"Đưa điện thoại cho tôi." Sa Chức Tinh sợ An Hâm hiểu lầm, muốn giật lại điện thoại trên tay Lạc Hi Thần, cánh tay dài của Lạc Hi Thần lại giơ lên, tránh khỏi tay cô.
Lúc này Sa Chức Tinh một bụng lửa giận, nếu không phải đột nhiên anh nói xen vào, chuyện cũng sẽ không rắc rối như vậy.
Hít một hơi, động tác cũng trở nên hung hăng hơn, nhón chân với không tới, bỗng nhiên đầu gối cô húc vào bụng Lạc Hi Thần một cái, thừa dịp anh vô cùng đau đớn khom lưng xuống, giật lại điện thoại.
Quay đầu muốn chạy, chân vừa mới lui ra, đột nhiên một cánh tay dài túm chặt từ phía sau, trọng tâm của thân hình mảnh khảnh không vững, trong chớp mắt sắp ngã xuống kia, Sa Chức Tinh nắm chặt đầu sỏ gây tội là cánh tay Lạc Hi Thần, cứng rắn kéo anh cùng té xuống.
Chỉ là, tư thế hai người té xuống có chút kỳ lạ.
Thân hình to lớn một mét tám mươi tám của Lạc Hi Thần đè lên người Sa Chức Tinh, hình ảnh này thấy thế nào cũng không phù hợp.
Sa Chức Tinh té đau cả lưng, động tác vừa rồi của cô nhằm trả thù Lạc Hi Thần kéo mình lại, nhưng không ngờ sau khi ngã xuống tình hình lại biến thành thế này.
Không biết Lạc Hi Thần thế nào rồi, tiếng thở dốc có chút nặng nề.
Sa Chức Tinh cũng không rảnh quan tâm tới anh, cau mày xoa xoa khuỷu tay đang đau đớn của mình, muốn đẩy anh ra, đột nhiên phát hiện ra tình huống không thích hợp lắm.
Sửng sốt vài giây, sau khi cảm nhận được rõ ràng cơ thể anh nóng lên, gương mặt "tạch" một cái đỏ bừng.
"Anh......" Sa Chức Tinh nhớ ra phải giãy giụa, đẩy đẩy anh.
"Đừng nhúc nhích!" Trọng lượng toàn thân Lạc Hi Thần đè trên người cô, giọng nói khàn khàn đè nén.
"Anh đứng lên trước!" Sa Chức Tinh quay mặt đi, vẻ mặt không được tự nhiên.
Lạc Hi Thần không để ý đến lời cô, thân thể đè nặng như cũ, ánh mắt lẳng lặng dừng lại trên mặt cô.
Khuôn mặt nhỏ bằng lòng bàn tay của Sa Chức Tinh nhuộm một màu đỏ ửng, nghiêng nghiêng thanh tú, như một đoá hoa mới nở, tươi mát linh hoạt, thuần khiết lại xinh đẹp, anh nhìn đến mức ngây ngẩn.
Đây đã là lần thứ mấy?
Anh có cảm giác với cô.
"Lạc Hi Thần...." Sa Chức Tinh không dám chọc giận anh, cũng không dám đẩy quá mạnh, chỉ nhẹ nhàng gọi anh một tiếng, âm thanh có chút ngây thơ vô tội.
Lạc Hi Thần nhìn thẳng vào mắt cô, đồng tử phản chiếu lại hình bóng bé nhỏ, bên tai là giọng nói dịu dàng, cả người anh càng cảm thấy khô nóng.
Sa Chức Tinh cảm nhận được rõ ràng thay đổi này, ghé mắt, cẩn thận liếc nhìn anh.
Dường như Lạc Hi Thần không thoải mái lắm, một màu âm u phủ kín tầm mắt, mặt căng cứng, trán chảy xuống từng giọt mồ hôi.
Sa Chức Tinh cảm nhận thấy nguy hiểm.
Gần đây anh giúp đỡ cô nhiều như vậy, suýt chút nữa cô đã quên mất bản tính của anh rồi.......
Nâng nâng chân, muốn đem anh đá văng, nhưng chân còn chưa kịp chạm vào người, đột nhiên anh lại tự mình đứng lên.
Sa Chức Tinh vừa được giải thoát liền ôm quần áo của mình đi vào phòng tắm.
"Ầm" một tiếng khoá cửa phòng lại.
Vào phòng tắm rồi, dựa lên cánh cửa, thở phào một hơi thật dài.
Còn may, anh vẫn tốt hơn so với cầm thú.
Lạc Hi Thần đứng ngoài cửa, ánh mắt lẳng lặng dừng lại trên cánh cửa phòng tắm, lại nhìn nơi nào đó của mình vẫn chưa bình tĩnh lại, ánh mắt đen đặc như mực.
Sa Chức Tinh là người phụ nữ đầu tiên dễ dàng khiến anh mất khống chế như vậy.......
Điều này chứng minh cái gì?