn đầy đặn của cậu, mũi giày nhọn dẫm lên đóa hoa ướt đẫm rồi hung hăng nghiền lên, đâm vào một chút: “Ngoan ngoãn vạch lỗ thịt của cậu ra, đừng để tôi lặp lại lần nữa!”
Thẩm Gia Ngọc nức nở một tiếng, lỗ da^ʍ chảy ra càng nhiều chất dịch dính ướt hơn nữa. Cậu run rẩy nhếch mông lên trước mặt Lục Sướиɠ, để lộ lỗ thịt đỏ hồng bên trong cho hắn xem.
Lục Sướиɠ vừa lòng điều chỉnh góc độ của dươиɠ ѵậŧ giả kia một chút rồi nhắm đúng là lỗ huyệt chật hẹp mềm mại của cậu, hung hăng mà cắm vào sâu bên trong!
“Ha a ưm ư, đừng mà, lớn quá, sâu quá.” Thẩm Gia Ngọc khóc kêu một tiếng, cậu bắt đầu dâʍ đãиɠ mà đong đưa mông: “Dươиɠ ѵậŧ lớn sắp đâm nát lỗ da^ʍ rồi! Sướиɠ quá, đã quá, ư ưm, lỗ da^ʍ bị dươиɠ ѵậŧ lớn căng đầy chết mất…”
“Lát nữa sẽ còn sướиɠ hơn, đồ dâʍ đãиɠ.” Lục Sướиɠ lại lấy mấy quả trứng rung ra, hắn dính một chút chất nhầy giữa hai chân cậu lên ngón tay rồi đâm mở cúc huyệt hồng phấn kia. Tràng đạo của cậu cũng trơn trượt, vừa ướt và vừa nóng, hiển nhiên đã bị kɧoáı ©ảʍ ở hoa huyệt làm cho ướt hơn một nửa. Hắn nhét đống trứng rung vào lỗ nhỏ của Thẩm Gia Ngọc rồi mặc qυầи ɭóŧ ren lại giúp cậu. Sau khi sờ soạng mông thịt trắng nõn mượt mà kia, hắn nói: “Được rồi đấy.”
Thẩm Gia Ngọc run rẩy bò khỏi mặt đất, khóe mắt cậu đỏ bừng, hàng mi dày rậm đen nhánh thấm đẫm nước mắt. Cậu cắn môi dưới hồng hào, hai chân run như cầy sấy, đến cả thở thôi cũng khiến người ta cảm thấy cậu rất yếu ớt.
Lục Sướиɠ nói: “Mau mặc quần áo vào để ra ngoài.”