Phu Nhân, Hôm Nay Chị Đã Thích Em Chưa?

Chương 82: Tâm Ấm.

9h, Kỳ Thanh đến tập đoàn Lục Thị. Lễ tân nhìn thấy cô, nhiệt tình giống như đứng trước mặt bà chủ của mình vậy, đứng dậy chào hỏi. Kỳ Thanh mỉm cười gật đầu xem như là đáp lại.

Nhìn Kỳ Thanh đi đến thang máy, lễ tân lập tức cầm điện thoại nhắn vào trong nhóm của công ty [Lão bà của Lục tổng tới! Ai chưa thấy thì có thể nhân cơ hội này thấy a!]

Tin nhắn được gửi đi một phát, công ty đang an tĩnh lập tức náo nhiệt lên, như nồi nước sôi mà sôi sùng sục lên, tin nhắn lập tức bay tới liên tục, trong một phút mà đã có mấy trăm cái tin nhắn, chớp mắt một cái là không bỏ qua tin nhắn luôn.

Kỳ Thanh đi thang máy chuyên dụng lên lầu, những người chưa gặp Kỳ Thanh, đều là những nhân viên nhỏ bé, cũng không dám đến khu vực thang máy này, càng cũng không có lá gan mà vây ở phòng tổng tài để xem.

Ai...chỉ có thể chờ lão bà của Lục tổng đi ra mới có thể đứng ở bên cửa sổ mà nhìn, nhìn xa xa cũng được.

Ra thang máy, Kỳ Thanh ngựa quen đường cũ mà đến trực tiếp văn phòng Lục Uyển Đình, dọc đường đi, cô đang suy nghĩ nên mở miệng hỏi sao cho hợp lý.

Hỏi thẳng ra thì có vẻ đột ngột quá.

Kỳ Thanh hít một hơi thật sâu, chậm rãi thở ra, gõ cửa phòng tổng tài, thư ký Phó từ trong văn phòng ló đầu ra, mắt cười mà chào hỏi với Kỳ Thanh "Xin chào, Kỳ tổng! Lục tổng còn mở họp, không có ở văn phòng, cô đi vào đó chờ Lục tổng, cửa văn phòng không có khoá."

Hắn vẫn còn nhớ rõ lần trước, Kỳ tổng đến mà lúc đó Lục tổng đang tiếp khách, hắn mang người đi phòng khách, chọc cho Lục tổng không cao hứng, thư ký Phó nhớ rõ lời Lục tổng, về sau Kỳ tổng đến phải để cho người vào trong văn phòng tổng tài chờ.

Lúc đó, ai mà biết thân phận thật sự của Kỳ tổng đâu, là phu nhân của Lục tổng a.

"Được, cảm ơn." Kỳ Thanh ôn hoà đáp lại, vặn cửa ra đi vào trong văn phòng.

Cô ngồi trên sofa không bao lâu, thư ký Phó bưng trà với ít điểm tâm đi đến, "Kỳ tổng, tôi có pha trà, nếu cô không thích thì tôi đổi cafe."

"Trà là được rồi." Kỳ Thanh rất ít khi uống cà phê, so với vị cà phê đắng nồng, cô lại thích vị thanh của trà hơn.

Nhận chén trà trong tay thư ký Phó, Kỳ Thanh tuỳ ý hỏi "Lục tổng mở họp bao lâu?"

Chung trà màu trắng ngọc, ly và nắp ly có một đường chỉ màu vàng, lá trà ở dưới chung dần dần nở ra, như được tái sinh một lần nữa trở về hình dạng ban đầu, nước bắt đầu loan ra là màu xanh của lá.

Thư ký Phó đứng bên người cô, hơi cong eo, nhớ lại một chút rồi nói "Lúc tôi tới, Lục tổng đã mở họp cùng với tổ hạng mục, tính đến giờ thì đã hơn một tiếng rồi."

"Có hạng mục mới muốn đầu tư sao?" Kỳ Thanh thổi lá trà sang một bên, ưu nhã mà nhấp một ngụm, ánh mắt nhìn lá trà rồi lại nhìn thư ký Phó.

"Cái này tôi không rõ lắm." Thư ký Phó biết cái gì nên nói cái gì không nên, cười giả lả rồi lấy cớ có việc rời khỏi văn phòng tổng tài.

Có thể được Lục Uyển Đình giữ lại bên người để làm việc, phải là người cái cần nói thì nói cái không cần thì nên im lặng, trợ lý Tô và tài xế Lương là người biết mối quan hệ của hai người từ sớm, nhưng miệng vẫn kín như bưng, hiện tại nói chuyện bóng gió thăm dò từ thư ký Phó là chuyện không thể.

Kỳ Thanh bưng trà, đi đến bàn làm việc của Lục Uyển Đình.

Trên bàn làm việc đặt các văn kiện sắp xếp gọn gàng ở trên đó, Kỳ Thanh uống một ngụm trà, không có lấy xem chỉ dùng mắt quan sát.

Ánh mắt nhìn mỗi một phần văn kiện, nhưng không có tin tức gì hữu dụng, Kỳ Thanh nhíu mày trầm tư.

Có lẽ, cô không nên đến đây.

Chính cô còn chưa xử lý xong việc trong công ty, còn tới đây hỏi chuyện công ty Lục Uyển Đình, tay cô cũng không có dài đến vậy.

Lục tổng biết Kỳ tổng đến công ty sao? Thư ký Phó trở về văn phòng của mình ngồi xuống, lấy điện thoại, mở wechat ra nhắn cho trợ lý Tô một tin [Tiểu Tô, Kỳ tổng đến.]

Mặc kệ Lục tổng có biết hay không, hiện tại hắn nói cho trợ lý Tô, trợ lý Tô sẽ chuyển cáo cho Lục tổng.

Trợ lý Tô nhận được tin nhắn, nhìn thấy Lục tổng phát hoả, yên lặng khoá màn hình lại.

Hiện tại, không có cơ hội mở miệng.

Lục Vân Tạ rất lanh mắt, thấy màn hình điện thoại trợ lý Tô sáng lên, cô liếc nhìn một cái đã xem xong tin nhắn.

Kỳ Thanh như thế nào tới công ty của các cô?

Tổ hạng mục từng người cuối đầu nghe giáo huấn, tổng giám Chu cũng không ngoại lệ. Trong phòng họp, không khí cực kỳ căng thẳng, Lục Uyển Đình trầm giọng, đem phương án sửa suốt đêm ra, một chút cũng không hài lòng quăng lên trên bàn họp, xoa xoa giữa mày "Kiểm tra số liệu một lần nữa, kế hoạch cũng không cần sửa, làm lại hết đi. Tan họp."

Mọi người trong phòng họp từng người đi ra, tổng giám Chu cầm tài liệu đi sau cùng.

Trong phòng họp chỉ còn lại ba người, Lục Uyển Đình giao phó cho trợ lý Tô "Tiểu Tô, em đi tìm người điều tra ai là người phụ trách hợp cho hạng mục đầu tư lần này của tập đoàn Trường Trạch."

"Vâng, Lục tổng." Trợ lý Tô gật đầu "Đúng rồi, Lục tổng, phu nhân đến công ty, đang ở văn phòng chờ chị."

Lục Uyển Đình lập tức đi ra khỏi phòng họp.

Một giây trước, mặt Lục tổng còn khó coi, giây tiếp theo thì đôi mày đang cau lại lập tức giãn ra, cười như mùa xuân đến, hoá ra Lục tổng thực sự thích Kỳ tổng a.

Trợ lý Tô nhìn cửa mà thất thần cảm khái "Hoá ra, tình cảm thật sự có thể bồi dưỡng sau khi kết hôn." Cô nghĩ đến Tần Phụ Tuyết.

Nếu cô và Tần Phụ Tuyết có thể kết hôn, có phải cũng có thể bồi dưỡng tình cảm với nhau không?

Trợ lý Tô đã quên mất là trong phòng họp còn có một người nữa, lời vừa nói ra, Lục Vân Ta nghe không thiếu một từ nào.

Chưa kịp chuẩn bị lấy tinh thần, trên vai đã có gì đó đập vào đau đớn. Lục Vân Tạ nắm lấy bả vai trợ lý Tô.

"Đau..." trợ lý Tô đau đến hít thở không thông, hoang mang khó hiểu nhìn Lục Vân Tạ "Làm sao vậy, nhị tiểu thư?"

Mặt nhị tiểu thư xanh mét mà nhìn cô "Lời cô mới nói là có ý gì?"

Từng dòng ký ức cứ lội ngược lên, Lục Vân Tạ cắn răng, chị cô và Kỳ Thanh, ai là người lừa cô? Hay là cả hai người đều lừa cô?

"Không có ý gì." Trợ lý Tô biết chính cô vừa mới nói sai, cố gắng trấn định giải thích "Tình cảm Kỳ tổng và Lục tổng, sau khi kết hôn càng tốt hơn trước."

Lục Vân Tạ cúi người tới gần, ánh mắt lạnh lẽo, khí thế bức người, cực kỳ giống Lục tổng, trợ lý Tô sợ hãi ngưỡng người ra, lưng dính sát vào ghế, thở cũng không dám thở.

"Trợ lý Tô, chị tôi và Kỳ Thanh, trước khi hôn không có tình cảm với nhau phải không?" Cô không nghĩ tới chị cô là loại người cưỡng bách Kỳ Thanh gả cho chị ấy.

Trợ lý Tô lắc đầu phủ nhận.

Trong lòng Lục Vân Tạ đã có đáp án rồi, buông trợ lý Tô ra, ngồi xuống ghế nhưng bừng tỉnh "Trách không được chị tôi hỏi tôi một vấn đề, hoá ra là chuyện như vậy."

Trợ lý Tô không rõ là vấn đề gì, xoa chỗ bả vai bị nắm đau: "Nhị tiểu thư, đừng nghĩ quá nhiều, Lục tổng và Kỳ tổng thực sự yêu nhau."

"Đều là giả." Lục Vân Tạ a một tiếng, đại não tức thời bị hỗn loạn.

Vì cái gì mà chị cô lại che chở cho Kỳ Thanh, lại nói với cô rằng Kỳ Thanh là người chị cô thích.Còn Kỳ Thanh vì sao lại ở trước mặt cô lại biểu hiện thích chị cô như vậy?

Những cái yêu thích đó đều thể hiện bằng mắt, là thật hay giả?

"Nhị tiểu thư, cô không sao chứ?" Lục Vân Tạ nhìn giống như bị đả kích, trợ lý Tô vin tay lên ghế dựa qua, đứa nhỏ này, đừng nhìn thấy là 21 tuổi nhưng vẫn là một sinh viên chưa tốt nghiệp.

Lục Vân Tạ lắc lắc đầu, ngơ ngẩn đứng lên.

Cô phải suy nghĩ cho thật cẩn thận, là chị cô yêu đơn phương Kỳ Thanh, hay là Kỳ Thanh yêu đơn phương chị cô. Hay căn bản là hai người không có tình cảm với nhau, chỉ là diễn một tuồng kịch cho mọi người xem.

Thật là hao tổn tâm huyết của cô em gái này.

Đi tới cửa văn phòng, Lục Vân Tạ dừng bước chân lại, nếu như lúc trước không có tình cảm. Hiện tại, chị cô và Kỳ Thanh cũng có tình cảm với nhau, hai người từ giả thành thật, giống như trợ lý Tô nói, tình cảm có thể bồi dưỡng sau khi kết hôn.

Kỳ Thanh bưng chén trà trong tay đứng ở bên cửa sổ, nhìn xem phong cảnh bên ngoài, Lục Uyển Đình mang giày cao gót, người còn chưa đến văn phòng, thì Kỳ Thanh đã nghe được tiếng bước chân lộc cộc, cố gắng nghe, người đến là Lục Uyển Đình.

Lục Uyển Đình xuất hiện ở cửa vừa lúc Kỳ Thanh xoay người lại, mỉm cười mà nhìn Lục Uyển Đình "Họp xong rồi sao?"

"Để em đợi lâu rồi." Lục Uyển Đình đi qua, mặt mày ôn nhu "Em tới lúc nào vậy?"

Nước trong chén trà cũng đã sắp thấy đáy, Kỳ Thanh ở chỗ này đợi chắc cũng 15 phút.

Kỳ Thanh buông chén trà, nói "Cũng không bao lâu, chỉ mới 10 phút thôi."

Lục Uyển Đình ở trước mặt cô có rất ít biểu cảm, luôn bày ra cho cô thấy, vĩnh viễn là sự ôn nhu săn sóc, Kỳ Thanh nhìn cô, trong lòng bồn chồn "Buổi sáng, chị ra cửa sớm vậy, em lo lắng công ty của chị xảy ra việc gì."

Lục Uyển Đình vẫn giữ nét mặt vậy, mỉm cười nói "Không có chuyện gì lớn, tôi đều có thể giải quyết được."

Sớm biết câu trả lời của Lục Uyển Đình nhưng trong lòng Kỳ Thanh vẫn có mất mát "Đúng vậy, chị đều có thể giải quyết." Giọng điều thấp thấp, ngang ngang không có tí cảm xúc.

Cô và Lục Uyển Đình vĩnh viễn đều có khoảng cách, cái khoảng các này không thể cùng chung một chăn gối mà loại bỏ được, cũng không thể thân mật hôn môi mà rút ngắn lại.

Mặc kệ ở trên phương diện nào, cô so với Lục Uyển Đình đều kém xa quá nhiều. Công ty cô xảy ra chuyện, Lục Uyển Đình có thể giúp đỡ cô dễ như trở bàn tay. Công ty Lục Uyển Đình xảy ra chuyện, Lục Uyển Đình sẽ không nói cho cô, bởi vì cơ bản là không cần đến cô.

Kỳ Thanh không muốn che giấu, cô ở trước mặt Lục Uyển Đình than ngắn thở dài "Chị một chút cũng không cần em." Cô ôm lấy Lục Uyển Đình, nhẹ nhàng hôn lên môi Lục Uyển Đình một cái.

Ánh mắt của Kỳ Thanh, câu nói vừa rồi, làm cho Lục Uyển Đình đau lòng, Lục Uyển Đình ôm lại Kỳ Thanh nhưng lúc này Kỳ Thanh lại đẩy Lục Uyển Đình ra.

Nhìn thấy biểu tình Lục Uyển Đình vì cái đẩy của cô mà khó hiểu và lo lắng, Kỳ Thanh lại đau lòng, nhẹ cười với Lục Uyển Đình: "Được rồi, không có việc gì là tốt. Em chỉ muốn quan tâm một chút xem công ty chị có việc gì không, nếu chị đã giải quyết được rồi thì em về lại công ty đây."

Lục Uyển Đình giữ cô lại, đôi môi mím lại, trầm mặc. Nhưng vài giây sau, đôi môi lại cong lên, trong lòng ấm áp, Kỳ Thanh quan tâm chuyện công ty, là bởi vì thích cô cho nên mới quan tâm.

"Hạng mục hợp tác với Thêm Phong và Trương Trạch xảy ra vấn đề, giai đoạn trước đầu tư mấy trăm vạn coi như đổ sông đổ bể hết rồi."

Kỳ Thanh sửng sốt, Lục Uyển Đình cười cười với cô, kéo cô đến sofa ngồi xuống "Ngồi xuống đi, nếu em muốn biết, tôi sẽ nói cho em nghe."