Làm Nhục Nam Chính Đang Gặp Nạn

Quyển 1 - Chương 9: Trùng bá đạo tuyên bố chủ quyền, phòng tắm mê tình bọt nước văng khắp nơi, cái đuôi tự sướng, Ꮯɦịƈɦ đến hôn mê, rửa sạch hậu huyệt, sắp bị đưa đi phòng thí nghiệm

(9) Trùng bá đạo tuyên bố chủ quyền, phòng tắm mê tình bọt nước văng khắp nơi, cái đuôi tự sướиɠ, cᏂị©Ꮒ đến hôn mê, rửa sạch hậu huyệt, sắp bị đưa đi phòng thí nghiệm

Ngải Sâm xuất hiện làm hai người đang giao hợp trong bể tắm cứng đờ.

Lục Dung Sân theo bản năng kẹp chặt eo Ngụy Nhĩ Đắc, hậu huyệt cũng theo đó co chặt cơ vòng, khiến Ngụy Nhĩ Đắc kêu rên ra tiếng.

Lục Dung Sân hiển nhiên càng không dễ chịu, dươиɠ ѵậŧ thật lớn lại cứng rắn như sắt cắm trong thân thể, khi cậu xoắn chặt, Ngụy Nhĩ Đắc vẫn không ngừng thọc vào rút ra, dươиɠ ѵậŧ có gai ngược vuốt ve thịt ruột mẫn cảm chặt chẽ, qυყ đầυ liên tục đâm vào tuyến tiền liệt.

Bị kẻ khác nhìn chăm chú và kɧoáı ©ảʍ sâu trong hậu huyệt, kí©ɧ ŧɧí©ɧ chồng chất mãnh liệt làm Lục Dung Sân cắn vai Ngụy Nhĩ Đắc, run rẩy bắn tinh.

Chất lỏng trắng đυ.c từ từ vùng bụng dính sát của hai người nổi lên trôi trên mặt nước trong vắt.

Lục Dung Sân xấu hổ và giận dữ muốn chết, cái đuôi vốn là khi động tình quấn trên người Ngụy Nhĩ Đắc nay theo bản năng thu về, tai mèo tự nhiên cũng biến mất, cậu vẫn giữ tư thế treo trên người Ngụy Nhĩ Đắc, mượn thân hình cao lớn của hắn để che đậy cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của mình, không dám cử động.

Ngụy Nhĩ Đắc tiếc nuối nhìn lỗ tai của Lục Dung Sân đã biến về bình thường, tay đang nâng đùi mò xương cụt, thuận tiện xoa nhẹ mông thịt Lục Dung Sân, ám chỉ cậu thả lỏng.

Đồng thời xúc tu vờn quanh đan thành màn, cản trở Ngải Sâm đến gần và nhìn trộm.

"Ngải Sâm à?"

Ngụy Nhĩ Đắc suy nghĩ hai giây mới nhớ ra đồng liêu này:

"Cậu nói cái gì, cậu muốn cùng tôi ăn á?"

Ngải Sâm không lộ ra hình thái công kích, gã tham lam đứng ngoài võng xúc tu ngăn cách của Ngụy Nhĩ Đắc:

"Con mèo nhỏ này có vẻ ăn rất ngon, tôi cũng muốn nếm thử."

Chết tiệt, Ngụy Nhĩ Đắc cắm côn ŧᏂịŧ trong hậu huyệt Lục Dung Sân rõ ràng lại cảm thấy xoắn chặt vì căng thẳng. Lục Dung Sân ghé vào đầu vai hắn, ngón tay bám chặt cơ bắp, dùng giọng nghiến răng nghiến lợi nói bên tai hắn:

"Ngụy Nhĩ Đắc, anh dám để nó chạm vào tôi thử xem!"

Ngụy Nhĩ Đắc đang vì bị quấy rầy mà không vui, thấy Lục Dung Sân căng thẳng thế này, hắn chớp mắt, thẳng lưng cố ý đâm tuyến tiền liệt:

"Hử? Em đang uy hϊếp anh hả?"

"Ưm a không phải..."

Lục Dung Sân bị đâm đến chân mềm, cậu nhận ra hoàn cảnh xấu hổ của mình, nhất thời không biết Ngụy Nhĩ Đắc nghĩ thế nào. Nếu Ngụy Nhĩ Đắc thật sự muốn chơi tập thể với con sâu kia, cậu cũng không phản kháng được!

"Ngụy Nhĩ Đắc..."

Lục Dung Sân nhanh chóng điều chỉnh chiến lược, tai mèo lặng yên bật ra, cậu run rẩy lỗ tai ghé sát Ngụy Nhĩ Đắc, làm tư thái không muốn xa rời, nhẽ giọng làm nũng:

"Không phải là em uy hϊếp, em chỉ thích bị anh cᏂị©Ꮒ thôi, đừng chia sẻ em với kẻ khác được không, em là bé mèo của anh, em là tù binh của riêng anh nha."

Lục Dung Sân cố tình đè thấp tiếng nói, từ ngữ toàn là ám chỉ dụ hoặc.

Hắn vừa nói ngọt cầu xin, vừa dán cọ lên người Ngụy Nhĩ Đắc, tai cùng đuôi cùng ra trận, không thầy dạy cũng hiểu ve vãn lấy lòng, lông xù mềm mại quét cọ làn da Ngụy Nhĩ Đắc.

Nếu không phải trên giao diện hệ thống, giá trị khuất nhục như tên lửa bay lên thì Ngụy Nhĩ Đắc cũng phải tin Lục Dung Sân bị hắn cᏂị©Ꮒ phục rồi.

Nhưng mà nói dối cũng không sao cả.

Ngụy Nhĩ Đắc nghiền ngẫm thưởng thức thiếu tá mèo đen hai mặt, rõ ràng trong lòng hận muốn chết nhưng phải cắn răng, khom lưng cúi đầu lấy lòng hắn.

Không thể không nói, trải qua bước đầu dạy dỗ, trình độ làm nũng của Lục Dung Sân đã bay vọt, Ngụy Nhĩ Đắc vô cùng hưởng thụ, lông mèo ướt nhẹp cọ khiến cả thể xác và tinh thần của hắn đều phát ngứa.

"Anh cũng không nỡ mèo nhỏ của anh dính mùi kẻ khác."

Tiếng Ngụy Nhĩ Đắc trầm thấp, hơi thở chứa đầy du͙© vọиɠ như vây quanh Lục Dung Sân.

Lục Dung Sân an lòng, nghe được Ngụy Nhĩ Đắc không cho trùng khác chạm vào mình thì thả lỏng cơ thể. Nhưng Lục Dung Sân vẫn chưa biết tình huống bây giờ sẽ ra sao nên tạm thời không dám làm gì, duy trì dáng vẻ ngoan ngoãn ôm chặt Ngụy Nhĩ Đắc, tiếp tục ra sức ve vãn.

Những nụ hôn ẩm ướt, cùng cái lưỡi mềm mại có gai ngược ngứa ngáy liếʍ láp xương quai xanh, hầu kết và cằm Ngụy Nhĩ Đắc.

Ngụy Nhĩ Đắc ấn thiếu tá mèo đen đang điên cuồng đốt lửa vào ngực, vòng cậu trong khuỷu tay, đồng thời xúc tu sau lưng lớn nhanh tàn nhẫn quất về phía Ngải Sâm đang ngo ngoe đến gần.

"Cút ngay, đây là con mồi của ông!"

Trùng tộc cao cấp phóng ra khí thế không thể xâm phạm, Ngải Sâm nhất thời không dám làm gì, bị xúc tu quật bay từ thành bể tắm đến cửa phòng tắm.

Cơ thể cứng rắn của trùng tộc khiến gã dù bị đập nứt cả vách tường nhưng thực tế vẫn chưa bị thương.

Ngải Sâm bò dậy:

"Con mồi à, thế thì thôi."

Gã nhặt khăn lông đi ra ngoài.

Ở trùng tộc, bạn lữ và con mồi là lãnh địa không thể chia sẻ, gã yêu cầu chia sẻ tù binh, vì tưởng Ngụy Nhĩ Đắc chỉ xem Lục Dung Sân là công cụ tiết dục, nhưng nếu là con mồi thì gã sẽ không tranh đoạt với đồng nghiệp đến mức vỡ đầu chảy máu.

Lục Dung Sân trong ngực Ngụy Nhĩ Đắc dựng thẳng lỗ tai để nghe, nghe được tiếng Ngải Sâm bị đập mạnh nứt cả vách tường thì cậu hoàn toàn yên lòng, đồng thời, cậu cũng dần nhận ra Ngụy Nhĩ Đắc đối xử với cậu khác biệt.

Trùng bản tính tàn bạo nhưng chưa từng thấy con trùng nào vì dị tộc mà đánh nhau với đồng tộc cả, đặc biệt là trùng tộc cao cấp có trí khôn.

Một đòn vừa nãy của Ngụy Nhĩ Đắc tuy không làm trùng tộc cao cấp Ngải Sâm bị thương nhưng khiến Lục Dung Sân thấy được một tín hiệu.

Cậu ở trong lòng Ngụy Nhĩ Đắc không hẳn là công cụ tiết dục, cậu có thể không cần nghe lệnh Ngụy Nhĩ Đắc thế này mà thử thăm dò ranh giới của hắn, từ đó biết đâu sẽ tìm được cơ hội chạy trốn.

Ngải Sâm vừa đi, Lục Dung Sân giãy giụa từ trong l*иg ngực cứng nhắc của Ngụy Nhĩ Đắc mà ló đầu ra.

"Nhẹ thôi, anh làm tôi khó thở chết mất!"

Cậu đẩy cơ ngực Ngụy Nhĩ Đắc, mắt mèo vàng kim ầng ậc hơi nước, khí thế kiên cường trong mắt đều biến thành sương mù.

Ngụy Nhĩ Đắc kéo cằm Lục Dung Sân trở về:

"Ngải Sâm còn chưa đi xa, em đã trở mặt ngay rồi, xấu tính nhỉ?"

Lục Dung Sân trải qua sự việc vừa nãy, tâm thái trước mặt Ngụy Nhĩ Đắc đã thay đổi.

Trước kia, cậu tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ bị Ngụy Nhĩ Đắc xâm phạm sẽ cảm thấy xấu hổ vô cùng nhưng bây giờ, bị Ngụy Nhĩ Đắc đánh giá trần trụi thế này lại thấy chả có gì cả.

Cậu đã dùng đuôi và tai đi lấy lòng con sâu này rồi thì còn có gì khó nữa đâu.

"Sao anh không cᏂị©Ꮒ tiếp đi?"

Lục Dung Sân liếʍ khóe miệng, lúc nãy bị Ngụy Nhĩ Đắc đè va vào ngực có hơi đau:

"Tôi thấy anh bị tôi mắng mà vẫn hưng phấn lắm còn gì?"

Mắt mèo của Lục Dung Sân phủ hơi nước lóe lên ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ, đầu lưỡi liếʍ ướt nhẹp vết bầm ở khóe miệng.

Cậu không biết khi mình kɧıêυ ҡɧí©ɧ thì gợi cảm mê người thế nào, còn khiến hắn nóng nảy hơn cả lúc cậu chửi bới.

"Đĩ nứиɠ."

Ngụy Nhĩ Đắc chửi nhỏ một tiếng, ấn eo Lục Dung Sân xuống, trực tiếp thọc đến chỗ sâu nhất.

"A Ah!~~"

Lục Dung Sân không kịp đề phòng kêu ra tiếng, cậu tự biết không thể phản kháng nên nhắm mắt lại, tùy ý Ngụy Nhĩ Đắc đùa nghịch.

Tiếng thân thể va chạm ở trong nước cực kỳ vang, tiếng đập nước và bọt nước văng tung tóe.

Ngụy Nhĩ Đắc nâng Lục Dung Sân đang nằm ngửa bắn một phát, rút gậy lớn lật người cậu đè lên thành bể, từ phía sau cắm lút cán.

"Ah..."

Lục Dung Sân nằm trên thành bể, người bị đẩy về phía trước, há mồm cắn cánh tay của chính mình.

Ngụy Nhĩ Đắc đâm thọc mạnh hơn, cậu theo bản năng dùng một tay còn lại đẩy cơ bụng đang cầy cấy của Ngụy Nhĩ Đắc, muốn giảm lực lại nhưng vô dụng.

Cậu đã bắt đầu thói quen bị thọc vào rút ra, thậm chí trong quá trình này cũng cảm thấy sung sướиɠ mà xưa nay chưa từng trải nghiệm, bị cᏂị©Ꮒ đến liên tục cao trào.

Nhưng cậu vẫn không muốn tiếp thu sự thật này, cắn chặt miệng, chặn tiếng rêи ɾỉ nứиɠ tình trong cổ họng, đây là phản kháng duy nhất mà lúc này cậu có thể làm được.

"Cắn răng làm gì, kêu tiếp, vừa nãy kêu hay lắm mà?"

Ngụy Nhĩ Đắc nắm tóc Lục Dung Sân, giật cậu từ mặt đất lên, nghiêng mắt nhìn biểu cảm bị đau của cậu thì thay đổi tư thế, ôm người vào trong ngực, cắn tai mèo ướt nhẹp của cậu, đổi giọng dụ dỗ:

"Ngoan, đừng cắn, anh biết em cũng sướиɠ lắm đúng không, hử? Tại sao phải nhịn chứ? Sướиɠ thì cứ kêu meo meo, em vốn dĩ là mèo còn gì? Bị cᏂị©Ꮒ kêu meo meo không phải quá bình thường à? Anh thích tiếng em kêu lắm."

Nhưng lần này, Lục Dung Sân như là quyết tâm muốn đối nghịch với hắn.

Dù cậu tùy hắn đùa nghịch, thậm chí còn vặn eo nâng mông phối hợp nhưng mặc kệ Ngụy Nhĩ Đắc cᏂị©Ꮒ thế nào, cậu vẫn nghẹn không chịu kêu ra tiếng nào.

Mềm không ăn, Ngụy Nhĩ Đắc bị cậu chọc nóng nảy.

Hắn ấn Lục Dung Sân bướng bỉnh vào trong nước.

Mèo trời sinh ghét nước, bị ấn trong nước thì cảm thấy tuyệt vọng sắp chết.

Lục Dung Sân bật hết móng vuốt, móng vuốt sắc bén cắt đứt vài cây xúc tu, đầu bị đè trong nước, phía sau vẫn bị va chạm kịch liệt không dứt, cao trào và khó thở khiến cậu bị cᏂị©Ꮒ đến đại não thiếu oxy, nước ao nổi lên bọt khí.

Ngụy Nhĩ Đắc xách mèo ướt đẫm khỏi mặt nước, Lục Dung Sân há to miệng hít thở.

Ngụy Nhĩ Đắc nhân cơ hội dùng sức đâm thọc:

"Cảm giác thế nào?"

"Ưm!"

Sau một tiếng kêu rên ngắn ngủi, Lục Dung Sân lập tức nuốt tiếng kế tiếp xuống, thừa dịp Ngụy Nhĩ Đắc tạm dừng, mới khàn giọng nói nhỏ trả lời hắn:

"Chỉ thế thôi? Tôi học môn kháng tra tấn phải trải qua cảm giác khó thở thống khổ hơn này gấp trăm lần."

"Em đang ám chỉ anh không được?"

Ngụy Nhĩ Đắc biết Lục Dung Sân đang kích hắn nhưng người đàn ông nào chịu được bị bạn tình nói không được chứ, lửa giận bùng lên.

【 Hệ thống, tôi muốn đổi kỹ năng. 】

Nấm nhỏ đang giả chết xem phim người lớn chân thực, đột nhiên bị điểm danh, hoảng sợ đáp:

【 Dạ, mời ngài nói. 】

【 Tôi muốn kỹ năng có thể đυ. chết con mèo này, có hay không? 】

【 Tích, ký chủ đạt được kỹ năng "kim thương không ngã", đã trang bị. 】

Ngụy Nhĩ Đắc vừa lòng, hắn hung hăng rút ra lại trực tiếp thọc vào chỗ sâu nhất, không hề quan tâm cậu có thoải mái hay không.

Lục Dung Sân mới bị khai bao không lâu, chợt bị tấn công mạnh mẽ vẫn là không ăn nổi, cậu bắt đầu giãy giụa phản kháng.

"Em giỏi lắm mà, sao hôm qua kêu thảm thế?"

Lục Dung Sân cắn chặt răng.

Ngụy Nhĩ Đắc ôm cậu lên bờ đè lên vách tường, tiếp tục đóng cọc:

"Giỏi lắm, trước khi Ngải Sâm đến, không phải kêu da^ʍ lắm mà? Em nghĩ đi, Ngải Sâm bị cái gì thu hut chạy đến đây?"

Hắn quan sát vẻ mặt của Lục Dung Sân, ngay lúc cậu sắp cao trào thì đột nhiên dừng lại đứng yên.

Lục Dung Sân bị đè trên tường, mông kẹp côn ŧᏂịŧ Ngụy Nhĩ Đắc muốn nâng lên lại bị hắn giữ eo ngăn lại.

"Muốn sướиɠ không dễ đâu."

Lúc này Lục Dung Sân mới mở to mắt, mắt vàng chứa đầy tìиɧ ɖu͙© nhìn thẳng đôi mắt ác ý của Ngụy Nhĩ Đắc:

"Tôi đau họng."

Ngụy Nhĩ Đắc nhướn mày:

"Thế thì em xin anh đi."

"Không xin."

"Em không xin thì anh không làm nữa."

Dừng ngay lúc sắp cao trào đúng là rất khó chịu.

Lục Dung Sân chợt cười nhạo một tiếng:

"Anh cũng không chịu nổi, xem ai thua trước."

Ngụy Nhĩ Đắc híp mắt, dùng xúc tu giữ người Lục Dung Sân, rời khỏi cơ thể cậu, dùng một đoạn xúc tu cùng độ lớn thay côn ŧᏂịŧ của hắn cắm vào hậu huyệt Lục Dung Sân, chuẩn xác chọc tuyến tiền liệt, nhưng vẫn bất động.

"Ai nói anh muốn thi nhịn với em?"

Ngụy Nhĩ Đắc cười lạnh, nắm dươиɠ ѵậŧ dựng cao của mình, nhìn Lục Minh Sân bị đè trên tường, xúc tu trói chặt, tứ chi dang rộng mà tự thủ da^ʍ.

"Anh!"

Lục Dung Sân dùng sức né tránh, cậu đã bị cᏂị©Ꮒ quá nửa đêm, lúc này chẳng còn chút sức lực nào, thân thể bị cᏂị©Ꮒ mềm nhũn, chỉ còn lửa dục cháy hừng hực trong hậu huyệt, hơn nữa xúc tu của con sâu chết tiệt này chảy ra dịch nhầy kí©ɧ ɖụ©.

Nhìn Ngụy Nhĩ Đắc tự sướиɠ, Lục Dung Sân bị xúc tu lăn lộn không chịu nổi, cái đuôi lặng quốn dươиɠ ѵậŧ của chính cậu.

Ngụy Nhĩ Đắc thu toàn bộ hành động của cậu vào trong mắt nhưng không ngăn cản.

Thiếu tá mèo đen bị xúc tu cắm mông, dùng cái đuôi tự vuốt ve dươиɠ ѵậŧ, hắn phải quay lại cảnh này mới được.

Ngụy Nhĩ Đắc tự thủ da^ʍ, không lâu đã bắn.

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ dính nhớt phun lên cơ thể ẩm ướt của Lục Dung Sân, rồi rơi xuống mặt đất.

Lục Dung Sân cũng bắn theo, tϊиɧ ɖϊ©h͙ của cậu và Ngụy Nhĩ Đắc pha trộn với nhau, dính trên cơ bụng, cơ ngực và đùi màu mật.

"Tay anh đúng là không sướиɠ bằng mông của em."

Ngụy Nhĩ Đắc rút xúc tu khỏi hậu huyệt Lục Dung Sân, hắn sẽ không chịu đựng, muốn cᏂị©Ꮒ, đẩy eo trực tiếp lại thọc vào.

Đêm nay, Lục Dung Sân quật cường muốn làm người câm, cũng khơi dậy du͙© vọиɠ thắng bại trong lòng Ngụy Nhĩ Đắc.

Ngụy Nhĩ Đắc cứ lăn qua lộn lại, cᏂị©Ꮒ cậu đến khi trời sáng, cơ bản không để ý cơ thể Lục Dung Sân có chịu được không, cᏂị©Ꮒ đến lúc sau, Lục Dung Sân gần như hôn mê mà vẫn theo bản năng cắn chặt miệng.

Cậu không còn cảm thấy bất kỳ sung sướиɠ khi giao hợp nào.

Cao trào quá nhiều vượt qua mức giới hạn của cơ thể, sau khi bắn tinh bắn tinh bảy tám lần, Lục Dung Sân thậm chí bắn không ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng, dịch nhầy trong suốt vì cao trào bị ép đẩy ra ngoài nhỏ tí tách, chỉ còn lại cảm giác thống khổ khi bị ép bắn tinh.

Hậu huyệt đã bị thọc rút sưng đỏ tàn tạ, qua nửa đêm, đã trở nên tê dại chết lặng.

Không biết cấu tạo sinh lý của con sâu này kiểu gì, vì sao có tinh lực dùng mãi không hết thế?

Lục Dung Sân là người bình thường, cậu chỉ cảm thấy chắc là mình sẽ bị con sâu này cᏂị©Ꮒ chết ở đây thôi.

Lần cuối cùng, Ngụy Nhĩ Đắc rót tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào sâu trong đường ruột, rút cây gậy nung nóng bỏng ra thì Lục Dung Sân đã ngất xỉu rồi.

Quên cả thu tai với đuôi.

Ngụy Nhĩ Đắc nhìn xúc tu trói quanh anh chàng đẹp trai đang hôn mê, khuôn mặt xinh đẹp khi ngủ cũng không còn tính công kích bén nhọn, cuối cùng cũng biến thành một con mèo ngoan, ngực bụng toàn vết bầm nhẹ nhàng phập phồng theo nhịp điệu hô hấp.

Thật là mê người, Ngụy Nhĩ Đắc cảm thấy mình có thể tiếp tục.

Nấm nhỏ thấy cây gậy lớn dưới háng kia lại cương cứng, kinh hách phải nhanh miệng:

【 Ký chủ, nhịn đi! Ngài đổi “kim thương không ngã”, thiên phú dị bẩm nhưng nam chính bị ngày lăn một lần nữa thì về trới mất!】

Ngụy Nhĩ Đắc bế người đẹp ngủ say, tiếc nuối hôn sườn mặt an tĩnh của Lục Dung Sân:

【 Sao bảo nam chính là người mạnh nhất tinh tế tương lai cơ mà? Thể năng 3S quất một đêm đã không được, giả à? 】

Nấm nhỏ giải oan cho Lục Dung Sân:

【 Cũng phải xem tình huống gì nữa nha, nam chính bị bắt giữ một tháng có ăn một bữa cơm nào đâu? Còn trùng tinh có hoàn cảnh gì chứ, ác liệt đến nỗi dân thường không thể sinh sống, có đầy thú nhân không hợp khí hậu đã chết rồi! Người ta còn đeo vòng cổ ức chế kia kìa! 】

Ngụy Nhĩ Đắc khảy vòng cổ màu đen trên cổ Lục Dung Sân:

【 Lẽ ra phải đeo cái lục lạc, vừa nện vừa kêu, khẳng định rất êm tai. 】

Nấm nhỏ: 【...】Nể anh kiếm được nhiều điểm, không so đo với ký chủ tϊиɧ ŧяùиɠ lên não này!

【 ký chủ, sao ngài không cᏂị©Ꮒ nữa? 】

Ngụy Nhĩ Đắc ôm Lục Dung Sân đặt trên đùi mình, xúc tu quấn quanh tách hai chân cậu, lộ ra hậu huyệt sưng đỏ chảy máu.

CᏂị©Ꮒ hăng quá không để ý, lúc này nhìn mới biết hậu huyệt bị làm nhục đến thê thảm, nhìn mà ghê người.

Ngụy Nhĩ Đắc cắm một ngón tay vào trong, thịt ruột lỏng lẻo không hề chống cự, không có lực cản, hắn dễ dàng dùng ngón tay moi đào. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ bị rót đầy đường ruột, theo hắn quấy loạn mà chảy ra.

Ngụy Nhĩ Đắc giúp Lục Dung Sân rửa sạch hậu huyệt, lại đổi điểm lấy thuốc đặc trị bôi lên miệng vết thương, chính hắn cũng tắm sạch, rồi ôm Lục Dung Sân trở phòng của hắn.

Lúc thay quần áo, Ngụy Nhĩ Đắc khoa tay múa chân đo dươиɠ ѵậŧ có kích cỡ kinh người của mình.

Khϊếp, nếu không phải Lục Dung Sân có thể năng mạnh mẽ, là quân nhân thân cao chân dài, đổi là người thường, chỉ sợ không cần hai lần cũng bị đâm thủng rồi.

Bây giờ ngẫm lại, nếu không phải Lục Dung Sân mạnh miệng cứng đầu, làm hắn nổi nóng thì nể cậu mới mất “zin” với dươиɠ ѵậŧ có kích cỡ khủng bố này, hắn sẽ ôn nhu hơn.

Thay quần áo xong, Ngụy Nhĩ Đắc sai trùng tộc cấp thấp đi lấy đồng phục cho vật thực nghiệm đến đây, mặc cho Lục Dung Sân.

Loại này là đồng phục chuyên dùng cho thể thực nghiệm thú nhân chuẩn bị đưa đến phòng thí nghiệm, áo liền thân màu trắng, hơi giống đồng phục bệnh nhân nước Mỹ ở thế giới cũ của hắn.

Mặc xong thì Lục Dung Sân cũng dần chuyển tỉnh, khàn giọng hỏi hắn:

"Đây là đâu?"

Ngụy Nhĩ Đắc nhéo lỗ tai cậu:

"Tí nữa anh đưa em đến phòng thí nghiệm của bác sĩ, không về l*иg sắt, em không muốn bị chiến hữu phát hiện còn gì? Nhìn em bây giờ là biết ngay bị anh làm gì rồi."

"Tôi đây còn phải cảm ơn anh ha?"

"Cảm ơn thì không cần, ở phòng thí nghiệm, em ngoan ngoãn chờ anh, tiến sĩ kia có tính oái oăm, lại có nữ hoàng đặc cách, anh cũng không thể đoạt người với gã, sau khi em vào đấy, có lẽ mấy ngày không được gặp anh đâu."

"Càng tốt."

Lục Dung Sân gian nan kéo khóe miệng, cậu muốn thử thăm dò vài câu nhưng thật sự quá mệt mỏi, mí mắt nặng nhọc, chẳng mấy chốc lại nhắm mắt, mơ màng đã ngủ.

Lúc này, Lục Dung Sân đã nhớ thu đuôi và tai.

"Tốt cái gì mà tốt, em là chú mèo ngốc, không biết luật lệ của trùng tộc chứ gì."

Ngụy Nhĩ Đắc lưu mùi mạnh mẽ của mình lên người Lục Dung Sân đang ngủ say, ánh mắt đen tối không rõ:

"Bị anh hϊếp rồi, trong mắt trùng khác, em không khác trùng cái. Bọn họ sẽ sợ hãi tôn trọng trùng cái mạnh mẽ nhưng sẽ không ngại một tù binh thú nhân. Nghĩa là ai cũng có thể đυ. em, có biết là em sẽ biến thành nô ɭệ tìиɧ ɖu͙© của bọn họ không? Trùng tộc vốn là đực nhiều cái ít, một đám trùng độc thân không có tư cách giao phối phát hiện một công cụ tiết dục thế này, sẽ bỏ qua cho em hả?"

Lục Dung Sân ngủ say, không nghe được Ngụy Nhĩ Đắc nói nhỏ, hàng lông mi dài theo bản năng nhíu lại.

"Tuy các trùng khác làm bẩn em thì chắc chắn anh sẽ thu được rất nhiều giá trị khuất nhục nhưng anh không muốn chia sẻ bạn tình của mình."

Ngụy Nhĩ Đắc dùng sức nhéo mặt Lục Dung Sân, mùi hương của hắn bao bọc toàn thân cậu.

Trùng tộc cao cấp ở trùng tinh có thể đếm trên đầu ngón tay, cậu có mùi của hắn, những con trùng cấp thấm nổi sắc tâm cũng không dám động vào người của hắn.

Xong xuôi, Ngụy Nhĩ Đắc tự mình bế Lục Dung Sân lên xe vận chuyển, nhét người vào hòm trong suốt chuyên giam giữ thể thực nghiệm.

"Cho đến lúc em gϊếŧ anh, chỉ cho em bị anh hϊếp mà thôi."