Tôi Chỉ Là Người Qua Đường Giáp

Quyển 3 - Chương 10: Đây là bản năng của chó! (H)

Sáng sớm hôm sau, Vu Hám bị sờ tỉnh, biếи ŧɦái xoa lông toàn thân anh một lượt, hiện tại là mùa thu, thời tiết khá khô ráo, đặc biệt phòng mở điều hòa, cho nên... Vu Hám bị vuốt xù hết lông.

Vu Hám vốn không phải loại chó lông dài mà bây giờ cả bộ lông cứ như con khỉ, người gây tội lại nằm cạnh cười chảy nước mắt, cười ôm bụng cuộn tròn trên giường.

Vu Hám: ?

Anh còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, thấy Phó Minh Kiêu cười nắc nẻ còn mờ mịt, mãi đến khi đi rửa thấy được đầu chó trong gương.

Vu Hám: “...”

Mẹ, người này có phải trẻ trâu không?

Mặt Vu Hám vô cảm, vừa há miệng chó để Phó Minh Kiêu đánh răng cho, vừa nghĩ cách trả thù. Rửa mặt xong, Vu Hám với Phó Minh Kiêu ngồi ăn sáng, sau đó Vu Hám ngồi trên ghế sô pha liếʍ lông.

Ừm... Đây là bản năng không thể kháng cự.

Qua khoảng 10 phút, Vu Hám đột nhiên nghe được tiếng Phó Minh Kiêu gọi anh, Vu Hám lười đi xem, Phó Minh Kiêu lại gọi rất nhiều lần, anh cảm thấy phiền nên mới bò dậy đi vào trong.

Vào cửa thì thấy...

Phó Minh Kiêu...

Mặc váy hầu gái.

Là trang phục hầu gái trắng đen thường thấy, có viền ren, ngực có khe hở, tiếc là Phó Minh Kiêu không có ngực.

Cậu cầm lược vẫy tay với Vu Hám: “Chồng ơi lại đây, vợ chải lông cho.”

Vu Hám đã ngửi được mùi bẫy rập, nghĩ lại, bét nhất là lại cống hiến thân thể, có cái gì đáng sợ, thế là đi đến.

Anh nằm trên đùi Phó Minh Kiêu để cậu chải lông cho, vì chính anh không thể liếʍ lông hết toàn thân, như là đỉnh đầu.

Phó Minh Kiêu chải thật ôn nhu, rất nhanh đã chải lông toàn thân mượt mà, sau đó nâng mặt chó, hôn một cái lên trán Vu Hám: “Chồng không giận nữa nhé? Em không dám nữa đâu.”

Vu Hám lé mắt liếc cậu. Phó Minh Kiêu lại thêm diễn xoay người, vén váy ngắn lên: “Không thì chồng phạt em đánh mông đi, ôn nhu với vợ tí nha.”

Á đù, cậu ta không mặc qυầи ɭóŧ!

Vu Hám mở to mắt chó, bảo sao Phó Minh Kiêu đột nhiên thay váy chải lông, hóa ra chờ mình ở đây!

Vu Hám trầm mặc thật lâu, dùng thịt lót vỗ mông Phó Minh Kiêu mấy cái mang tính tượng trưng, sau đó cẩn thận lùi về sau.

Biếи ŧɦái quay đầu lại, ánh mắt ai oán: “Chồng không thích em mặc thế này à?”

Cũng... Cũng được, chỉ là hai ngày này làm quá thường xuyên, anh có tí thận hư.

Bây giờ làm không sao, sợ là buổi tối con hàng này lại làm yêu.

“Chồng ơi ~”

Phó Minh Kiêu tách cánh mông ra, gian nan đâm đầu ngón tay vào hậu huyệt, hai tay căng miệng huyệt ra:

“Không muốn đυ. em thật à? Anh ơi?”

“Em chọn bộ này lâu lắm đấy, cố ý mặc cho anh xem, cứ tưởng anh sẽ thích...”

Cậu lại bắt đầu giả vờ đáng thương, ánh mắt oan ức, trời biết Vu Hám không chịu nổi chiêu này nhất, đầu chó uốn éo, không kiên trì được hai phút, nhận mệnh đi tới.

Phó Minh Kiêu rất thích tư thế doggy, vì Vu Hám là chó, tư thế này thuận tiện nhất, có thể tiến vào sâu nhất.

Vu Hám cưỡi lên người cậu, chịu thương chịu khó hiến lương.

Nói đến cũng là kỳ quái, hậu huyệt Phó Minh Kiêu rất chặt rất hồng, rõ ràng người này ngày nào cũng động dục, hầu như mỗi ngày đều ở bị đυ., mà hậu huyệt không hề lỏng hay biến thâm.

Chẳng lẽ đây cũng là thiên phú dị bẩm?

Thường xuyên làʍ t̠ìиɦ khiến thân thể bọn họ vô cùng phù hợp, cho dù là không có gì bôi trơn vẫn cắm vào được, đâm rút một lát là hậu huyệt sẽ dần dần ướŧ áŧ, còn thích ứng độ lớn nhỏ của Vu Hám.

Phó Minh Kiêu ghé vào mép giường, mông trắng bóng bị đẩy đưa, cậu nắm ga trải giường, dần dần kêu phóng đãng, nếu lúc này có thể nhìn mặt cậu, sẽ phát hiện đuôi lông mày và mắt đều là xuân tình, khuôn mặt nhuộm đỏ, có vẻ cực kỳ gợi cảm.

CᏂị©Ꮒ biếи ŧɦái đến mức ý loạn tình mê hình như cũng có cảm giác thành tựu?

Tuy Vu Hám không thể nói chuyện nhưng anh rất thích cặp mông của Phó Minh Kiêu, thịt nhiều, không quá mềm, ngược lại cực có co dãn, làn da của Phó Minh Kiêu rất tốt nên mông cậu cũng vừa trắng vừa non, va chạm một lúc thì cặp mông sẽ bị đánh đỏ bừng, cực kỳ đáng yêu.

Đáng tiếc Vu Hám không có tay, không sờ được.

Cho nên lúc Vu Hám làm Phó Minh Kiêu, rất thích nhìn mông cậu, đặc biệt là sau khi bắn tinh, bẻ ra xem, rãnh mông như chén chứa nước ấm, mồ hôi chảy xuống rãnh mông trắng nõn, miệng huyệt bị đâm đỏ tươi không khép lại được, còn có thể thấy mị thịt mấp máy bên trong, nhìn chằm chằm trong một lúc, còn có thể thấy tϊиɧ ɖϊ©h͙ từ sâu trong huyệt thịt chậm rãi chảy ra.

Thường thường, lúc này, biếи ŧɦái sẽ cố ý co rút miệng huyệt, như miệng nhỏ tham lam liếʍ láp vụn đồ ăn bên khóe miệng, muốn nuốt tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy ra trở về.

Vu Hám nằm trên lưng biếи ŧɦái, không nhịn được đẩy áo lên, lộ ra vòng eo xinh đẹp, thịt lót đạp lên lưng cậu ấn xuống, vòng eo lấp ló dưới vạt áo.

Nếu có thể biến thành người, Vu Hám rất muốn đè biếи ŧɦái trên tường, bắt cậu gập hai chân lại, ép cậu lộ ra hạ thể, sau đó cᏂị©Ꮒ cậu khóc.

Đương nhiên chỉ có thể nghĩ mà thôi, không có khả năng làm người, chờ đến khi thu được phản hồi từ chủ hệ thống, có lẽ sẽ trực tiếp rút anh đi, dù có thể làm người thì anh cũng không muốn làm! Ngẫm lại dĩ vãng biểu hiển như một con chó ngu ngốc...

Những gì anh làm ở thế giới này tuyệt đối không thể để cho ai biết!

Mặt Vu Hám đanh lại, càng hung ác thọc rút ra, Phó Minh Kiêu bị đâm run rẩy, nhưng cậu cực kỳ thích Vu Hám làʍ t̠ìиɦ dã tính thế này, bởi vậy không hề cảm thấy khó chịu, thậm chí không ngừng khàn giọng cổ vũ Vu Hám: “Làm tuyệt quá, Vượng Tài, đυ. em, dùng sức, động da^ʍ của cɧó ©áϊ bị anh đâm nát rồi, mạnh nữa lên... Đúng, đúng, chính là như vậy...”

Giọng cậu dần dần mang tiếng khóc, có vẻ càng mê người hơn: “Chồng giỏi quá... Đừng có dừng, em còn muốn...”

Những lúc thế này, Vu Hám sẽ không dừng lại, bản năng chi phối thân thể, nói chính xác là bản năng sinh sản của chó đực, lúc sắp bắn tinh, thậm chí anh lại cắn gáy Phó Minh Kiêu, không cho cậu chạy trốn.

Nhưng dù đã bắt tất cả tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào người Phó Minh Kiêu, trong lòng Vu Hám vẫn có cỗ nôn nóng không thể phóng thích, anh ấn lưng Phó Minh Kiêu, không cho cậu lộn xộn, lông chải mượt lại xù lên, loại nôn nóng này... Là cái gì?

Vu Hám dần dần hiểu rõ, nhưng tam quan của người xung đột với bản năng của chó khiến toàn thân khó chịu, thở hổn hển, không ngừng giãy giụa. Phó Minh Kiêu như đã nhận ra khác thường, duỗi tay sờ chân Vu Hám: “Chồng ơi? Sao thế?”

Tiếng chồng ơi có lẽ là mồi lửa, vẫn là bản năng áp chế lý trí, Vu Hám nhấc chân tiểu lên mông Phó Minh Kiêu.

Vu Hám: “...”