Trên má âm ấm, mí mắt có đôi môi mềm mại đang lưu luyến, Vu Hám ngái ngủ, theo thói quen nỉ non một câu: “Nam, đừng nghịch...”
Cánh tay đang ôm cổ anh đột nhiên bóp chặt, có giọng nói âm trầm vang bên tai anh: “Nam là ai?”
Cuối cùng cũng tỉnh lại - Vu Hám: “...”
Mấy thập niên sống vui sướиɠ hình như đã ma diệt tính cảnh giác của Vu Hám. Sau khi anh đến thế giới này, được tiếp thu toàn bộ cốt truyện thì xuýt nữa mắng một câu đệt mợ.
Phạm vi nhiệm vụ không phải chỉ trong các thế giới có phong cách truyện nam chính thăng cấp à? Đồng tính sinh con là cái quỷ gì!
Đúng vậy, đồng tính, nam x nam sinh con.
Vu Hám tùy cơ lấy được thân phận này rất có ý tứ, một nam sủng mảnh mai, xinh đẹp.
Mấu chốt chính là nam sủng này, chỉ là thế thân! Bởi vì có khuôn mặt giống bạch nguyệt quang, nên bị làm trước ngược sau, ngược xong lại làm, làm đến khi mang thai, mang thai sinh non, trúng độc hủy dung, yêu mà không được, chết không toàn thây.
Vu Hám luôn luôn bình tĩnh nhưng lúc này không bình tĩnh được nữa, anh chỉ là công nhân thôi mà, tại sao bắt anh hiến cúc hoa, còn phải sinh con.
Không làm, từ chức, về nhà!
Vu Hám mất hết lý trí, đột ngột mở to mắt, không thèm liếc mắt nhìn nam nhân bên cạnh kia, trực tiếp chuẩn bị giơ chân đá hắn xuống đất, thoát khỏi thế giới này đi trở về xem cuối cùng là nơi nào xảy ra sai lầm.
Ai biết anh đá một chân ra, thế mà mềm như bông, bị nam nhân kia bắt được cổ chân. Nói thế nào thì Vu Hám cũng là tài xế già, lập tức phát hiện không đúng, thân thể này bị bỏ thuốc.
Anh nghĩ đến lần đầu tiên của đứa nhỏ đáng thương này trong cốt truyện, mị dược siêu mạnh, một ngày hai đêm...
Nam nhân ngồi bên cạnh cúi đầu hôn cổ chân Vu Hám: “Tạm thời không hỏi ngươi, Nam là ai, hiện tại việc quan trọng nhất là chuyện của chúng ta, Thu Thu.”
Trong cốt truyện, thế thân luôn không biết mình là thế thân, chỉ cho rằng Thu Thu là tên gọi yêu, vì tên y cũng có một chữ Thu, đến cuối mới biết được, người hắn yêu tên là Trọng Thu.
A, tra nam.
Mặt Vu Hám không cảm xúc, nhưng thật ra tâm thái đã vỡ nát rồi, nếu ai đó cho anh một con dao thì anh có thể trực tiếp chém chết thằng cha trước mặt này. Vu Hám cố giơ hai chân mềm nhũn, nhanh chóng xoay mũi chân, móc cổ hắn kéo xuống, rồi giơ tay bóp cổ hắn, trực tiếp đè hắn ở mép giường.
“Chuyện của chúng ta hả?”
Đồng tử nam nhân co rụt, cảnh giác nói: “Ngươi là ai! Là thích khách được phái đến ám sát trẫm sao?”
Thật ra tay chân Vu Hám còn nhũn ra, nhưng trong lúc thế này là tuyệt đối không thể lộ ra một tia mềm yếu.
“Nếu ta là ngươi, thì tuyệt đối sẽ không táy máy tay chân, ta không muốn phải đánh gãy tay chân ngươi đâu, cho nên khuyên ngươi ngoan chút.” Vu Hám dùng chân đá văng chủy thủ dưới gối đầu, sau đó nhanh chóng dùng đai lưng của anh, lúc nãy bị hắn cởi ra, để trói tay hắn.
“Đến cùng ngươi muốn làm gì.” Nam nhân hơi nhíu mày, nhưng dù sao hắn cũng là hoàng đế nên không có vẻ hoảng loạn.
Vu Hám không để ý hắn nữa, tự bắt mạch cho mình, làm nhiệm vụ nhiều năm như vậy, sống càng lâu thì biết càng nhiều, mị dược chia thành rất nhiều loại, đa số chỉ gợi lên tìиɧ ɖu͙©, có thể tự dùng tay phát tiết ra được, không có ảnh hưởng lớn đến cơ thể. Nhưng số ít lại có dược hiệu cực mạnh, mãnh liệt đến mức lúc phát tác có thể làm người mất hết lý trí không thể kiểm soát, phải giao hợp mới có thể giải được.
Xuân dược trên người anh là trộn hai loại này, không phát tiết ngay sẽ ảnh hưởng đến cơ thể.
“Thuốc giải.”
“Thuốc giải gì?”
“Thuốc giải xuân dược trên người ta.”
Khí áp quanh thân Vu Hám cực thấp, trước giờ anh luôn giữ thái độ bình thản, thậm chí vì sinh ra tình cảm với Sở Nam mà có vẻ ôn nhu hơn, nhưng bản chất anh là đại lão đấy.
Anh chỉ là không muốn đã đi nghỉ phép rồi mà vẫn phải phí sức đi làm việc, lẽ nào nghỉ phép không phải là được nghỉ ngơi à?
“Trẫm không có thuốc giải.” Nam nhân hơi sửng sốt, từ lúc Vu Hám tỉnh lại thì hắn không hiểu lắm chuyện gì đang diễn ra.
Vu Hám lôi kéo cổ áo vì nóng, khuôn mặt thanh tú thậm chí mang theo chút nữ khí mà bây giờ lạnh băng đáng sợ, không hề giống người trúng xuân dược.
Nam nhân không nhịn được nuốt nước miếng, thanh lãnh lại có chút gợi cảm đúng là kiểu mà hắn thích nhất. Nhưng Vu Hám nhìn qua giống một bé thụ cao lãnh lại đột nhiên hơi mỉm cười với hắn: “Không có thuốc giải thật sao?”
“... Có.” Nam nhân chậm rãi chuyển ánh mắt nhìn đầu giường.
Trong ngăn tủ nhỏ ở đầu giường đặt một bình thuốc màu trắng. Vu Hám cầm bình thuốc trong tay, mở ra thì thấy, bên trong có 7 viên thuốc màu trắng.
Anh lấy ra một viên nho nhỏ, đang chuẩn bị ăn, lại đột nhiên nắm cằm nam nhân, nhét viên thuốc vào miệng hắn. Nếu không phải anh biết cốt truyện, có khi sẽ bị Bách Hạc Minh lừa.
Trong cốt truyện, nam phụ đáng thương vì bị đút viên thuốc này mới có thể mang thai được chứ?
Bách Hạc Minh ưm ưm muốn nhổ viên thuốc ra, lại bị Vu Hám bóp cằm nắm yết hầu, không thể động đậy, đến khi viên thuốc theo yết hầu hắn nuốt xuống thì Vu Hám mới buông tay.
Lúc này, đôi mắt Bách Hạc Minh đỏ sọc: “Trẫm muốn gϊếŧ ngươi!”
A, Vu Hám thầm cười lạnh, anh làm phản diện nhiều năm như vậy, hành chết hoàng đế, không có một vạn cũng có tám nghìn, còn sợ hắn mắng chửi uy hϊếp à?
Vu Hám thong thả ung dung lột quần hắn, Bách Hạc Minh là hoàng đế văn võ song toàn tinh thông cưỡi ngựa bắn cung, làn da có màu nâu khỏe khoắn, nhưng dù là dạng nam nhân gì, mông cũng khẳng định là màu trắng.
“Ngươi muốn làm gì!” Bách Hạc Minh hơi luống cuống.
Vu Hám rút đai lưng hắn ra, đạp người dưới lòng bàn chân, quất tàn nhẫn một trận lên cặp mông vừa trắng vừa mẩy kia, đai lưng của Bách Hạc Minh còn có một khối ngọc thạch, là noãn ngọc, tròn xoe, to bằng nắm tay trẻ con, ngày thường dùng để buộc eo, bây giờ dùng để quất mông, đánh một phát lên là tạo ra một dấu đỏ sưng tấy.
Bách Hạc Minh tức điên rồi, nhưng tu dưỡng hoàng thất khiến hắn không thể thốt ra câu mắng chửi thô bỉ nào, câu mắng tàn nhẫn nhất cũng chỉ là: “Ngươi, tên khốn này! Trẫm muốn lăng trì ngươi!”
Vu Hám im lặng không nói chỉ, chỉ liên tục quất mông hắn, mới đầu Bách Hạc Minh còn mắng nhưng rất nhanh đã không mắng ra lời, dù sao cũng là đau thật, không ngừng nghẹn ngào, nhưng vẫn không chịu xin tha, mãi đến khi hai bên mông đều sưng đỏ tàn tạ, mới khàn giọng xin Vu Hám dừng tay.
Vu Hám đánh cũng mệt, là do thân thể này quá yếu.
Anh vứt đai lưng xuống, nắm tóc Bách Hạc Minh, nhỏ giọng hỏi hắn: “Còn tìm đường chết nữa không?”
Bách Hạc Minh cao 1m9 mà lúc này cuộn tròn, khỏi nói đáng thương bao nhiêu, hốc mắt hắn đỏ bừng, lắc lắc đầu, có lẽ trong lòng hận chết Vu Hám, nhưng không dám nói ra miệng.
Vu Hám cười nhạo một tiếng, buông lỏng tay, anh hơi nhớ bạn trai nhỏ nhà mình rồi, bé bự Sở Nam của anh, vừa ngoan vừa nghe lời, đâu giống người này, có khi bây giờ đang nghĩ trăm ngàn cách gϊếŧ anh ở trong lòng đấy.
Nhưng mà Vu Hám cũng không định yêu đương, tình yêu cái gì, cᏂị©Ꮒ xong thì tính tiếp.
Anh xé một mảnh vải buộc miệng Bách Hạc Minh, chủ yếu là ngại hắn phiền, chỉ có mấy câu mắng chửi người, giọng còn không dễ nghe, rồi lật người Bách Hạc Minh lại, cưỡi lên người hắn, còn chút lương tâm nên tách cánh mông hắn ra, bôi chút thuốc mỡ ở miệng huyệt, sau đó đâm vào.
Chắc là Bách Hạc Minh thường xuyên rèn luyện thân thể, dáng người cực tốt, mông căng chặt, động thịt càng là chặt muốn chết, mất bao sức mới cắm vào được.
Mông hắn bị đánh tím xanh, còn hơi sưng, lúc Vu Hám từ phía trên cắm vào, mơ hồ còn có thể nhìn được miệng huyệt đáng thương của hắn đang mυ'ŧ chặt dươиɠ ѵậŧ của anh.
Có hơi giống hamburger kẹp xúc xích, cắn một ngụm còn có thể lôi ra nước sốt.
Vu Hám vì tưởng tượng kỳ quái của mình, mà tâm tình hơi bình ổn hơn, nhưng không nhẹ nhàng được bao lâu, anh chợt phát hiện một sự thật đắng lòng, thân thể này... Thể lực thật sự quá kém...
Lần đầu tiên hơn mười phút đã tiết! Đại tổng công anh đây phải đặt mặt mũi ở đâu?
Còn may lần thứ hai kéo dài hơn một ít, tăng thêm 5 phút...
Lần thứ ba kết thúc, Vu Hám có chút mềm chân, mặt anh đen như Bao Chửng, tâm tình cực độ không vui, bởi vậy lúc đối mặt với Bách Hạc Minh cũng cực kỳ ác liệt.
Đương nhiên, cũng vì sau khi cởi mảnh vải buộc miệng thì hắn lập tức mắng chửi một trận bùm bùm.
Hắn mắng người thật sự là không có ý tưởng gì mới, mắng mười mấy câu, có thể tổng hợp thành một câu: Trẫm muốn gϊếŧ ngươi.
Vu Hám chờ hắn mắng xong, mới nhéo mông xanh tím của hắn, lập tức nam nhân không khống chế được rưng rưng nước mắt, hắn kêu rên một tiếng, ánh mắt nhìn Vu Hám cứ như có mối thù gϊếŧ cha.
Vu Hám vỗ mặt hắn: “Nếu ta là ngươi thì bây giờ nên ngoan ngoãn, đến cùng là mạng ngươi trong tay ta. Ta mà không vui sẽ ném thi thể trơn bóng của ngươi ra cửa, cho mọi người ngắm nhìn.”
Lúc anh nói lời này, ánh mắt không hề có dao động nào, có vẻ cực kỳ lãnh khốc.
Bách Hạc Minh không thể hiểu được, bởi vì người này không giống thích khách cũng không giống gián điệp, giống người điên hơn.
“Ngươi đến cùng muốn làm gì...” Qua một lúc lâu, Bách Hạc Minh mới cố nén nhục nhã, khàn giọng hỏi.
Vu Hám vô cùng phiền muộn, thậm chí muốn hút một điếu thuốc giải sầu, anh bắt đầu hoài niệm thân thể ở thế giới trước, đúng là hơi xấu, nhưng dùng bền!
--
Tác giả:
Cuối cùng không ai có thể nói với tôi là anh Vu xấu nữa nhé, bây giờ anh ấy là tiểu bạch hoa thân kiều thể yếu đi một bước suyễn ba lần =)))