(11) Bị trói trên bàn thực nghiệm bị cᏂị©Ꮒ khóc, Ngụy Nhĩ Đắc hiện thân, thiếu tá tai mèo tâm nghĩ một đằng miệng nói một nẻo, bị đè cᏂị©Ꮒ vào túi thai
Ngày hôm sau, Tiến sĩ Mạc Lợi theo thường lệ tự mình kiểm tra thể thực nghiệm cấp S mà gã yêu quý nhất.
Ánh mắt gã đảo qua cơ thể hoàn mỹ trơn bóng của Lục Dung Sân, rồi nhìn số liệu của dụng cụ ở bên cạnh.
Số liệu nhìn qua thì không có khác thường gì, nhưng là...
"Sao mình cứ cảm thấy có gì đó không giống nhỉ."
Tiến sĩ Mạc Lợi nghi ngờ.
Trợ thủ đứng cạnh sợ hãi:
"Chúng tôi luôn theo dõi thể thực nghiệm S-D17L số 001, không có bất kỳ khác thường nào."
"Thế à."
Mạc Lợi lại liếc nhìn Lục Dung Sân một cái, rồi xoay người trở về phòng quan sát.
Lục Dung Sân nghe cuộc nói chuyện ngắn của bọn họ, nghĩ đến sự kiện tối hôm qua, thầm trào phúng không ngừng:
Luôn luôn theo dõi? Chỉ sợ là canh gác tự trộm!
Nấm nhỏ ẩn công và tên.
Sau khi Mạc Lợi đi vào phòng quan sát, phòng thí nghiệm lại yên tĩnh.
Lục Dung Sân im lặng chờ đợi, thầm đếm số.
Dựa theo các bước trong quá khứ, vài phút nữa, sẽ có một "thể giao phối" đến đây thử xâm phạm cậu.
Chỉ là sau sự kiện tối qua, liệu "thể giao phối" có thất bại nữa hay không?
Cậu thấp thỏm lo sợ, có thể nhịn bất động tay chân nhưng khống chết được lung lay cái đuôi bị xích trói, khiến xích sắt dưới bàn điều khiển cũng căng chặt.
Vài phút qua sau, quả nhiên, ở hướng cửa truyền đến tiếng bước chân.
Lục Dung Sân theo âm thanh nghiêng đầu, tai mèo trên đỉnh đầu dựng thẳng. Nhưng đeo bịt mắt dày, tầm mắt là một mảnh đen kịt, không nhìn được gì cả.
Không biết gì càng khiến người sợ hãi.
Vì thuốc nên cậu bị bắt giữ trạng thái nửa hóa thú, lực khống chế kém rất nhiều, căng thẳng trong lòng cũng từ phản ánh trên cơ thể.
Không chỉ tai và đuôi bày ra trạng thái công kích mà trong cổ họng Lục Dung Sân cũng phát ra tiếng uy hϊếp gầm gừ nhưng nhỏ bé do bị bịt miệng.
Này đó đều là phí công mà thôi.
Một bàn tay lạnh lẽo vẫn vuốt ve đùi cậu.
Bàn tay tham lam này từ phần trong đùi thẳng tiến lên trên, trực tiếp mò đến kẽ mông, ngón tay linh hoạt đẩy hai cánh mông ra, đầu ngón tay chuẩn xác chạm đến miệng huyệt bí ẩn, sờ quét như kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Tay chân Lục Dung Sân đều bị cố định trên bàn điều khiển, cậu cảm giác cơ thể mình bị bay lên, thay đổi tư thế, cặp đùi bị kéo rộng sang hai bên.
Hậu huyệt ẩn nấp bị bại lộ hoàn toàn, mở ra không che giấu, ai cũng có thể xem xét thưởng thức.
Mà "Thể giao phối thể" đã không thỏa mãn với việc chỉ kɧıêυ ҡɧí©ɧ đùa bỡn ngoài cơ vòng, nó cắm cả một tay vào hậu huyệt cậu, chơi đùa thịt ruột co rút, xoắn chặt.
"Thể giao phối" có kỹ thuật vô cùng cao siêu, rất nhanh đã mò được được tuyến tiền liệt của Lục Dung Sân, đâm thọc làm cậu hưng phấn. Cho dù bây giờ cậu cảm thấy xấu hổ, hận thù, khuất nhục nhưng du͙© vọиɠ trên cơ thể vẫn theo bản năng nổi lên, theo ngón tay kɧıêυ ҡɧí©ɧ trở nên khô nóng khó nhịn, muốn nhiều hơn nữa...
Không! Sao cậu lại có loại suy nghĩ này! Đều là mưu kế mới của đám sâu chết tiệt này, bọn nó không biết vì sao không thể xâm phạm mình, dùng sức mạnh và thuốc đều không vào được cơ thể mình, cho nên bây giờ muốn dùng thủ đoạn mềm mỏng, làm mềm cơ thể trước rồi đến ý chí đúng không?
Khẳng định là thế!
Lũ sâu ghê tởm, dơ bẩn, giảo hoạt, đê tiện!
Lục Dung Sân oán hận mắng, ngón tay trong hậu huyệt như là nghe được cậu chửi thầm, đột nhiên lại cắm thêm một ngón.
Hai ngón tay hợp lại, tăng lực và tốc độ, moi đào quấy loạn vách ruột, Lục Dung Sân còn không bằng con cá trên thớt, ngay cả giãy giụa cũng không làm được, kɧoáı ©ảʍ ập đến thì khó nhịn kêu ra tiếng nức nở nho nhỏ.
Cái tay kia dừng lại ngay lúc sắp cao trào.
"Ưʍ... Ư..."
Tai mèo của Lục Minh Sâm trong sóng dục từ dứng thẳng biến thành ủ rũ, mềm oặt rung rinh theo hô hấp, cùng cơ ngực xinh đẹp phập phồng.
Hắn đeo bịt mắt màu đen hơi nghiêng đầu, như đang tìm con trùng kia.
Trong cơ thể có ngọn lửa thiêu đốt.
Con sâu xấu xa này quá biết đốt lửa, còn ngay lúc lửa cháy mãnh liệt nhất thì rút tay, không chịu dập lửa.
Lục Dung Sân nằm ngửa, phòng thí nghiệm yên tĩnh đến nỗi có thể nghe được tiếng kim rơi, chỉ còn tiếng hô hấp dồn dập của cậu vang vọng.
Xem ra là lại thất bại.
Thật tốt quá.
Tuy rằng cơ thể cậu trống vắng, khô nóng đến khó chịu, sắp cao trào lại không được phát tiết vô cùng thống khổ, nhưng Lục Dung Sân lại thở ra một hơi dài nhẹ nhõm.
Cậu vẫn là không muốn bị trùng khác xâm phạm.
Hai con là đủ rồi...
Nhưng mà cới mới thở phào nhẹ nhõm, dưới háng, nơi gần sát cánh mông, bị chống một cây thị lớn nóng bỏng.
Mắt mèo dưới bịt mắt tức thì trợn tròn, Lục Dung Sân sợ tới mức muốn co người nhưng bị trói chặt giam cầm.
"Ưm! Ưm!"
Đừng chạm vào tao! Cút! Cút ngay!
Phòng tuyến tâm lý của cậu căng thẳng sắp vỡ, dù biết vô dụng, vẫn dùng hết sức lực để giãy giụa.
"Ưm ư!"
Đừng lại xâm phạm tao!
Tôi chịu đủ rồi! Thật sự chịu đủ rồi!
Nhưng tất cả giãy giụa đều là nhỏ bé như thế, côn ŧᏂịŧ nóng bỏng thật lớn bắt đầu dùng sức đẩy về phía trước, đẩy ra cánh mông vốn đang mở rộng.
Hậu huyệt đã bị ngón tay bôi trơn đến ướt đầm đìa. Côn ŧᏂịŧ không phí nhiều sức, thừa dịp cơ vòng thả lỏng trong giây lát, lập tức đẩy mạnh vào cơ thể cậu.
"Ưm! ~" Đau.
Có thể là chống cự quá chặt nên dù lỗ nhỏ bị cᏂị©Ꮒ quen và bôi trơn rồi mà lúc này bị đâm vào vẫn đau đớn.
Con thứ ba...
Đây là con sâu thứ ba xâm phạm mình!
Sau này sẽ có nhiều hơn, nhiều hơn nữa, không đếm hết được sâu, sẽ cắm dươиɠ ѵậŧ ghê tởm vào cơ thể mình.
Cậu là chiến sĩ cơ mà, cơ thể cậu có thể bị đao thương cắm vào máu thịt, có thể bị viên đạn xuyên thủng xương cốt, cậu có thể bị gϊếŧ chết, nhưng không thể biến thành một con mèo cái không có liêm sỉ, nâng mông trở thành nô ɭệ tìиɧ ɖu͙© cho trùng tộc.
Cậu thà chết còn hơn sống nhục nhã thế này!
"Tiến sĩ, chúng ta không đi ghi chép số liệu thật ạ?"
Trợ thủ nhìn màn hình đen, nghi ngờ hỏi.
Đây là lần đầu thấy Tiến sĩ Mạc Lợi, người vì làm thực nghiệm không từ thủ đoạn nào mà lùi bước thỏa hiệp đấy.
"Ghi chép? Còn mạng mới có thể ghi chép!"
Mặc Lợi còn sợ hãi mà xoa đầu, gã đúng là đáp ứng Ngụy Nhĩ Đắc, cái thằng điên chỉ biết chém gϊếŧ kia, sẽ không nhìn trộm hắn giao phối, nhưng gã cũng không phải là trùng giữ lời hứa.
Nhưng vừa nãy, Tiến sĩ Mạc Lợi tự xưng là thông minh xảo trá, thử dò tinh thần lực vào phòng thí nghiệm nhưng vừa chạm cửa, đã bị một luồng tinh thần lực vô cùng mạnh mẽ từ bên trong vọt ra công kích.
Nếu không phải gã lùi lại đủ nhanh thì gã khẳng định, tinh thần lực công kích kia nhất định sẽ cắt cổ gã!
Nghĩ đến đây, Tiến sĩ Mạc Lợi lại oán hận:
"Chậc, thằng điên ở tiền tuyến này giống hệt lũ phế vật kia! Thôi, nếu chúng ta đáp ứng hắn rồi, kệ đi, dù sao quá trình không phải quan trọng nhất, kết quả mới quan trọng, chỉ cần S-D17L001 thụ thai thành công, thì thực nghiệm thành công rồi."
Ngụy Nhĩ Đắc đuổi tinh thần lực nhìn trộm xong thì phát hiện người dưới thân mình có vấn đề.
Tối qua, khi hắn ngụy trang thành người khác đến cᏂị©Ꮒ Lục Dung Sân, phát hiện biện pháp này làm giá trị khuất nhục dâng lên cực nhiều nên lúc này đi vào cũng không lên tiếng, thậm chí còn hơi thay đổi thủ pháp ve vãn để Lục Dung Sân hiểu lầm.
Dù sao trong mắt hắn, Lục Dung Sân vẫn là của riêng hắn.
Nhưng ai ngờ, lần này, hắn mới móc côn ŧᏂịŧ lớn của mình ra, Lục Dung Sân không ẩn nhẫn nữa, như điên rồi dùng sức giãy giụa.
Đai lưng thít chặt da thịt, bàn điều khiển bị cậu dùng sức đơn thuần mà cũng hơi đong đưa.
Ngụy Nhĩ Đắc cứng người, dừng đẩy hông, cúi đầu, thấy dáng vẻ Ngụy Nhĩ Đắc thì chửi nhỏ một tiếng.
"Đệt!"
Lục Dung Sân, con mèo quật cường này, lần này là thật không muốn sống nữa mà giãy giụa, ngay cả cầu nhét miệng cũng bị răng nanh của cậu cắn đến nỗi chảy máu ra ngoài.
Ngụy Nhĩ Đắc giật mình nghĩ là cậu cắn lưỡi nhưng ngay sau đó nghĩ đến tác dụng cầu nhét miệng là phòng ngừa cắn lưỡi tự sát, thì giơ tay véo cằm Lục Dung Sân, bẻ miệng cậu ra, xem xét bên trong.
Nước bọt hỗn hợp máu đỏ tươi theo khóe miệng chảy ra ngoài, cổ họng phát ra tiếng thú gầm tuyệt vọng đến tuột cùng.
Ngụy Nhĩ Đắc lau máu trên khóe miệng Lục Dung Sân.
Máu này hẳn là do dùng sức quá mức bị rách lợi.
Phải dùng lực đến mức nào chứ.
Ngụy Nhĩ Đắc bất đắc dĩ, tạm thời tháo khớp cằm Lục Dung Sân nhưng Lục Dung Sân đột nhiên không giãy giụa nữa.
Tai cậu dựng lên, đôi mắt bị che bịt mắt bình tĩnh hướng về phía Ngụy Nhĩ Đắc.
Ngụy Nhĩ Đắc lại chửi nhỏ một câu:
"Đúng là chịu em."
Lục Dung Sân cắn cầu nhét miệng, rầu rĩ rêи ɾỉ nhỏ:
"Ưʍ..."
Cầu nhét miệng hạn chế tiếng nói của Lục Dung Sân, chỉ có thể nghe được tiếng kêu rên mơ hồ không rõ, nhưng Ngụy Nhĩ Đắc tự nhiên nghe hiểu cậu muốn nói gì.
Cậu đang gọi tên hắn.
Ngụy Nhĩ Đắc thấy Lục Dung Sân thế này, nhất thời hơi hối hận, vì tí điểm mà khiến mèo nhỏ của mình chật vật thế này, có đáng không?
Con mèo cứng đầu này bị hắn cường hϊếp khai bao cũng không khóc, tối qua và bây giờ là hai lần, Lục Dung Sân biểu hiện ra dáng vẻ yếu ớt khiến hắn cũng đau lòng.
Ngụy Nhĩ Đắc cởi bịt mắt, mắt mèo vàng xinh đẹp quả nhiên đã thấm đẫm nước mắt.
Ngụy Nhĩ Đắc thở dài.
"Đúng, là anh đây."
"Tối qua cũng là anh, đều là anh."
"Ngoại trừ anh, thách thằng nào dám động vào em."
Lục Dung Sân từ nãy đã nhận ra tiếng của Ngụy Nhĩ Đắc, sau khi thấy khuôn mặt chết tiệt này thì trong lòng vô cơ sinh ra một tia an tâm.
Mặt cậu không có bất kỳ cảm xúc gì, vẫn là mắt lạnh mặt lạnh, nhưng Ngụy Nhĩ Đắc rõ ràng cảm thấy được, thịt ruột kẹp chặt côn ŧᏂịŧ lập tức thả lỏng, dịu dàng bao vây dươиɠ ѵậŧ, theo hô hấp mà co rút.
Ngụy Nhĩ Đắc thoải mái than thở một tiếng, cởi cầu bịt miệng, hỏi Lục Dung Sân:
"Mèo Lục, có phải em nhớ anh lắm không?"
Miệng vừa tự do, Lục Dung Sân đã gấp không chờ nổi chửi:
"Cút! Ngụy Nhĩ Đắc, anh chờ đấy! Ông đây nhất định phải gϊếŧ anh!"
"Em hung dữ thế, vừa nãy còn khóc như ‘hoa lê dính hạt mưa’, lật mặt thật nhanh."
Lục Dung Sân nghiêng đầu, tức giận:
"Lừa tôi vui lắm đúng không?"
Ngụy Nhĩ Đắc duỗi tay lau nước mắt trên má Lục Dung Sân, rồi vuốt ve làn da, Lục Dung Sân nổi giận đùng đùng há mồm cắn.
Cái cắn này dùng hết sức, cắn trên tay Ngụy Nhĩ Đắc tạo ra tiếng kim loại ma sát.
Vẫn không thể cắn thủng, trùng tộc cao cấp có làn da vô cùng cứng rắn.
Lục Dung Sân cắn chặt, Ngụy Nhĩ Đắc rút tay mà không rút ra được, dù sao cũng cắn không đau, dứt khoát cứ để đấy cho mèo xả giận.
"Mèo nhỏ nhẹ thôi, nghe ê hết cả răng."
Nhưng Lục Dung Sân vẫn không nghe, không nhả ra.
"Lừa em là anh sai rồi, sau này anh không lừa em nữa."
Ngụy Nhĩ Đắc để một tay tùy cậu cắn, một tay khác đỡ eo Lục Dung Sân, tiếp tục làm vận động pít-tông dang dở.
Lần này đẩy mạnh, thọc vào rút ra không còn bị ngăn cản như trước.
Lục Dung Sân cắn tay Ngụy Nhĩ Đắc, kêu rên ra tiếng, tiếng nghe hơi suy yếu, mềm như bông.
"Ư..."
Bị đâm vào tuyến tiền liệt mẫn cảm nhất, Lục Dung Sân nâng eo bụng lên vừa như muốn thoát đi vừa như đang đón ý nói hùa.
Ngụy Nhĩ Đắc dứt khoát thao tác trên bàn điều khiển, cởi đai buộc trên người cậu.
Dù sao với sức chiến đấu của hắn, Lục Dung Sân còn đeo vòng cổ ức chế càng không phải đối thủ của hắn.
Được tự do, Lục Dung Sân theo bản năng ra tay công kích, đương nhiên đều bị Ngụy Nhĩ Đắc dễ dàng áp chế.
Nhưng Ngụy Nhĩ Đắc chỉ là giữ chặt tay Lục Dung Sân, kéo người từ trên bàn điều khiển lạnh lẽo, ôm vào trong ngực.
Cơ thể treo lơ lửng, trong mông còn cắm côn ŧᏂịŧ lớn của Ngụy Nhĩ Đắc, Lục Dung Sân chân dài gấp khúc, quấn quanh, kẹp chặt eo Ngụy Nhĩ Đắc eo, ngay cả cái đuôi được tự do cũng quấn lên người Ngụy Nhĩ Đắc.
Ngụy Nhĩ Đắc buông tay Lục Dung Sân, đổi thành ôm đùi cậu.
Trọng lượng Lục Dung Sân không nhẹ, cơ thể theo trọng lực tụt xuống, côn ŧᏂịŧ lớn chôn sâu trong cơ thể dưới tác dụng của trọng lực đỉnh chọc càng sâu lên trên, cọ qua tuyến tiền liệt, cắm vào nơi sâu hơn.
Qυყ đầυ chọc vào một lỗ lõm mềm mại sâu trong đường ruột, khiến Lục Dung Sân mềm oặt đu trên người Ngụy Nhĩ Đắc, không nhịn được kêu tiếng mèo mềm mại.
Ngụy Nhĩ Đắc nhướn mày, tối qua Lục Dung Sân cực kỳ chống cự và bắn ở bên ngoài nên hắn không thể cảm nhận rõ khác thường cơ thể cậu.
Phải biết rằng, cơ thể Lục Dung Sân đã bị Tiến sĩ Mạc Lợi cải tạo rồi, ngoại trừ cơ thể càng thêm mẫn cảm để dễ dàng nảy sinh du͙© vọиɠ, còn có thêm một cái túi thai.
Ngụy Nhĩ Đắc ôm Lục Dung Sân, dùng hết sức đột kích lỗ nhỏ kia, thẳng lưng va chạm, khiến Lục Dung Sân liên tục thét chói tai.
"A! Đừng đâm vào nơi đó, a ah a..."
Lục Dung Sân không biết trong ruột mình có nơi còn mẫn cảm hơn cả tuyến tiền liệt, nơi đó bị thọc vào đau vừa tê vừa sướиɠ, chỉ vài cái, cậu đã thét chói tai bắn tinh.
Ngụy Nhĩ Đắc vẫn tiếp tục, hứng thú dạt dào, đâm chọc thăm dò.
Chỗ này hẳn là cửa túi thai, lỗ lõm vào kia đủ rộng vừa đủ nuốt côn ŧᏂịŧ lớn Ngụy Nhĩ Đắc, kí©ɧ ŧɧí©ɧ cơ thể cao trào, thậm chí kịch liệt hơn tuyến tiền liệt...nhìn phản ứng hoàn toàn mất khống chế của Lục Dung Sân là biết.
Kể ra, Tiến sĩ Mạc Lợi đúng là giỏi thật, có thể cải tạo con mèo quật thà chết chứ không chịu khuất phục này thành dáng vẻ dâʍ đãиɠ như bây giờ, mèo đen sợ là còn chưa nhận ra mình da^ʍ thế nào, lẽ ra nên có cái gương, ôm cậu đến trước gương cᏂị©Ꮒ một trận.
Ngụy Nhĩ Đắc ghi nhớ vụ cái gương, dự phòng lần sau dùng.
Hắn bóp eo Lục Dung Sân, đè lưng cậu lên tường, vừa thọc vào rút ra, cố ý đâm chọc điểm mẫn cảm, vừa liếʍ vành tai mỏng, ngậm khuyên kim loại trên lỗ tai mèo.
"Còn giận anh à?"
Lục Dung Sân ngó lơ hắn.
Ngụy Nhĩ Đắc ôm cậu đâm liên tục, còn cẩn thận vươn xúc tu lót sau lưng cậu để không ma sát với mặt tường, hôn sườn mặt cậu, hỏi:
"Sướиɠ không, hả?"
Lục Dung Sân như thuyền nhỏ giữa sóng lớn, bám vào Ngụy Nhĩ Đắc chìm nổi, nghe hắn nói thế thì như là bị chọc trúng bí mật xấu hổ, lập tức bật móng vuốt cào vài đường lên lưng hắn, đứt quãng chửi nhỏ:
"Sâu chết ưm, câm miệng ư a, a ha a..."
"Mông em bị em nện chảy nước mà vẫn cứng miệng."
Lục Dung Sân ở trong chìm nổi, hé mắt, đáy mắt lóe tức giận, nghiến răng nanh, há mồm định hung hăng cắn con sâu miệng tiện nhục nhã cậu này.
"Chậc."
Ngụy Nhĩ Đắc kéo người ra trước khi Lục Dung Sân cắn trúng, mang theo côn ŧᏂịŧ lớn cũng trượt khỏi hậu huyệt Lục Dung Sân.
Côn ŧᏂịŧ chợt rút ra, nhanh chóng cọ xát thành ruột mẫn cảm, Lục Dung Sân lập cũng không còn tâm trí cắn người, thở hổn hển, phát ra tiếng rêи ɾỉ sung sướиɠ khó nhịn.
Hậu huyệt chợt trống rỗng co rút như cái miệng nhỏ chưa ăn no, gió lạnh thổi vào, toàn là trống vắng “dục cầu bất mãn”.
Lục Dung Sân bị xúc tu trói lên tường, cái đuôi quăng qua quăng lại.
"Ngụy Nhĩ Đắc, anh..." Nhanh cắm vào đi.
Ngụy Nhĩ Đắc ôm Lục Dung Sân vào trong ngực, đi về phía bàn điều khiển:
"Hả? Muốn anh làm gì?"
Lục Dung Sân không thể nói ý nghĩ chân thật thành lời, nhưng cơ thể cậu dán chặt Ngụy Nhĩ Đắc khó nhịn vặn vẹo cọ sát, cái đuôi càng thành thật hơn quấn quanh Ngụy Nhĩ Đắc, phát ra tín hiệu cầu hoan.
Trên mặt cậu ngoại trừ sóng dục và kɧoáı ©ảʍ, còn có kháng cự, tự trọng và tôn nghiêm, dù liều chết đối kháng với bản năng của cơ thể, cũng dần bại lui.
Ngụy Nhĩ Đắc cực kỳ thích dáng vẻ lúc này của Lục Dung Sân, cậu không biết bẩn cậu lúc này mê người thế nào, khiến Ngụy Nhĩ Đắc thấy mà hận không thể thật sự nuốt ăn cậu vào bụng!
"Muốn không?"
Ngụy Nhĩ Đắc lại đè Lục Dung Sân lên bàn điều khiển, dán lỗ tai cậu dụ dỗ:
"Muốn thì xin đi."
"Áh ưʍ... Muốn con mẹ anh, a!..."
"Biết ngay em lại mạnh miệng."
Ngụy Nhĩ Đắc lật người Lục Dung Sân, cho cậu nằm sấp trên bàn điều khiển, từ phía sau lưng đâm vào, cắm lút cán.
"A~..."
Lục Dung Sân chống tay nâng người dậy nhưng bị Ngụy Nhĩ Đắc “dễ như trở bàn tay” đè lại bàn điều khiển.
Côn ŧᏂịŧ nóng bỏng lấp đầy lối đi trống vắng, tư thế cᏂị©Ꮒ từ phía sau càng sâu hơn, dươиɠ ѵậŧ lớn hình móc câu đâm đến chô sâu nhất trong đường ruột chỗ, chọc vào túi thai.
Kɧoáı ©ảʍ mạnh gấp trăm lần lúc trước như một đạo sấm sét, bổ từ đỉnh đầu Lục Dung Sân chạy dọc xuống xương đuôi, kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến lông đuôi xù lên.
Lục Dung Sân cào móng vuốt lên mặt bàn điều khiển kim loại, bị Ngụy Nhĩ Đắc vòng trong ngực, nâng mông muốn bò về phía trước.
Nhưng cậu bị khóa dưới háng Ngụy Nhĩ Đắc, cao trào từ phía sau như sóng lớn ập đến.
Ngụy Nhĩ Đắc cũng sướиɠ cực kỳ, mông con mèo này thật là cᏂị©Ꮒ mãi không chán.
Hắn bóp eo Lục Dung Sân giam cầm cậu, đẩy eo hông như máy đóng cọc, tăng tốc độ đâm rút vào nơi sâu nhất.
"A ah ách a ha a..."
"Sâu quá hức hu ư a ah a, hỏng mất, Ngụy Nhĩ Đắc, súc vật, nhẹ thôi a ha ah a..."
Lục Dung Sân đã bị cᏂị©Ꮒ đến nỗi ý thức mê ly, theo tiết tấu của Ngụy Nhĩ Đắc mà liên tiếp kêu da^ʍ, cậu không biết mình kêu cái gì, kɧoáı ©ảʍ khiến cơ thể như sắp nổ tung, cậu ngồi trên mây, chỉ muốn xả hết nước lũ trong cơ thể ra.
Đuôi mèo sau người vung vẩy, đuôi lông xù quật đánh lên ngực bụng Ngụy Nhĩ Đắc, chỉ thấy ngứa mà không có sức lực gì.
Đây cũng coi là tình thú đặc thù khi làʍ t̠ìиɦ với thú nhân.
Ngụy Nhĩ Đắc lật người Lục Dung Sân, đè cᏂị©Ꮒ tiếp khoảng một giờ, tiết tấu thọc vào rút ra mới giảm xuống.
Nơi sâu trong đường ruột của Lục Dung Sân lần thứ hai truyền đến cảm giác căng đầy quen thuộc.
Là Ngụy Nhĩ Đắc sắp bắn tinh lại phình to dươиɠ ѵậŧ “khóa chặt”.
Bây giờ, Lục Dung Sân đã không để ý Ngụy Nhĩ Đắc nội bắn hay là bắn ra ngoài, cậu đã bị cᏂị©Ꮒ bắn hai lần, lúc này buồn bã ỉu xìu nằm trên bàn điều khiển, thở hổn hển chờ đợi con trùng như cái máy đóng cọc này rót tinh, ít nhất cũng phải mất năm phút.
"Ư..."
Không lâu sau, côn ŧᏂịŧ lớn bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng, cảm giác lần này hơi không giống mấy lần trong quá khứ, hình như căng đầy hơn.
Lục Dung Sân theo bản năng nâng mông muốn thoát khỏi dị vật trong cơ thể, vừa động đã bị Ngụy Nhĩ Đắc đánh một cái lên cánh mông, càng đè nặng người cậu cắm vào sâu hơn.
Dươиɠ ѵậŧ móc câu lại chọc vào túi thai.
Lục Dung Sân thấy hơi đau đớn, khẽ kêu ra tiếng:
"Ngụy Nhĩ Đắc, sâu quá..."
Ngụy Nhĩ Đắc bắt lấy cái đuôi mèo bởi vì không khoẻ và vung vẩy, cúi người ôm cậu chặt hơn, như thế, cả người Lục Dung Sân bị đè ép giữa ngực hắn và bàn điều khiển.
"Nhịn một lát, anh sắp bắn xong rồi."
Lục Dung Sân có cảm giác rõ ràng là từng luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng lấp đầy bụng như sắp nổ tung.
Cậu chỉ còn cách cắn răng nhịn quá trình rót tinh dài lâu này, dươиɠ ѵậŧ “khóa chặt” trước khi bắn xong một giọt tϊиɧ ɖϊ©h͙ cuối cùng thì không nhổ ra được.
Nhưng lần rót tinh này của Ngụy Nhĩ Đắc không thể thuận lợi tiến hành xong.
Trùng tộc bắn tinh kéo dài rất lâu, lúc này Lục Dung Sân cảm thấy căng đầy khó chịu hơn lần rót tinh dài nhất trước kia.
Bắn tinh được khoảng hai phút, Lục Dung Sân đã cảm thấy bụng căng trướng không chịu nổi, Ngụy Nhĩ Đắc cũng không phải liên tục bắn tinh không ngừng, cậu cắn răng nhịn trong chốc lát, sau khi Ngụy Nhĩ Đắc gián đoạn, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng lại vọt vào, Lục Dung Sân khó nhịn bắt đầu giãy giụa.
"Ư..."
Ngụy Nhĩ Đắc thấy vậy, cúi đầu cắn gáy Lục Dung Sân, mèo bị cắn gáy, mắt thường có thể thấy được cậu giãy giụa yếu dần.
"Ngoan, lại nhịn một lát."
Lục Dung Sân không muốn yếu thế trước mặt Ngụy Nhĩ Đắc, rầu rĩ cắn cánh tay mình.
Cậu không biết tại sao khó chịu thế này, nhưng Ngụy Nhĩ Đắc hiểu rõ.
Tiến sĩ Mạc Lợi đã giảng kỹ càng cơ thể cải tạo của Lục Dung Sân, nếu trực tiếp bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào túi thai, có thể tăng cao xác suất thụ thai.
Ngụy Nhĩ Đắc rất mong chờ Lục Dung Sân sinh cho mình bé mèo con đấy.
Hắn ước chừng túi thai bị rót đầy rồi, hơi lùi eo về phía sau, rút côn ŧᏂịŧ để lỗ sáo rời khỏi túi thai, bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn lại vào đường ruột Lục Dung Sân.
Ngay lúc Ngụy Nhĩ Đắc rút côn ŧᏂịŧ lớn ra, Lục Dung Sân lập tức mềm chân ngã xuống, lại bị Ngụy Nhĩ Đắc kéo vào trong ngực, bế lên đặt nằm ngửa trên bàn điều khiển.
Ngụy Nhĩ Đắc hôn lên cơ thể đổ mồ hôi của cậu, có vẻ hứng thú bừng bừng, có xu thế muốn xách súng làm một trận nữa.
Lục Dung Sân bị hắn cᏂị©Ꮒ sợ, khàn giọng nói:
"Hôm nay đủ rồi."
Ngụy Nhĩ Đắc lưu luyến không ngừng hôn cơ thể xinh đẹp của Lục Dung Sân, Lục Dung Sân bị hắn nhìn đến phát run, với tính dục và lực kéo dài của hắn, cậu không nghĩ Ngụy Nhĩ Đắc sẽ dễ dàng buông tha cho mình.
Nhưng Ngụy Nhĩ Đắc chỉ ôm eo cậu, nụ hôn cuối cùng dừng trên đôi môi trắng bệch của cậu:
"Em nghỉ ngơi đi."
Lục Dung Sân nhức mỏi cả người, mắt thấy Ngụy Nhĩ Đắc sắp rời khỏi thì giãy giụa ngồi dậy:
"Anh đi đâu?"
Ngụy Nhĩ Đắc dừng chân:
"Anh phải đi về viết báo cáo."
"Anh..."
Do dự một lát, Lục Dung Sân nhìn phòng thí nghiệm lạnh lẽo áp lực, sau khi Ngụy Nhĩ Đắc rời đi, căn phòng đen tối này sẽ lại cắn nuốt cậu.
Mấy ngày tra tấn thống khổ này là nỗi sợ bị cậu ẩn giấu tận sâu dưới đáy lòng, chỉ cần nhớ đến bị giam cầm trên bàn điều khiển, không thể cử động, không thấy ánh sáng, còn bất cứ lúc nào sẽ bị xâm phạm, cơ thể cậu bắt đầu run rẩy.
"Ngụy Nhĩ Đắc, anh không mang tôi đi cùng à?"
"Anh không được mang em đi."
Ngụy Nhĩ Đắc đi trở về, ôm mèo đen lớn ẩn nhẫn sợ hãi vào trong ngực, xoa xoa:
"Nhưng anh sẽ bảo họ đổi nơi ở khác cho em, vẫn luôn giam cầm em ở đây, đúng là nghẹn hỏng mất."
Lục Dung Sân không né tránh cái ôm của Ngụy Nhĩ Đắc, đây là lần đầu tiên hai người ôm nhau thân mật mà không phải lúc làʍ t̠ìиɦ, Ngụy Nhĩ Đắc thế mà có thể ôm cậu không chứa sắc dục.
Lục Dung Sân hiếm lạ nhìn Ngụy Nhĩ Đắc vài lần, nằm trong ngực hắn mà thấy xấu hổ ngọ nguậy:
"Trước khi anh đi, không cho tôi..."
Cậu đỏ mặt, xấu hổ nói nốt câu:
"Tắm rửa à?"