Editor: May
“Vì sao con mời khách, ta phải tính tiền chứ.” Điền Kỳ Kỳ phản kháng nói. Huống hồ, cô đều không muốn ăn cơm với người không có biểu tình kia chút nào, vậy sẽ làm cô tiêu hóa không tốt. Tuy rằng cô cũng thực cảm kích Lâm Dật có thể xuất hiện ở trên hoạt động người thân hôm nay, nhưng nói ở trình độ nào đó, anh làm chuyện này cũng là nghĩa vụ và trách nhiệm.
“Mami, bình thường chú Lâm chiếu cố người ở trên công việc như vậy, sao người không biết tri ân báo đáp chút nào vậy!” Hiện tại đến phiên Điền Bảo Bảo thuyết giáo với Điền Kỳ Kỳ. Bộ dáng lời nói tinh tế ý nghĩa sâu xa kia rất có vài phần cường điệu, Điền Bảo Bảo quỳ gối trên chỗ ngồi nhìn Điền Kỳ Kỳ, nhìn chằm chằm vào cô, thẳng đến Điền Kỳ Kỳ đều ngượng ngùng.
Điền Kỳ Kỳ quả thực muốn hoài nghi rốt cuộc Lâm Dật dùng thủ đoạn gì mê con trai đến như bị ma quỷ ám ảnh, chuyện gì đều hướng về anh. “Đứa nhỏ như con, rốt cuộc con là con trai của ai?” Sau khi Điền Kỳ Kỳ buột miệng thốt ra những lời này liền muốn tát mình một cái, sắc mặt càng thêm trầm ngưng.
Điền Bảo Bảo rất muốn trả lời, “Con là đứa nhỏ do hai người sinh”, nhưng chú ý tới sắc mặt Điền Kỳ Kỳ đều thay đổi, liền lường trước được mami bé còn chưa thể hoàn toàn tiếp thu daddy. Vì thế hậm hực ngậm miệng lại, lẩm bẩm không hề lên tiếng. Chỉ số thông minh thiên tài của bé cũng biểu hiện ở hiểu được một vừa hai phải.
“Nhà hàng Haidilao ở cao ốc đế quốc kia, có thể chứ?” Cuối cùng, giọng nói trầm thấp của Lâm Dật truyền đến từ trên ghế điều khiển, đánh vỡ tĩnh lặng trong nháy mắt. Rõ ràng là câu nghi vấn thương lượng, nhưng từ trong miệng của anh phun ra, liền cố tình biến thành mệnh lệnh không thể sửa đổi, mệnh lệnh không thể cự tuyệt.
“Anh quyết định đi.” Điền Kỳ Kỳ sờ sờ cái mũi của mình, ra vẻ thong dong trả lời một câu.
Đương nhiên, vui vẻ nhất phải kể tới Điền Bảo Bảo.
Thời tiết hơi lạnh lẽo ẩm ướt, một bữa lẩu làm tâm người cũng trở nên vô cùng ấm áp. Đặc biệt là khách hàng ở Hải Đề Lao chính là thái độ phục vụ thượng đế, quả thực chính là hưởng thụ tuyệt mỹ.
Tuy rằng ăn Haidilao đối với thân phận như Lâm Dật mà nói quả thực chính là ủy khuất, nhưng nhìn anh vui sướиɠ nghe Điền Bảo Bảo chỉ huy, thỉnh thoảng lại từ trong nồi vớt đồ ăn bỏ vào trong chén cho Điền Bảo Bảo, nhìn bộ dáng ăn ngon kia của Điền Bảo Bảo, trong đôi mắt đẹp của Điền Kỳ Kỳ đột nhiên dâng lên một đoàn sương mù.
“Làm sao vậy? Không thể ăn sao? Nếu không thể ăn, chúng ta lại đổi tiệm.” Nhìn thấy Điền Kỳ Kỳ thật lâu đều không động đũa, Lâm Dật trong lơ đãng liền nói lời ôn nhu ra miệng, tuấn lãng giữa mày kia liền như tranh sơn thủy, khiến người vui vẻ thoải mái.