"Đến rồi! Tất cả mọi người nhanh chóng chuẩn bị cho tốt!"
Tay cầm đao kiếm, người hầu lui về sau Hải Đường các, ẩn thân kín đáo.
Thập Cửu đi vào Hải Đường các, ngẩng đầu nhìn ba người, lại âm thầm quét mắt bốn phía, khóe miệng cong lên. Bọn hắn quả thật chuẩn bị rất đầy đủ!
"Thập Cửu?" Thập Lôi vừa nhìn thấy Quân Cữu, sắc mặt lập tức thay đổi. Hắn sợ ngây người, "Ngươi là Thập Cửu?"
Đây không phải nha đầu tiện tì cùng Thập Uyển cá cược giải thạch hay sao?
Thập Uyển nhìn thấy Thập Cửu, sắc mặt lập tức biến sắc, hóa đen như đáy nồi, hung dữ gắt gao nhìn chằm chằm vào nàng: "Thập Cửu? Tiện tì, lại là ngươi!"
Thanh âm vô cùng oán hận, đúng, là hận, hận không thể đâm Thập Cửu ngàn đao!
Thập Thanh Thiên nhìn thấy phản ứng của hai người kia, không khỏi ngẩn người. Này làm sao giống như có mối hận rất sâu đậm? Thôi thì mặc kệ, mục đích của bọn hắn là gϊếŧ chết Thập Cửu.
Khϊếp sợ, kinh ngạc, về sau nhanh chóng biến đổi thành oán hận, phẫn nộ. Ba người cứ đứng đó nhìn chằm chằm vào Thập Cửu...
Thập Cửu bây giờ cùng trước kia quả thật rất khác. Dinh dưỡng từ nhỏ không đầy đủ, xanh xao vàng vọt, thân hình nhỏ gầy, hơn nữa lại sợ hãi rụt rè, lúc nào cũng mặc quần áo tối màu. Đi ra ngoài, có một thị nữ đi theo hầu hạ, cũng chỉ sợ người khác nhầm tưởng đó là chị gái của nàng.
Nhưng hiện tại!
Bộ quần áo đỏ sáng rực, khuôn mặt nhỏ nhắn, ngũ quan tinh xảo xuất sắc. Làn da không còn ố vàng, thay vào đó trắng nõn mịn màng vô cùng.
Nàng ngẩng đầu thẳng lưng, đứng ở đằng kia lạnh lùng khinh miệt nhìn bọn họ, khí thế vô cùng liều lĩnh, lại khiến cho Thập Uyển nhất thời khó có thể nhìn thẳng. Thập Thanh Thiên cũng đứng bên cạnh trợn mắt, há hốc mồm kinh ngjac. Làm sao mà chỉ vài ngày không gặp, Quân Chín không chỉ trở nên xinh đẹp, mà khí thế còn đáng sợ như thế?
Đây là tác dụng của việc sử dụng ngọc bích tinh chế của Thập Cửu. Sau khi tẩy gân phạt tủy, thì liền lột xác hoàn toàn.
Thập Cửu khẽ cong môi, ánh mắt trêu tức nhìn về phía Thập Uyển: "Chúng ta lại gặp mặt rồi!"
Thập Uyển dùng lực nghiến chặt hàm răng. Nhìn Thập Cửu một lần nữa, khiến cho nàng nghĩ tới nỗi nhục nhã trước đó. Đây chắc chắn là nỗi nhục lớn nhất trong đời của nàng! Mà điều này, lại là do Thập Cửu phế vật này.
Nếu không phải Thập Cửu hiện tại và trong kí ức của nàng khác biệt quá lớn, nàng cũng sẽ không mất cảnh giác như vậy.Hiện tại, Thập Uyển đã hiểu được vì sao nàng lại ghét Thập Cửu ngay từ lần cái nhìn đầu tiên như vậy!
Thập Cửu!
Thập Uyển siết chặt nắm tay, ánh mắt độc ác nham hiểm, nàng cười lạnh lên tiếng: "Không nghĩ tới là ngươi! Như vậy cũng tốt, ta có thể một lần giải quyết là xong."
Nha đầu tiện tì với Thập Cửu là một người. Nàng gϊếŧ Thập Cửu, một mũi tên liền trúng hai con nhạn.
Thập Thanh Thiên cảm thấy bầu không khí là lạ. Hắn trừng mắt nhìn Thập Cửu, bất mãn quát lớn: "Thập Cửu, người làm sao đến trễ như vậy? Ngươi thực nghĩ đến ngươi là tiểu thư sao? Còn tự cao tự đại."
"Vị này chính là quản gia của dòng chính, Lôi đại nhân!" Thập Thanh Thiên thừa cơ nịnh nọt.
Thập Lôi vẫn còn khϊếp sợ đối mặt với sự biến hóa của Thập Cửu, căn bản là phớt lờ Thập Thanh Thiên. Ông ta cũng không tự cảm thấy xấu hổ, quay đầu nhìn về phía Thập Cửu, sắc mặt lộ vẻ hung ác đứng lên, lại nhìn thấy Tiểu Ngũ trong lòng Thập Cửu.
"Thập Cửu, cho ngươi đến bữa tiệc gia đình, ngươi còn mang đến súc sinh? Nhanh chóng ném đi! Lập tức xin lỗi Lôi đại nhân. Cầu xin Lôi đại nhân tha thứ ngươi!"
Nghe thấy hắn nói muốn đem mình ném đi. Tiểu Ngũ tức giận, đệm thịt duỗi ra móng vuốt sắc bén, mở to đồng tử, trừng mắt mèo nhìn chằm chằm Thập Thanh Thiên.
Thập Thanh Thiên thấy Thập Cửu không trả lời, thanh âm lập tức cất cao trở nên sắc bén, hùng hổ dọa người: "Thập Cửu, ngươi có nghe không?"
Thập Cửu nở nụ cười: "Cũng chỉ là một con chó của dòng chính, ta làm sao phải đi xin lỗi một con vật?"
"Ngươi!" Thập Lôi tức giận đập bàn: "Thập Cửu ngươi thật to gan, ai là con chó? Có bản lĩnh ngươi lập lại lần nữa cho ta."