Editor: May
Điền Bảo Bảo cũng nhận ra Phạm Thiên Du, cô ta chính là cái dì ba lần bốn lượt khi dễ chính mình và mami kia, lần trước ở sơn trang Điền Lâm còn oan uổng chính mình. “Chú Lâm, chú sẽ không đi chứ?” Bé sợ Lâm Dật sẽ đi theo cô ta, lại cọ cọ trong lòng ngực Lâm Dật, “Phòng ở lớn như vậy, một mình con sẽ sợ hãi.” Điền Bảo Bảo làm nũng nói.
“Chú không đi. Lập tức đi vào.” Lâm Dật vỗ vỗ lưng bé nhẹ giọng an ủi, sau đó mở cửa ra để Điền Bảo Bảo vào nhà.
“Không nghĩ đến em ngay cả tư cách vào nhà ngồi một lát cũng không có.” Tất cả nhiệt tình của Phạm Thiên Du đều bị phá hủy không còn một mảnh, tâm cô ta tựa như bị lăng trì, đau đớn đến mức tận cùng. Cô ta lạnh lùng cười ra một tiếng, tràn đầu trào phúng, trong ánh sáng tịch liêu mà ảm đạm, nhìn Lâm Dật gần trong gang tấc, lại ở phía chân trời xa xa.
“Thời tiết lạnh, trở về sớm một chút.” Trước nay Lâm Dật đều sẽ không quay đường trở về, nếu làm quyết định, anh nhất định là chém đinh chặt sắt. Lãnh đạm với cô ta, đó là nhân từ lớn nhất với cô ta.
“Dật, anh sẽ hối hận!” Phạm Thiên Du tức muốn hộc máu ném xuống một câu, thất tha thất thểu quay đầu rời đi. Mùi rượu nhàn nhạt xông vào bên trong không khí, lại bởi vì gió mạnh mẽ rất nhanh liền tiêu tán.
Lâm Dật giật mình, nhìn thân ảnh đi xa của cô ta, lạnh nhạt đi vào biệt thự. Điền Bảo Bảo quả nhiên đã đi ngủ, anh đi nhìn nhìn bé, lại nhẹ nhàng rời khỏi phòng bé.
Đêm cực kỳ yên tĩnh, chỉ có thể nghe được gió gào thét cùng với tiếng đồng hồ treo tường của biệt thự, Lâm Dật lại không hề buồn ngủ, mở nước ấm tắm, bên hông quấn quanh khăn tắm, bại lộ dáng người tinh tráng hoàn mỹ của anh đến đặc biệt lòng người giật mình. Anh không khỏi có chút bực bội, trong phòng trống rỗng, cái gì cũng không có, ngay cả hơi thở của cô lúc trước đều không có. Y Ninh, cuối cùng em vẫn thật tàn nhẫn. Không lưu lại đi, đi dứt khoát như vậy. Nhưng anh lại trước sau không bỏ cô xuống được, thậm chí chế tạo tro cốt cô thành kim cương, lúc nào cũng đeo ở bên người.
Thời gian cô xuất hiện chiếm trong sinh mệnh anh thật sự quá ngắn quá ngắn, nhưng mà thời gian anh hoài niệm cô lại quá dài quá dài. Bởi vì thương tiếc mà nhớ mãi không quên, bởi vì rung động thật sâu lúc trước mà nhớ mãi không quên.
Khi đó, Y Ninh thích ngốc ở trong gian phòng này để vẽ tranh. Bệnh của cô không cho phép cô có quá nhiều tiêu hao trên thể lực, anh nhìn cô luôn là đau lòng. Anh bận công việc, có khi trở về liền nhìn thấy cô vẽ vẽ liền ngủ rồi. Anh sẽ lặng lẽ đạp ánh trăng đi vào bên người cô, duỗi tay vén đi sợi tóc rơi ở trên trán, gương mặt nõn nà kia tuy nhiều thêm vài phần bệnh trạng, lại không ảnh hưởng vẻ đẹp của cô chút nào. Cô là thật sự chính là khuôn mặt phù dung, môi như hoa cánh mang theo mùi hương thơm ngát, lúc ngủ cũng luôn là treo một chút ý cười thỏa mãn. Trước người cô tràn đầy các loại thuốc màu, nhưng trên người cô lại sẽ không bị thuốc màu làm bẩn, trên người cô luôn là cực kỳ sạch sẽ. Rất nhiều lúc, cô đều là vẽ đủ loại thần thái biểu tình của anh……