Tôi Chỉ Là Người Qua Đường Giáp

Quyển 3 - Chương 11: Chồng ơi, lại đi tiểu vào người em một lần nữa đi! (H)

Tuy biết đánh dấu địa bàn là bản năng của chó, rất nhiều dã thú đều có loại bản năng này, nhưng trong nháy mắt ấy, Vu Hám vẫn cảm thấy xấu hổ cực điểm.

Càng miễn bàn biếи ŧɦái, cậu không kịp phản ứng, cảm giác được có một dòng nước ấm tưới lên mông, mới ý thức được Vu Hám làm cái gì.

Vu Hám muốn chui vào khe đất nhưng hiện tại không có khe đất nào cho anh chui, anh trầm mặc một lát, sau đó đi ngậm khăn lông đến đây, đắp lên mông biếи ŧɦái.

Biếи ŧɦái vẫn nhàn nhã nằm đó, nhìn Vu Hám bận trước bận sau, cẩn thận ngậm khăn lông chùi mông cho mình.

Cuối cùng cậu không nhịn được bò dậy, ôm chặt Vu Hám, tóm đầu chó hôn một trận: “Chồng à, sao anh đáng yêu thế này?”

“Đánh dấu địa bàn? Lưu dấu vết trên vật sở hữu? Em là của anh, em vui lắm.”

Tuy biếи ŧɦái không vì chuyện này mà không vui hay cười nhạo Vu Hám, còn tỏ ra vui vẻ thỏa mãn nhưng Vu Hám vẫn sinh ra bóng ma tâm lý.

Trông toàn thân chó héo rũ, không có tinh thần.

Anh cảm thấy mình bị tập tính của chó đồng hóa, lỡ đến thế giới sau, khôi phục thành người rồi mà còn giơ chân đi tiểu ở gốc cây, còn biết xấu hổ hay không?

Loại tâm tính này còn tạo thành một vấn đề, Vu Hám không muốn làʍ t̠ìиɦ, bóng ma tâm lý quá lớn, ngày thường thấy Phó Minh Kiêu ve vãn, đầu óc toàn là cảnh cấm màu vàng, mà bây giờ thấy mông cậu lại nhớ đến cặp mông này ngâm... Từ từ, hình như có màu, lại là màu vàng.

Hai ngày đầu, biếи ŧɦái rất săn sóc, không hề cưỡng ép, thậm chí còn ôn tồn mềm giọng an ủi, mua đồ ăn ngon, dắt đi hẹn hò gì đó, bầu không khí sinh hoạt vô cùng ấm áp.

Nhưng mấy ngày trôi qua, vẫn không có sinh hoạt tìиɧ ɖu͙© nên biếи ŧɦái càng ngày càng ủy khuất, ánh mắt nhìn Vu Hám càng ngày càng biếи ŧɦái, có cảm giác muốn lột da róc xương chó nuốt vào bụng.

Vu Hám: “...”

Vì thế, đêm khuya nào đó, biếи ŧɦái tắm rửa xong, lôi kéo Vu Hám, bắt đầu trò chuyện đêm khuya:

“Vì sao chồng không vui?”

“Cảm thấy em không xứng bị anh đánh dấu?”

“Anh có chó khác?”

“Hay là... Cảm thấy mất mặt?”

Vu Hám bị hai chân trắng nõn kẹp chặt eo, không thể chạy thoát, dùng hai chân trước bưng kín mặt, còn phải hỏi à? Vì mất mặt chứ còn gì nữa! Mình thế mà tiểu... Tiểu...

Vu Hám kêu nghẹn ngào, hận không thể làm thời gian chảy ngược, sau đó quay về đập chết thằng mất mặt kia.

Biếи ŧɦái cũng từ hành vi của anh thấy rõ bóng ma tâm lý đến cùng là vì cái gì, Phó Minh Kiêu là người thế nào? Thông minh xảo trá, biết tình huống này tuyệt đối không thể mạnh bạo, vì thế mềm giọng nói:

“Chồng nghe em nói, lúc ấy không có người ngoài đúng không?”

“Không có, đúng không.”

“Chỉ có hai vợ chồng mình thôi, vì sao cảm thấy mất mặt? Rõ ràng vợ thích chết được, thích anh công khai em là vật sở hữu vật của anh, em hận không thể cho tất cả mọi người biết quan hệ của chúng ta cơ.”

Vu Hám không dao động.

“Chồng này.” Biếи ŧɦái đột nhiên nói: “Tiểu vào trong em, thế nào?”

Cậu nắm dươиɠ ѵậŧ chó, vuốt ve lên xuống có kỹ xảo, không ai bị tuốt dươиɠ ѵậŧ còn không cương, chó cũng không được, Vu Hám cứng lên, biếи ŧɦái nắm qυყ đầυ cọ đùi mình: “Cắm vào, anh muốn làm gì cũng được, kể cả tiểu bên trong em, không phải muốn đánh dấu địa bàn à? Đánh dấu đến cùng đi.”

Biếи ŧɦái vừa nói như vậy, vừa hôn trán Vu Hám: “Chồng ơi ~ tiến vào đi, anh đã 5 ngày 6 tiếng 14 phút chưa làʍ t̠ìиɦ với em!”

Vu Hám: (⊙A⊙)

Biếи ŧɦái cởϊ qυầи lót xuống, qυყ đầυ chân chính đặt ở miệng huyệt, cậu giật nảy mình, chỉ là năm ngày không làʍ t̠ìиɦ mà thôi, cậu lại có ảo giác đã lâu lắm rồi Vu Hám không chạm vào mình.

Không giống 5 ngày, giống 50 ngày, thậm chí 5 tháng, 5 năm.

Toàn thân đều kêu gào một loại khát vọng, khát vọng bị lấp đầy, khát vọng tiếp xúc cự ly âm với Vu Hám, một phút một giây đều không nhịn được.

Cậu dùng chút lực, ngồi xuống, nuốt cả cây dươиɠ ѵậŧ vào hậu huyệt, sau đó thỏa mãn than thở một tiếng.

Núi không theo mình thì mình đuổi theo núi.

Vu Hám không nhịn được dùng cả hai chân trước muốn đẩy biếи ŧɦái ra. Cậu vất vả lắm mới được ăn thịt, sao có thể buông tha, còn mềm giọng dụ dỗ: “Chỉ một lần, làm một lần được không?”

Vu Hám: “Gâu gâu gâu!”

Biếи ŧɦái: “Chồng ơi, cầu xin chồng, anh đáng thương em đi, hu hu hức...”

Vu Hám: “...”

Anh rất khó chịu, nói như thế nào nhỉ, bởi vì bóng ma tâm lý kia, dẫn tới mấy ngày nay anh uống nước rất ít, uống ít dẫn đến khát nước, đây là việc khó tránh khỏi, vì thế Vu Hám khát cả đêm nên sáng nay uống không ít nước...

Hiện tại... Hơi mót...

Đang mót ai muốn làʍ t̠ìиɦ, đương nhiên là đi WC!

Đây mới là lý do anh anh cự tuyệt biếи ŧɦái!

Nhưng anh chỉ là một con chó đáng thương, thật sự là không thể phản kháng biếи ŧɦái, chỉ đành bị ấn trên giường, như vậy như vậy, đầu chó nhịn nổi gân xanh, bởi vì nghẹn nướ© ŧıểυ nhất định là việc thống khổ nhất trên đời.

Huống hồ còn là lúc làʍ t̠ìиɦ nghẹn nướ© ŧıểυ.

Biếи ŧɦái sợ không có thịt ăn, vừa cưỡi lên xuống, vừa âu yếm hôn đầu chó: “Chỉ làm một lần, rất nhanh là xong, chồng tuyệt quá, hôn cái nào.”

Chưa được bao lâu nhưng huyệt thịt đói khát đã bị cắm chảy nước, phụt phụt, ngược lại thành tra tấn lớn hơn với Vu Hám.

Muốn đi tiểu...

Lý trí bảo anh cố nhẫn nại, nhưng loại sinh lý này rất khó nhịn, đặc biệt là thịt ruột mềm mại của biếи ŧɦái còn đang không ngừng mυ'ŧ dươиɠ ѵậŧ, không thua gì một trận khổ hình.

Ánh rạng đông hy vọng duy nhất là nhanh chóng kết thúc, sau đó anh sẽ chạy như điên đi WC, tiền đề là lúc làʍ t̠ìиɦ, anh không...

Vu Hám cố nhẫn nhịn mà biếи ŧɦái lại không ngừng kêu lẳиɠ ɭơ, hiển nhiên là rất sướиɠ, híp mắt, lắc mông phun ra nuốt vào đến khi nào bị đâm bắn mới thôi.

Vu Hám còn chưa bắn, biếи ŧɦái cảm thấy mỹ mãn ôn nhu hôn anh một cái: “Chồng ơi, bắn đi, em muốn bị anh rót đầy.”

Vu Hám: Cậu buông tôi ra, tôi muốn đi WC...

Biếи ŧɦái thúc giục thành sợi rơm áp cong lạc đà. Vu Hám vốn đang nghẹn khó chịu, đột nhiên xoay người ghì chặt biếи ŧɦái, dươиɠ ѵậŧ đâm thật sâu vào trong đường ruột, dươиɠ ѵậŧ run rẩy phun ra chất lỏng ấm nóng, đập vào vách thịt mới cao trào.

Biếи ŧɦái bị nóng choáng váng, lập tức hét lên, run rẩy dưới thân Vu Hám.