Trên tầng chót tiêu chuẩn.
Thấu thiếu gia trước cửa quẹt thẻ, Tiểu Ngư nhanh chóng đi vào theo anh, sau khi vào phòng, cô liền bước nhanh đến phía cửa sổ, lấy tay che mặt, nheo mắt lại, phòng bị nhìn xuống sân khách sạn———
Thấu thiếu gia đang cởi áo khoác ra Thấu thì nhìn thấy bộ dáng kia của cô, anh cũng hết ý kiến... Người phụ nữ này đã hoàn toàn xem mình là điệp viên không không bảy.
"Lại đây."
Lười nhiều lời với cô, Thấu thiếu gia trực tiếp ra lệnh, "Chọn món ăn."
Nhan Tiểu Ngư đang tập trung tư tưởng quan sát tung tích của Tiêu Nhã, vừa nghe Thấu thiếu gia ra lệnh thì trong lòng lập tức không vui, nhưng vẫn quay đầu lại, cười híp mắt: "Nam Cung tiên sinh, chúng ta tới nơi này hình như là vì tra án đúng không, anh không cảm thấy bây giờ em đang bận rộn nhiều việc sao?"
"Anh đói", thiếu gia nghiêng người dựa vào đầu giường, giọng nói lười biếng nhắc nhở, "Nhan tiểu thư, những lời như thế này anh không muốn lặp lại lần thứ hai."
Vừa mềm vừa cứng, đây chính là hình thức ra lệnh nhắc nhở.
Sự uy hiếp của Thấu thiếu gia uy hiếp đã đạt đến cảnh giới vô cùng thành thục, Nhan tiểu thư cũng đã thành thói quen bày ra vẻ mặt đã biết.
Buộc lòng phải phục tùng, cô lấy điện thoại từ trong lòng ngực ra, mở chế độ quay hình, điều chỉnh tốt tiêu cự rồi cẩn thận để ở trước cửa sổ đối diện vị trí chiếc xe màu đen, sau đó cô mới không tình nguyện đi tới.
"Nam Cung tiên sinh muốn ăn cái gì?" Tiểu Ngư cầm thực đơn lên, tùy tiện lật ra, đặt câu hỏi.
"Nhan tiểu thư cảm thấy", Thấu thiếu gia không vui, "Cách gọi này của em, thích hợp với quan hệ giữa chúng ta sao?"
Đặc biệt thích hợp! Thật sự! Không cần hoài nghi! Bốn chữ Nam Cung tiên sinh đã là cách gọi được nhân tính hóa trong lòng tôi một cái rồi đó.
Nhan tiểu thư thật biết điều, cô cảm thấy mình phải làm một người bạn gái am hiểu lòng người.
Cho nên sau khi nghe được lời của Thấu thiếu gia thì cô ngẩng đầu lên nhìn anh.
Uớc chừng sau năm mươi giây, một giọng nói vừa ngọt ngào vừa run rẩy vang lên, từ từ kêu, "~~~~ Thấu ~~~~ Thấu ~~~~~ "
Trực tiếp làm nổ tung vị thiếu gia nào đó.
Trên đời này tại sao lại có người có thể đem tên gọi ai thấy cũng thích của anh, gọi lên một cách hoàn toàn chán ghét như vậy.
"Thấu ~~~ Thấu ~~~ "
Ngư tiểu thư cảm thấy vô cùng thuận miệng, hơn nữa còn gọi không biết mệt, "Thấu ~~~ Thấu ~~~~ Thấu ~~~~ Thấu ~~~~ Thấu ~~~~~~~ Thấu ~~~~~ "
Một tiếng so với một tiếng lại càng run rẩy, càng ngọt ngào hơn.
"Im miệng." Thấu thiếu gia rốt cuộc đen mặt ra lệnh.
Tiểu Ngư trừng mắt nhìn, gật đầu, lại rất biết điều, "... Được."
Nhìn đi, người mắc bệnh đều là không định kỳ, các vị họ hàng, đừng bị hù dọa, phải học thói quen giống như cô mới được!
"Nam Cung tiên sinh muốn ăn cái gì?" Cô đàng hoàng hỏi, "Kiểu Trung Hoa hay kiểu Tây?"
Thấu thiếu gia đã hoàn toàn không còn bày tỏ bất kỳ ý kiến gì với cách gọi của cô nữa, chẳng qua là liếc cô một cái, nói "Tùy ý."
Tiểu Ngư lật thực đơn, "Món Tứ Xuyên được không?"
"Quá cay", anh trực tiếp từ chối.
Cô tiếp tục lật, "Vậy, kiểu Hàn thì sao?"
"Ngày hôm qua mới vừa ăn rồi, không thích." Thấu thiếu gia tiếp tục chê bai.
Tiểu Ngư đã có dự cảm bất thường, cô tiếp tục lật, "Vậy hải sản đi, gần đây có một nhà hàng hải sản rất nổi tiếng, Nam Cung tiên sinh anh có muốn nếm thử một chút hay không?"
"Không có hứng thú."
Không hề thể hiện ra mặt, Thấu thiếu gia phủ định rất hoàn toàn.
Tay phải Tiểu Ngư nắm danh sách giới thiệu các quán ăn hơi có chút run rẩy, cô ngẩng đầu lên, chịu đựng cắn răng nghiến lợi, duy trì nụ cười như cũ, hỏi: "Vậy Nam Cung tiên sinh, rốt cuộc anh muốn ăn cái gì vậy?"
Thiếu gia cười một tiếng, đủ loại phong tình, "Tùy ý."
A... Đao ——! Đao vô hình để tôi gϊếŧ người đâu!
Lúc này, Tiểu Ngư đang đánh giá ý nghĩa trong nụ cười vô cùng mê hoặc của Thấu thiếu gia, rốt cuộc cô cũng hiểu rõ cái gì gọi là cái giá của việc trừng mắt, cái gì gọi là tính toán chi li...