Editor: YingHayĐiLinhTinh
Sở Đồng ngồi ở ghế sau xe taxi, gắt gao khép chặt hai chân.
Cô mặc chiếc váy liền áo dài đến đầu gối mà Trình Ngôn không biết mua từ khi nào, nhưng hạ thân lại trống không, trứng rung loại nhỏ nhét ở hoa huyệt cô trướng trướng, cảm giác tồn tại cực lớn.
Váy cô ngày hôm qua bị anh xé hỏng rồi, qυầи ɭóŧ cũng bị ném vào thùng rác.
Thời điểm muốn về nhà còn bị Trình Ngôn mạnh mẽ bẻ ra hai chân nhét vào một cái trứng rung.
Còn lo lắng nói rằng: “Nơi này thật chặt, sợ lần sau làm em lại bị thương.”
Sở Đồng đỏ bừng mặt mà trừng mắt nhìn thiếu niên bên người, dùng sức kẹp lấy hai chân, sợ đồ vật bên trong rớt ra.
Trình Ngôn xem cái liếc mắt oán trách này đến trong cổ họng căng thẳng, nghiêng người qua, nương ghế dựa che đậy cho tay vào dưới váy cô, đẩy ra hoa đế bị căng đến hơi mỏng, lập tức đè lại hạt đậu của cô.
Sở Đồng thiếu chút nữa kêu ra tiếng.
Kí©ɧ ŧɧí©ɧ từ cửa huyệt một trận một trận truyền đến, cô cắn chặt môi, dư quang liếc mắt phương hướng tài xế, phát hiện người kia đang chuyên tâm lái xe cùng nghe nhạc từ đài, tựa hồ không chú ý tới động tĩnh bên này, mới lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra.
“Trình Ngôn!” Cô chịu đựng rêи ɾỉ thấp giọng ngăn cản anh:
“Sẽ… Sẽ làm ướt chỗ ngồi người khác… Không cần… Ngô…”
Ngón tay linh hoạt chui vào hoa huyệt đẩy trứng rung vào càng sâu hơn.
Trình Ngôn hừ một tiếng: “Ai nói em một hai đòi về.”
“Ngày mai còn phải đi học,” Sở Đồng nhỏ giọng giải thích: “Cặp sách và đồng phục đều ở trong nhà.”
Ngón tay anh ở trên hạt đậu của cô xoa mạnh một chút, mới không nhanh không chậm rút về.
Cả người Sở Đồng run lên, may mắn không ra ở trên xe.
Trình Ngôn kinh ngạc liếc nhìn cô một cái, không nghĩ tới cô có thể nhịn như vậy.
Vừa vặn lúc này đã gần tới chung cư của Sở Đồng, anh cười nhắc nhở cô gái nhỏ bên cạnh bởi vì cố nén du͙© vọиɠ mà lỗ tai đều hồng.
“Kẹp chặt, cẩn thận thời điểm đi đường bị rơi.”
*
Sở Đồng thế nào cũng không nghĩ tới, cô thật vất vả nhịn tới lúc xuống xe, cũng cực cực khổ khổ kẹp chặt tiểu huyệt đi thang máy tới cửa nhà, lại bị Trình Ngôn kéo đến cầu thang bộ đè lại.
Môi lưỡi đυ.ng vào đồng thời trứng rung trong tiểu huyệt bắt đầu điên cuồng chấn động.
“Ngô ưm…”
Tiếng rêи ɾỉ không nhịn xuống ở cầu thang bộ vắng vẻ truyền đi, sợ tới mức Sở Đồng vội vàng duỗi tay chống lại: “Không cần… A… Không cần ở chỗ này… Ngô…”
Cầu thang bộ tuỳ thời đều sẽ có người tới, vạn nhất bị nghe thấy âm thanh hoặc nhìn thấy bọn họ ở dạng này…
Nước sốt tràn ra từ tiểu huyệt đột nhiên rụt một chút.
Ngón tay ở huyệt khẩu của cô đảo quanh, Trình Ngôn bên tai cô nhẹ nhàng thổi khí:
“Vậy Đồng Đồng phải nhịn xuống không được kêu.”
Cảm giác ẩm ướt truyền đến vành tai, hơi thở ấm áp phả vào lỗ tai cô, đôi tay cô bị Trình Ngôn giữ ở sau người, chỉ có thể bị động thừa nhận anh xâm nhập.
Hạt đậu trong hoa đế bị vân vê đùa bỡn qua lại, trứng rung hướng chỗ sâu nhất chui vào, vòng eo cô bủn rủn, chất lỏng giữa hai chân chảy xuống phía dưới, ngay cả rãnh mông cũng bị tẩm ướt.
“Ưm… Ngô ưm…”
Sở Đồng tận lực không phát ra âm thanh, nhưng kɧoáı ©ảʍ cực hạn làm cô khống chế không được phát ra rêи ɾỉ giọng mũi.
Cảm giác sảng khoái từ bụng nhỏ dâng lên, thẳng tiến vào xương cốt. Cô dang rộng hai chân hơn, ý đồ làm kɧoáı ©ảʍ này tăng thêm một tầng.
Nhưng lúc này, hành lang truyền tới thanh âm có người nói chuyện.
Bọn họ dường như đi lên lầu.
Sở Đồng tức khắc bị doạ đến toàn thân cứng đờ, tiểu huyệt lại kẹp chặt muốn chết.
Cố tình Trình Ngôn ở bên tai cô cười nhẹ, động tác tay càng ngày càng linh hoạt, không ngừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ hạt đậu, tần suất trứng rung chấn động cũng càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh…
Không xong, lúc này… Không được, có người đang tới…
Không thể để người phát hiện cô ở hành lang bị đùa bỡn lêи đỉиɦ…
Nhưng hai luồng kɧoáı ©ảʍ từ hoa đế và huyệt nội lan đến toàn thân.
A a a tới rồi… Tới rồi – lêи đỉиɦ –
Sở Đồng sảng đến toàn thân đều cong lên, vùi đầu bên cổ Trình Ngôn, một ngụm cắn cổ anh, thấp thấp nức nở ra tiếng.
“Hửm? Cậu có nghe thấy thanh âm gì không?”
Dưới tầng có giọng nam vang lên.
Sở Đồng sợ tới mức kẹp tiểu huyệt đến càng chặt, nhưng trứng rung còn ở bên trong không thuận theo mà rung lên.
Lêи đỉиɦ liên tục làm cô gần như không có sức lực giãy giụa, một bên run rẩy một bên chịu đựng rêи ɾỉ. Trái tim trong l*иg ngực dường như đều nhảy ra ngoài.
Cô không muốn bị người thấy ở chỗ này…
Bên kia tạm dừng một hồi, một nam sinh khác mở miệng:
“Có thanh âm gì, nghe lầm rồi? Đi đi, mạt chược sắp bắt đầu rồi.”
Bọn họ mở cánh cửa nhà hàng xóm Sở Đồng.
Thời điểm cánh cửa bị đóng lại thật mạnh, Sở Đồng rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra.
“Chỉ có chút lá gan như vậy?”
Trình Ngôn nâng eo cô, kéo người không còn sức lực vào trong lòng ngực, ăn đau che lại địa phương bị cô cắn. “Cắn anh thật to gan.”
Sở Đồng cảm nhận được tiểu huyệt chấn động, uỷ khuất cắn môi: “Ngô, anh mau dừng nó lại, ưm… Dừng lại…”
Anh làm bộ làm tịch tự hỏi một hồi, lắc đầu.
“Không thể được.”
“Ai nói em vừa mới cắn anh? Để trừng phạt, em giữ nó đến khi trời tối.”
Anh bế lên cô, nhìn đồng hồ trên cổ tay: “Hừm, đại khái còn hai tiếng nữa, nhịn xuống đi Đồng Đồng.”
Hai, hai tiếng?!
Sở Đồng run rẩy thân mình, cảm nhận được tiểu huyệt điên cuồng nhảy lên trứng rung, hận không thể lại cắn anh một cái.
“Trình Ngôn! Ngô… Anh, anh khi dễ người!”
“Chính là khi dễ em,” Vẻ mặt anh theo lý thường nóng lên, mắt phượng sâu thẳm đảo qua mang theo một cổ dục cầu bất mãn ai oán:
“Ai nói em bị thương không thể làm được, anh đành phải để em cảm thụ một chút cảm giác của anh.”
Anh cố dùng hông chọc chọc cái mông Sở Đồng.
Sở Đồng mông lung chớp mắt một cái, ngay sau đó liền đỏ mặt.