Cốt Nhục Kết Thân

Chương 24

Hai còn người tuyết kia vững chắc đứng dưới sân nhà ta qua hai ngày, vào thời điểm ta xuống lầu ngày thứ ba, ta nhìn thấy người tuyết đã bị đứa trẻ hàng xóm chơi đến hư mất. Ta đứng tại chỗ, cùng người tuyết hư mất nửa đầu mắt to trừng mắt nhỏ đến tận vài phút, sau đó cũng quay lưng bỏ đi chẳng buồn sửa lại.

Vừa quay lưng đi rời đi, phía sau lưng ta đang vang lên tiếng la lớn của một cô gái:" Ta đã nói với ngươi đừng đến chỗ này làm chơi đến loạn mà. Ngươi nhìn xem, người tuyết đã bị ngươi phá hỏng rồi. "

Ta xoay người, giọng nói ấy là của một cô gái Trung Quốc trong tay đang nắm lấy cổ tay của một nam hài tử hướng về phía ta cười một cái:

- Thật xin lỗi, là do đứa trẻ này làm.

Nam hài tử kia không phục, liền lớn tiếng nói:" Đó không phải là người tuyết, thật sự rất khó coi... còn như vậy mà đứng trong sân nhiều ngày! Ta không phải người sai. "

Nghe được lời hắn, ta cũng gật đầu theo mà phụ họa:

- Không sao, chỉ là người tuyết, tôi cũng không để ý đâu.

Đứa trẻ nhỏ giọng:" Nhìn thấy chưa, chỉ có chị là khó chịu! "_ xong đứa trẻ đó còn chèn thêm vài câu mắng người bằng tiếng Anh.

Cô gái kia nhìn có vẻ nhỏ hơn ta vài tuổi, thẹn quá hóa giận liền quay sang vặn lỗ tai tên nhóc đó:

- Sai thì chính là sai, người ta không để ý không có nghĩa là ngươi không sai! Còn cả gan dám mắng chị?

Nàng ngẩn đầu đối diện với ta, vội vàng cười nói:" Thật xin lỗi... tôi cũng sống ở đây. Là lầu 3,... tôi tên Lạc Chi còn đây là em trai tôi. Thật ngại quá, hay là chúng ta trao đổi phương thức liên lạc? Lần sau tôi mời cậu ăn cơm. "

Ta nghĩ đến việc này thật buồn cười đi, chỉ là một người tuyết cần gì phải mang mọi chuyện phóng đại lên như vậy? Chỉ là hiện tại ta phải đến lớp, liền như vậy tùy tiện cùng cô ấy trao đổi số điện thoại sau đó vẫy tay nói hẹn gặp lại.

Sau hôm làm người tuyết ấy, đứa trẻ kia đêm về liền thật sự rất vui vẻ, gọi cho ta mấy cuộc gọi mang ta từ trong giấc ngủ thật sự thức dậy. Thời điểm tỉnh dậy, ta đây liền muốn hướng hắn phát hỏa một trận, kết quả, nhìn đứa trẻ kia vô cùng phấn khởi... nửa điểm tức giận hiện tại ta cũng chẳng thể nào tìm thấy. Qua điện thoại, đứa trẻ kia thật sự rất vui vẻ, nói muốn bay đến tìm ta, muốn cùng ta bên này xem tuyết rơi.

Nghe câu nói ấy của hắn, ta sợ đến mức vừa sáng hôm sau liền phóng đến siêu thị mua rất nhiều đồ ăn mang về. Chuẩn bị nghênh đón đứa trẻ nhà ta.

Ở nơi này chỉ có một mình, vấn đề thức ăn tự mình phải giải quyết là điều đương nhiên.

Tuy rằng từ tiểu học đến cấp ba, ta thực sự không phải vào bếp nhiều nhưng sau khi đứa trẻ kia về Việt gia, mỗi khi cùng hắn ở một chỗ, đứa trẻ kia đôi lúc sẽ đòi ta nấu cho hắn một bữa cơm. Tiểu hài tử tương đối khó chìu, khẩu vị cũng rất đặc thù nên vì vậy tay nghề ta được luyện ra cũng không tệ.

Đến lúc ra nước ngoài, mỗi ngày đều phải tự mình xuống bếp..., chuyện này ban đầu ta chỉ muốn giữ bí mật, chờ sau khi về nước sẽ làm cho đứa trẻ kia một chút bất ngờ. Hắn chắc chắn sẽ dùng gương mặt sùng bái, hướng ta khen vài câu như ' Ca ca của ta làm đồ ăn ngày càng tuyệt vời '.

Nhưng hiện tại là hắn muốn đến nơi này, vậy ta đành phải bộc lộ tài năng cho hắn xem, xem như cho đứa trẻ này một kinh hỉ nhỏ.

Không nghĩ đến việc trước một ngày hẹn, đứa trẻ kia vô cùng đáng thương gọi đến cho ta, nói với ta ' gia gia ' hắn thời điểm này cho thêm không ít bài tập, hắn không thể đến cùng ta được.

Thanh âm của hắn bên kia có chút nhỏ, giờ phút này còn suy yếu thêm mấy phần... ta bên đây nghe đến có chút thương tâm, nghe ra bộ dạng hình như sắp khóc. Ta nhỏ giọng an ủi đứa trẻ:" Lần sau ngươi cũng có thể đến. "

Hắn không còn nói vui vẻ như trước, chỉ nhỏ giọng cùng ta nói rằng rất muốn đến đây gặp ta, nghe được câu này lòng ta lại mềm đi mấy phần, chấp thuận với hắn đọc một câu chuyện giúp hắn có thể ngủ ngon.

Cùng ngày đó, tuyết bên ngoài cũng đã ngừng rơi, chắc hẳn ngày mai đã được dọn đi sạch sẽ. Đứa trẻ kia hiện tại có đến cũng chẳng có cách nào để xem.

Ta đưa mắt nhìn xuống dưới lầu, chỗ mà mớ tuyết đọng lại. Trong lòng có một chút tiếc nuối.

Việt đại lão gia mang mớ bài tập giao cho hắn, thật sự mang hắn bận rộn đến độ không có thời gian nghỉ ngơi. Ngoại trừ hôm ta đọc truyện dỗ dành hắn đến bây giờ, hắn thậm chí còn không có thời gian cùng ta gọi video... nhiều nhất cũng chỉ là gọi cho ta một cuộc hoặc gửi tin nhắn đến cho ta.

Tiểu cô nương ở lầu 3 kia thật sự đã mời ta một bữa cơm. Nhưng vì một người tuyết mà làm như vậy, ta thật sự có chút ngại, cảm thấy thật sự tốn kém. Cuối cùng, ta và cô gái gì đó cũng dần trở nên thân quen.

Tha hương ở nơi đất khách, quen biết thêm một người bạn, một người hàng xóm cũng không tính là điều gì xấu. Chỉ là thỉnh thoảng cô ấy dẫn theo tiểu đệ của mình đến thăm ta, chị em họ gây nhau vài câu làm ta không thể nào không nhớ đến đứa trẻ nhà mình. Hai chúng ta cơ bản cũng chẳng cãi nhau, cũng có thể cho là hòa bình... hắn nịnh nọt ta, ta thì thỏa mãn nghe những lời nịnh nọt ấy.

Nhưng bây giờ, ta cùng đứa trẻ cách nhau một cái màn hình cũng không thể nhìn được nhau. Cả ngày nhìn hai người họ yêu thương, lão tử liền có chút ghen tị.

______________________

Huyenntrann xin hứa sẽ không drop truyện.

Xinn hứa, xinn hứa, xinn hứa 🥺