Edit: Cacty Cat
Tô Đình Hi gọi Giang Dục Hành đến giúp đỡ. Chủ hộ đã nhờ vả thì chắc chắn sẽ được đáp ứng.
Vừa đi vừa trò chuyện, Tô Đình Hi thầm nghĩ một ít ý tưởng không trong sáng.
Sau đó, Tô Đình Hi chờ Giang Dục Hành xỏ dép trong nhà bước vào để bỏ kiện hàng xuống thì y nói nhờ anh cùng mình tổng vệ sinh.
Tô Đình Hi nghĩ nên lập đền thờ hữu nghị trước đã, y nhắc đến chuyện kiểm kê và bảo dưỡng toàn diện thiết bị ở tòa nhà, cuối cùng từ “lời nói khách sáo” vừa rồi moi ra tin tức là hôm nay anh rảnh rỗi, cười khanh khách không cho Giang Dục Hành có cơ hội từ chối.
Giang Dục Hành cũng không ngờ Tô Đình Hi trợ lực như thế, anh đang không biết lấy cớ gì để ở lại thì như buồn ngủ có người đưa gối.
Tổng vệ sinh à…
Vì thế hiện tại, Giang Dục Hành cởϊ áσ khoác, chỉ mặc một áo trong, bắt đầu làm việc ngoài nhiệm vụ.
Nhà Tô Đình Hi có hầu hết dụng cụ vệ sinh cần thiết, ngay cả vật dụng lớn như thang gấp cũng có, không ngạc nhiên lắm vì cái bệnh sạch sẽ nên là cứ rảnh là y sẽ đi tổng vệ sinh.
Hôm nay có Giang Dục Hành hỗ trợ, có thể nói đây là lần tổng vệ sinh mà Tô Đình Hi thấy nhẹ nhàng nhất. Nhưng mục đích y kéo Giang Dục Hành ở lại không phải là tìm một cu li.
Y đã nghĩ ra vài phương án trong đầu nhưng đều bị chính mình phủ định hết.
Như là bảo Giang Dục Hành đi vào phòng ngủ, sẽ “vô tình” phát hiện những “đồ quý” mà y tàng trữ… Nhưng cái này quá nguy hiểm, lỡ Giang Dục Hành trở mặt tung tin đồn, danh tiếng của y có thể bị huỷ hoại!
Tô Đình Hi buồn rầu đến nỗi ngẩn người, bị anh gọi mấy câu mới sực tỉnh, sau đó cúi đầu nhìn Giang Dục Hành đứng dưới thang gấp, anh hỏi y có cần anh giặt giẻ lau đã bẩn không.
“A, xin lỗi, em đang suy nghĩ tí chuyện…” Tô Đình Hi dẫm lùi một bậc thang, nghiêng người định đưa giẻ lau trong tay cho anh.
Bất ngờ là dưới chân có nước, hơi trượt, vốn sự mất thăng bằng này không đến mức kêu la ầm ĩ nhưng ở chỗ cao, sợ hãi sẽ bị phóng đại, Tô Đình Hi không khỏi hét lên một tiếng. “A~”
Phản ứng của y khiến Giang Dục Hành đang đứng ở dưới cũng hành động theo, anh như phản xạ có điều kiện nhanh chóng vươn tay, đè lại Tô Đình Hi đang ngồi trên đỉnh cây thang.
Vốn là Tô Đình Hi chỉ hơi lắc lư mà thôi nên Giang Dục Hành nhấn một cái thế này, không tốn sức lực gì đã giữ cho y ngồi vững rồi.
Nhưng chỗ anh đè lên khá xấu hổ.
Tô Đình Hi chưa hết sợ hãi định nói lời cảm ơn thì có cảm giác mà cúi đầu, đôi mắt phượng hơi mở to mà nhìn chằm chằm bàn tay ấn lên háng mình. Bàn tay kia đè lên đùi và dươиɠ ѵậŧ, tay to như thế, bao bọc gần hết cu y rồi…
Kể ra, y còn chưa bị đàn ông khác sờ dươиɠ ѵậŧ đâu, tuy cách hai lớp vải.
Như là kinh sợ, Tô Đình Hi giật mình kẹp chân khiến bàn tay vốn chỉ ấn lên bắp đùi thì nay hoàn toàn bị kẹp giữa hai chân, chen chúc với dươиɠ ѵậŧ ở trong quần y.
Một dòng điện chạy qua xương cụt, Tô Đình Hi cảm thấy cặp đùi đang kẹp lấy tay Giang Dục Hành cũng mềm nhũn. Y rất muốn dùng tay anh thủ da^ʍ một lần.
Tuy Tô Đình Hi hận không thể kẹp chặt chân rồi cọ mấy cái nhưng ít ra y vẫn còn lý trí, đành mở hai chân ra, cố làm ra vẻ mặt ngượng ngùng thật tự nhiên: “A… Xin lỗi, em… cái này…”
Giang Dục Hành thu tay về:"Không sao, luật sư Tô chú ý an toàn.”
Sau đó, anh khom lưng nhặt giẻ lau bẩn mà Tô Đình Hi vừa thả lỏng tay làm rơi trên mặt đất, nhấc thùng nước vẩn đυ.c đi vào phòng vệ sinh, để lại Tô Đình Hi ngồi trên cây thang nghiền ngẫm biểu cảm của Giang Dục Hành vừa rồi có ý gì.
Tô Đình Hi sờ dươиɠ ѵậŧ hơi cương của mình, tuy không có chứng cứ nhưng trực giác y mách bảo vừa nãy Giang Dục Hành phát hiện rồi.
Cái phản ứng kia có ý gì?
Giang Dục Hành bắt đầu cố ý thường xuyên nhìn đồng hồ trên tường, ý đồ rõ ràng là muốn chạy.
Trước khi anh mở miệng, Tô Đình Hi đã “tiên hạ thủ vi cường” nói y tự mình xuống bếp, mời anh ở lại ăn cơm trưa xem như cảm ơn, để y đi tắm đổi quần áo trước.
(*Tiên hạ thủ vi cường: ra tay trước sẽ chiếm được nhiều lợi thế)
Giang Dục Hành có vẻ là vì lời mời ấy nên “không thể không” ở lại chỗ này, đành tiếp tục quét dọn.
Trong phòng tắm, Tô Đình Hi khoe khoang phong tình lâu như thế mà kết quả chỉ làm mình lửa dục đốt người, vừa dư vị cảm giác vữa nãy dưới màn nước vừa tự vuốt ve chơi đùa thân thể mình, thầm buồn cười:
Tuy Giang Dục Hành có tính cách hơi lạnh nhạt nhưng thật ra là người không biết từ chối, có lẽ làm người hiền lành thành thói quen?
Như thế càng tốt, dễ bắt bí.
Mà trong phòng làm việc, Giang Dục Hành đang nhập mật mã mở két sắt của Tô Đình Hi, nhanh chóng tìm kiếm trong một xấp hồ sơ được bọc trong túi kín hoặc kẹp giấy, có chữ để phân loại và được sắp xếp gọn gàng.
Trên mặt bìa những hồ sơ này đều là tiêu đề và tóm tắt ghê người, có một ít vụ án mà anh đã từng nghe, lại có một ít anh chưa từng nghe được, có khả năng là dù điều tra cũng không thể tra được nhưng sẽ còn vài bài báo cho thấy mức độ nghiêm trọng của vụ kiện… Giang Dục Hành vô cảm lật qua.
Một lúc sau, ở phía trong, Giang Dục Hành tìm được hồ sơ cần tìm bị đè ở gần dưới đống hồ sơ.
Kéo khóa, mở túi ra, Giang Dục Hành rút toàn bộ đồ vật bên trong ra. Anh nhanh tay nhanh mắt khi lật lướt qua thấy có một tấm ảnh thì vươn ngón tay rút nó khỏi hồ sơ, sau đó mới thấy rõ.
Trên ảnh chụp, một cô bé tuổi hoa với vẻ mặt tươi cười xinh đẹp.
(* Đậu khấu niên hoa = tuổi hoa = khoảng 13, 14 tuổi)
Đáy mắt Giang Dục Hành lóe lên tia ôn nhu nhưng ngay lập tức bị giấu đi. Sau đó, dựa theo trí nhớ của mình , anh nhét tấm ảnh trở về vị trí cũ, rồi lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng chụp lại từng trang của xấp giấy tờ này.
Cuối cùng là từ trong túi quần, móc sổ hộ khẩu giả mà lúc nãy lấy từ trong túi áo khoác, đổi chỗ cho sổ thật…
Tô Đình Hi lấy khăn lông xoa hơi nước trên gương, nhìn gương, vỗ gương mặt ửng đỏ của mình, không biết vì chưng hồng hay vì nguyên nhân khác.
Y làm một quy trình chăm sóc da đơn giản, sau đó ra phòng tắm. Quay đầu nhìn phòng làm việc, sao cửa đóng lại thế kia?
Y đi qua, vặn tay nắm cửa, đẩy cửa ra, có lực cản.
Nhưng lực cản rất nhanh thì biến mất, người ở phía sau cửa lùi về phía sau nửa bước, nhìn thẳng ánh mắt của y, tay anh còn cầm giẻ lau, hiển nhiên vừa rồi đang lau chùi mặt trong mới phải đóng cửa lại.
Tô Đình Hi cất bước đi vào, nhìn quanh phòng một vòng, cảm thán một câu: "Anh đã quét dọn được nhiều như thế à.”
“Cậu tắm không lâu lắm, tôi cũng không dọn được nhiều.”
Tô Đình Hi cười, không tỏ ý kiến gì, chỉ nói: “Lát nữa, chắc em chỉ làm được hai món đơn giản để cảm ơn anh hôm nay đã hỗ trợ. Nhưng chắc sức ăn của anh lớn lắm, không dám làm anh bị đói nên em định gọi vài món bên ngoài. Anh đừng khách sáo với em, thế này còn keo kiệt hơn mời anh đi ăn ở bên ngoài nữa. Anh cứ nói cho em biết anh thích ăn món gì, có kiêng kị gì không?”
Giang Dục Hành lắc đầu: “Tôi ăn gì cũng được.”
Câu trả lời bên trong dự kiến.
“Vậy được rồi. Anh đi tắm rửa đi, anh mặc tạm áo tắm dài nhé, nhà em không có quần áo vừa người anh.”
“Không sao.”
Tô Đình Hi dẫn Giang Dục Hành đến phòng tắm, thuyết minh một lượt cách sử dụng đồ dùng tắm rửa, rồi đi ra ngoài. Cửa vừa đóng lại, y đã nghe được tiếng nước truyền ra, nghĩ thầm “trai thẳng” cởi đồ tắm rửa thật là nhanh. Lòng y ngứa ngáy khó nhịn, cách một cánh cửa, ý da^ʍ thân thể của anh một lát, mới chịu rời đi.
Trong phòng tắm, Giang Dục Hành dùng sức cọ rửa ngón tay, từ mười ngón tay bị xoa ra toàn là lớp màng màu trắng trôi theo dòng nước đổ xuống.
Đây là keo vạn năng mà anh bôi trên tay lúc nãy để lúc lật hồ sơ không lưu lại dấu vân tay. Tuy găng tay có thể che giấu được nhưng lát nữa phải ăn cơm với Tô Đình Hi nên không thể giữ lại lớp keo này.
…
Tô Đình Hi thay quần áo ở nhà, đến phòng bếp làm cơm một lúc thì đi đến phòng khách, nhấc điện thoại di động trên sô pha gọi cơm.
“Bang ~”
Ở gần cửa ra vào đột nhiên có tiếng vật gì đó nặng rơi xuống đất. Tô Đình Hi quay đầu lại nhìn thì thấy áo khoác của Giang Dục Hành treo trên tường bị rơi xuống.
Vì thế y lập tức đứng dậy đi đến đó, nhặt cái áo khoác bông màu đen trên mặt đất kia. Nhưng khi cầm cái áo trên tay, y cau mày.
Trọng lượng không đúng.
Cái áo khoác bông này là đồng phục của công ty bất động sản, ngực còn có logo, không phải loại áo khoác có chất lượng tốt và chắc chắn, rất mỏng nên trong dễ dàng cảm giác được trọng lượng của đồ vật bên trong áo.
Tô Đình Hi không nhịn được dùng ác ý suy đoán, có phải tay chân Giang Dục Hành không sạch sẽ hay không?
Dù y cảm thấy người này có vẻ chính trực và thành thật nhưng rốt cuộc “biết người, biết mặt, khó biết lòng”. Trong nhà y có không ít thứ quý giá, mà hiện tại Giang Dục Hành có thể tự do ra vào. Một công nhân chả kiếm được bao nhiêu, cũng có khả năng nổi lòng tham ăn trộm.
Tô Đình Hi đột nhiên thanh tỉnh:
Mình vì tán trai mà cho một người không hề quen biết tùy ý đi lại trong nhà, quá bất cẩn rồi!
Khó trách ông cha ta đã dăn dạy, "sắc lệnh trí hôn" (*).
(* Sắc đẹp, du͙© vọиɠ làm đầu óc u mê, mất lý trí)
Y nhìn chằm chằm cái áo trong tay, dù hơi áy náy vì vi phạm đạo đức, vẫn thò tay vào túi áo lục lọi, hy vọng sự thật không khiến mình thất vọng.
May mắn thay, y không tìm được thứ gì của mình nhưng tìm được mấy thứ khiến y kinh ngạc. Giống hệt như cái túi của Doraemon, làm thế nào mà cái gì cũng có?
Có dao đa năng, keo vạn năng, cuộn băng dính, một chuỗi chìa khóa dài, bật lửa, đèn pin nhỏ, dây thừng, bút, sổ tốc ký… Thậm chí còn có mấy viên kẹo trái cây.
Thật là nhiều dụng cụ nhưng mà liên hệ đến công việc của Giang Dục Hành thì mấy thứ này không hề kỳ quái.
Nhìn được sổ tốc ký thì y không nhịn được lật trang giấy, không phải vì muốn nhìn cái gì mà chỉ tiện tay xem thử.
Vừa lật ra, quyển sổ tốc ký nhỏ bằng bàn tay này vốn chỉ viết một ít nội dung công việc và số điện thoại, chắc là của các chủ hộ, không có gì đáng nói. Nhưng chữ viết của anh cũng được lắm, bất ngờ nhỉ?
Thật vi diệu là hình như y lại thích anh hơn một xíu.
“Hả?”
Ngón tay Tô Đình Hi dừng lại ở một trang, trên trang này viết về y.
[ Luật sư Tô
(Sinh nhật 11.20 )⭐
Điện thoại: XXXX
Tòa nhà H phòng 308
Yêu sạch sẽ
Làm việc và nghỉ ngơi quy luật, chạy bộ buổi sáng
Thứ bảy không nhất định nghỉ phép ]
Chỉ là bút ký rất bình thường về chủ hộ nhưng Tô Đình Hi nhìn dòng sinh nhật của mình bị khoanh tròn còn vẽ một ngôi sao nhỏ thì trái tim y bất giác đập nhanh.
Chẳng lẽ người này có tính toán gì đó?
Hay là mình nghĩ nhiều. Bất động sản chúc mừng sinh nhật chủ hộ không có gì lạ, có lẽ anh chỉ làm theo quy trình mà thôi nhưng bình thường họ chỉ gửi tin nhắn chúc phúc, trừ trường hợp tuổi tác đặc biệt hoặc trùng với ngày hội, mà sinh nhật mình cũng không có gì đặc biệt cả…
Y không khỏi mong chờ mà suy nghĩ miên man.
Tuy y không thấy hiếm lạ khi nhận được quà tặng nhưng nếu là Giang Dục Hành chuẩn bị quà thì đúng là y hơi tò mò.
Đột nhiên, cửa phòng tắm cửa mở ra làm Tô Đình Hi chột dạ mà giật mình, vội nhét sổ trong tay vào túi áo, treo áo khoác lên móc. Quay đầu bắt gặp ánh mắt của Giang Dục Hành, vội giải thích:
“Áo của anh bị rơi.”
“Thế à, cảm ơn.”
“Anh tắm nhanh quá, em còn chưa nấu xong. Anh ngồi đây chờ một lát nhé.”
“Có cần tôi giúp không?”
“Không cần đâu, đã nói là em mời anh rồi mà, sao để khách làm cơm được.”
Tô Đình Hi đi đến, mời Giang Dục Hành ngồi lên ghế sô pha ở phòng khách, sau đó mở TV, bảo Giang Dục Hành chờ một lát.
Không bao lâu, y bưng đến một mâm trái cây đã rửa sạch, thật là chủ nhà hiếu khách… Nếu không thấy Tô Đình Hi cố ý run tay làm hai viên nho lăn xuống gầm bàn trà.
Tô Đình Hi ấn vai Giang Dục Hành đang định hỗ trợ nhặt nho, tự mình ngồi xổm xuống, lót tờ giấy dưới đầu gối, quỳ xuống, sau đó mò mẫm dưới gầm bàn trà. Nếu không phải đã tổng vệ sinh nơi này rồi thì Tô Đình Hi sẽ không sờ soạng khi chưa đeo găng tay đâu.
Muốn nói y làm thế này có ý đồ xấu gì, hãy xem y lợi dụng tư thế này, chổng mông lên thật cao, lắc qua lắc lại trước mặt Giang Dục Hành thì biết ngay.
Theo vòng eo mềm dẻo của Tô Đình Hi càng lúc càng sụp xuống, cặp mông vốn căng tròn của y như muốn vểnh lên trời. Mà vạt áo của áo tắm rộng thùng thình cũng co lên, cuối cùng kéo lên tận hông.
Lúc này, cặp mông “trần như nhộng” đã hoàn toàn bại lộ trước mặt Giang Dục Hành. Nhưng Tô Đình Hi lại như không hề phát hiện mình đã lộ hàng, tập trung tìm quả nho chết tiệt kia, không biết lăn đi đâu rồi.
Mông trắng bóng xoay loạn trước mặt Giang Dục Hành, làn da non mịn, có vẻ vô cùng co dãn kia, không giống người đàn ông đã qua 30 tuổi, không biết là bảo dưỡng như thế nào.
Càng thiếu cᏂị©Ꮒ nữa là theo Tô Đình Hi chuyển động, hai cánh mông thịt thường mở ra khép vào. Mỗi khi mở là lộ ra cúc huyệt bị giấu ở sâu bên trong cũng co rút, bóng nước, cực kỳ sắc tình.
Giang Dục Hành nghĩ, chắc là lúc nãy Tô Đình Hi vào bếp, tự khuếch trương rồi, không thì đã tắm được một lúc lâu rồi, sao còn ướŧ áŧ thế .
Giang Dục Hành chỉ từng nhìn kỹ hậu huyệt của Sở Hiên, nơi đó của thiếu niên màu hồng phấn. Người tự mình chơi nhiều năm như Tô Đình Hi mà có thể bảo trì màu đỏ tươi, còn hơn thiếu niên ngây thơ một loại phong tình của “thục phu”.
(* thục phu: ý chỉ thụ thành thục khoảng từ 30-40, có kiến thức và kinh nghiệm chăn gối)
Tô Đình Hi cúi đầu, cảm thấy toàn thân đều nhộn nhạo, tuy không nhìn được nhưng y biết, thậm chí cảm giác rõ ràng là Giang Dục Hành đang nhìn chằm chằm vùиɠ ҡíи của mình! Nhận ra điều này khiến y phát tình, côn ŧᏂịŧ cương cứng, thật muốn sờ huyệt da^ʍ, ngứa quá…
Đột nhiên, Tô Đình Hi hơi cứng người, cảm giác có một nguồn nhiệt đang đến gần y.
Trong lòng không khỏi kinh hoàng:
Chẳng lẽ, Giang Dục Hành bị mình sắc dụ rồi, đây là sắp làm gì mình??
Vừa mong chờ vừa hơi thẹn thùng, y chờ đợi một đôi tay sờ lên cơ thể mình, nhào nặn dâʍ ɭσạи cặp mông thiếu cᏂị©Ꮒ, cắm vào hậu huyệt đói khát!
Nhưng là y đợi một hồi lâu vẫn không có gì xảy ra cả. Thậm chí nguồn nhiệt vừa đến gần kia cũng như là ảo giác của y mà thôi.
Hình như lần câu dẫn này lại thất bại…
Chán nản, kèm theo buồn bực.
Tuy nhiên, bực đến đâu cũng phải dừng lại, nếu không sẽ rất khả nghi.
Nên Tô Đình Hi bắt lấy hai viên nho đã tìm được từ lâu, đứng dậy, vẻ mặt thản nhiên như thể từ đầu đến cuối không hề phát hiện mình bị lộ hàng.
Nhưng Tô Đình Hi không ngờ rằng, mình vừa quay người lại thì thấy Giang Dục Hành đang nhìn về hướng khác!
Anh ta thế mà không nhìn mình??
Cơ thể của mình "hoạt sắc sinh hương" như thế, dụ hoặc ngay trước mặt anh ta như thế, mà anh ta không nhìn??
(* hoạt sắc sinh hương: xinh đẹp diễm lệ...)
Vừa nãy, làm gì có ánh mắt đang nhìn mình hay có người đến gần, hóa ra đều là y ảo tưởng à??
Tô Đình Hi thật sự tức giận, còn rất xấu hổ.
Không thèm nói thêm câu gì, quay phắt đầu, mặc kệ Giang Dục Hành, đi phòng bếp. Cái thớt gỗ bị y băm chặt vang đùng đùng, ý đồ xả giận và thu hút sự chú ý rõ như ban ngày.
Phòng bếp đang mở, sau khi cố ý tạo ra tiếng vang, Tô Đình Hi kɧıêυ ҡɧí©ɧ lại như trả thù mà quay ra lườm Giang Dục Hành một cái. Không ngờ rằng, y đυ.ng phải ánh mắt né tránh của anh.
Hại y ngơ ngẩn trong giây lát.
Trong lòng lại kinh hoàng:
Đây là có ý gì?? Vừa nãy anh đang nhìn lén mình đúng không? Không phải nhìn lén thì sao phải dời mắt khả nghi như thế! Quan trọng là tại sao nhìn lén mình?
Tuy rất muốn tự luyến là anh cũng thích y nhưng ở cái mức quen biết nhau thế này, đàn ông bình thường sẽ không dễ bị bẻ cong còn động tình như thế đâu. Nên giải thích hợp lý hơn, hẳn là lúc nãy Giang Dục Hành đã nhìn được… Nơi đó của y và sinh ra du͙© vọиɠ nào đó.
Thấy hậu môn của đàn ông, không vô cảm mà là có xúc động, không cảm thấy ghê tởm mà là thẹn thùng, thế này, đây là mắc câu rồi!
Tô Đình Hi cảm thấy mình lại có thể thử thêm một lần nữa.
Vừa không giống trai thẳng, coi như một chuyện cười mà dùng từ ngữ thô tục để trêu chọc; vừa không giống người đồng đạo, cười hiểu ý, hiểu rõ trong lòng mà không nói ra; cũng không kinh ngạc, chán ghét, thậm chí không quá xấu hổ…
Điều này khiến Tô Đình Hi liên hệ với phản ứng của Giang Dục Hành khi thấy đầṳ ѵú bị đùa bỡn của y thì y càng chắc chắn hơn, Giang Dục Hành hẳn là song tính ái (*). Dù anh chưa từng làm với đàn ông thì có khả năng cao là anh sẽ tiếp thu quan hệ đồng tính.
(*)bisεメual, song tính luyến ái, song tính ái, song tính: chỉ những người có những đặc điểm xu hướng tính dục bị hấp dẫn bởi cả hai giới
Cái kết luận này vừa nảy ra đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ Tô Đình Hi sinh ra nhiều kỳ vọng hơn!
Giang Dục Hành rửa sạch dụng cụ xong, chắc là vì Tô Đình Hi vừa rồi xuýt nữa trượt chân, Giang Dục Hành đề nghị để anh làm ở chỗ cao thay cho thì Tô Đình Hi đồng ý, còn cố ý nhờ Giang Dục Hành đỡ y xuống.
Sau đó, y càng lộ liễu hơn trước, thừa dịp Giang Dục Hành dìu mình, dùng một tay sờ cọ cánh tay của anh.
Lúc đi xuống bậc thang cuối cùng, sắp chạm mặt đất, hùa theo lực quán tính không lớn, ngã vào ngực Giang Dục Hành, một cái tay khác chống lên cơ ngực rắn chắc chỉ cách một lớp vải, “tâm viên ý mã” mà sờ soạng vài cái.
(*Tâm viên ý mã: trái tim đập loạn xạ, tâm trí nhảy nhót)
Nếu là gay lâu năm thì đã nhìn thấu ý đồ ve vãn của y từ lâu rồi, đáng tiếc người này còn chưa sáng tỏ. Tô Đình Hi thầm than, trước khi “tốt quá hoá lốp” thì thu tay lại, lắc mông tránh ra.
Tô Đình Hi cố ý chọn một bộ áo mưa bó sát người để quét dọn, phác họa ra cặp mông căng tròn, tư thế vặn vẹo này cũng do y luyện tập nhiều lần, vừa không quá trơ trẽn, lại đủ quyến rũ. Dù sao suốt 31 năm, y có không ít thời gian để cân nhắc mấy cái “tư thế khiêu da^ʍ”.
Tiếp theo, y càng trắng trợn, không ngừng tán tỉnh.
Liên tục “vô tình” lộ ngực, cánh tay, đùi; khi quét dọn còn kết hợp các loại tư thế dụ hoặc, 360 độ tìm địa điểm đối diện với Giang Dục Hành để cong mông hoặc mở rộng hai chân tạo hình; một khi có cơ hội lập tức chạy đến gần sờ cọ dính chặt lên người anh…
Mặc dù vẻ mặt của Giang Dục Hành không dao động, Tô Đình Hi vẫn không cảm thấy chán nản, ngược lại càng khó càng hăng, chắc là ngoài mục đích tán tỉnh, y cũng hưởng thụ loại khoe khoang sự da^ʍ tiện của mình trước mặt người khác, khiến y có cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Chỉ cần Giang Dục Hành hơi mất tự nhiên với hành vi quá lộ liễu của y, là y lập tức hăng hái giống con chó ngửi được mùi tanh. Thỉnh thoảng, Giang Dục Hành có ảo giác, ngay giây tiếp theo, con đĩ da^ʍ này sẽ lột quần, bẻ mông, cầu anh cᏂị©Ꮒ. Nếu điều này xảy ra thật thì anh cũng không kinh ngạc.
Vì thế, buổi chiều, y tiếp tục hứng thú lên cao mà tiếp tục bày ra các loại tư thế dụ hoặc, dù Giang Dục Hành cực kỳ ít có phản ứng nhưng sau một chuỗi tán tỉnh không ngừng, Tô Đình Hi đã bắt được các dấu vết chứng minh Giang Dục Hành đã có rung động với y rồi.
Đến khi sắc trời chuyển tối, Tô Đình Hi lưu luyến mà tạm biệt Giang Dục Hành, thậm chí y có áo giác là đang tạm biệt người yêu.
“Ngày mai…” Tô Đình Hi muốn nói lại thôi.
“Sao?”
“Không có gì. Hôm nay cảm ơn anh nhé.”
“Đừng khách sáo. Thế thôi, chào cậu Tô, tôi đi đây.”
Trải qua ngày hôm nay ở chung, Giang Dục Hành gọi Tô Đình Hi từ “luật sư Tô” tiến hóa thành “cậu Tô”… thật ra là đáp ứng yêu cầu của Tô Đình Hi.
Vốn dĩ Tô Đình Hi là muốn Giang Dục Hành trực tiếp gọi tên y là Đình Hi, thậm chí thân mật hơn nữa cũng được nhưng Giang Dục Hành khách sáo, uyển chuyển mà từ chối.
Điều này còn khiến Tô Đình Hi hơi kinh ngạc vì mình thế mà không hề cảm thấy thất vọng. Nghĩ lại, có lẽ vì điều này thuyết minh Giang Dục Hành thật ra rất giữ khoảng cách với người lạ. Một người như này, nếu công lược được rồi thì chẳng phải càng có cảm giác thành công à?
Hình bóng Giang Dục Hành dần dần ẩn vào đêm tối.
Đồ vật trong túi quần đồ hơi cộm, anh rút điện thoại, sổ hộ khẩu và camera từ đầu báo khói, cất hết vào áo khoác.
May là anh biết trong hai ngày cuối tuần này, Tô Đình Hi khá nhàn rỗi, có khả năng sẽ làm tổng vệ sinh nên hôm qua, khi anh trực ban cố ý xin nghỉ, đổi ban với đồng nghiệp hôm nay. Nếu không, camera bị Tô Đình Hi phát hiện trong lúc quét dọn thì phiền phức.
Kể ra thì vận khí thật sự không tồi, Tô Đình Hi chủ động mời anh, so với anh chế tạo cớ không mời mà đến thì tự nhiên hơn nhiều.
…
Đêm khuya.
Giang Dục Hành ghi tạc hình ảnh trong điện thoại mà hôm nay chụp được vào trong đầu, ghi nhớ xong một tấm thì lập tức xóa nó đi. Thực tế, cha anh chuẩn bị các “vật chứng” này không hữu dụng nhiều, rất nhanh đã đến tấm cuối cùng.
Giọng nói, dáng điệu và nụ cười của em gái ngưng đọng trong hình ảnh của điện thoại di động, anh cứ im lặng mà nhìn tấm hình chăm chú một lúc thật lâu.
Ngón tay dừng trên nút xóa, sau khi khắc ghi hình dáng em gái trên ảnh vào tận đáy lòng thì ấn xuống, bức ảnh lúc này cũng như tất cả ảnh chụp hồi ba tháng trước, dù được anh nâng niu nhiều năm thì anh tự tay thiêu hủy hết, cháy thành tro tàn.
Lại nhờ Nhan Bình điều khiển điện thoại của anh từ xa, trừ khử mọi dấu vết.
…
Sáng sớm hôm sau, Tô Đình Hi thu được tin nhắn chúc mừng sinh nhật của công ty bất động sản, chúc phúc chân thành mà khuôn mẫu, y lười đọc. Vì Giang Dục Hành vẽ ngôi sao nhỏ lên sổ nên ý cứ đợi chờ anh sẽ tặng món quà bất ngờ gì đó.
Y đợi hết ngày nhưng chả có gì cả.
Tô Đình Hi tức điên lên.
Y không biết mình tức cái gì, theo đạo lý rõ ràng là y và anh chỉ là chủ hộ và thợ sửa chữa, Giang Dục Hành không có nghĩa vụ cũng không có lý do gì phải chuẩn bị quà gì cả… Nhưng!
Nhưng y vẫn cực kỳ buồn bực.
Có lẽ vì điều này như một cú tát đau điếng lên khuôn mặt “tự mình đa tình” của y.
Y thậm chí cười lạnh quyết định từ bỏ thôi. Mình trông buồn cười quá, mình "ngon" thế này, mà bị một công nhân “gà mờ” lăn lộn đến mức lo được lo mất là sao hả?
Có khi anh ta đang cười nhạo mình hạ tiện lẳиɠ ɭơ, thậm chí là thờ ơ nhỉ?
Lòng dạ Tô Đình Hi thật sự vô cùng nhỏ nhen.
Thậm chí cả đêm y không ngủ được, rõ ràng y rất chú trọng giấc ngủ dưỡng da.
…
Sáng sớm hôm sau, Tô Đình Hi đẩy cửa ra, thở ra một làn sương trắng, run rẩy vì lạnh.
Hôm qua có tuyết rơi đấy, sinh nhật mình gặp được trận tuyết đầu mùa năm nay, cũng coi như may mắn. Đáng tiếc hôm qua thật là lãng phí một ngày, chẳng có ý nghĩa gì.
Chỉnh lại áo khoác, cầm lên cặp đựng tài liệu, đi đến thang máy, xuống ngầm gara, chậm rãi lái xe ra ngoài.
Nếu không có mấy đứa nhỏ tụ tập ầm ĩ ở trên mặt cỏ gần bãi đỗ xe thì Tô Đình Hi sẽ không bao giờ chú ý có người tuyết cao khoảng 1 mét ở nơi đó.
Người tuyết giơ cao hai tay bằng nhánh cây, giữa hai tay buộc một dải lụa màu đỏ rực rỡ, trên có một dòng chữ màu trắng tự viết:
Sinh nhật vui vẻ.
Giờ khắc này, Tô Đình Hi cảm thấy cánh cửa trái tim mình như là bị cái gì đó gõ mạnh một cái.
Không nói rõ tên họ nhưng Tô Đình Hi biết là ai đắp người tuyết và đắp cho ai.
Y giơ tay che ngực, trực giác mách bảo tiêu đời rồi.
Y tự nhủ phải tận lực giữ tâm thái khinh thường mà trêu chọc như là nói câu vui đùa: Không ngờ người đàn ông thành thật, chất phác nhưng lãnh đạm này cũng được lắm, ha ha…
Ha ha cái rắm!
Vạt áo ở ngực bị y túm nhăn nhúm hết rồi.
Nếu không có còi ô tô ở sau vang lên rung trời thì sợ là Tô Đình Hi còn phải mất một lúc nữa mới bình tĩnh được.
Mang tâm tình trập trùng này, khi đi ngang qua phòng quản lý, Tô Đình Hi vờ như vô tình hỏi một câu là Giang Dục Hành có ở đây không, khi biết hôm nay Giang Dục Hành không trực ban thì y không kiềm chế được thất vọng.
Lúc này, y rất muốn gặp Giang Dục Hành.
Nhưng y vừa chán nản vừa thở phào nhẹ nhõm. Bởi vì y cũng không xác định, lúc này đối diện với Giang Dục Hành, liệu mình sẽ làm việc gì đó mất lý trí hay không?
Chờ một ngày lao lực kết thúc, mọi rung động và nhiệt tình trong lòng y gần như đã nguội lạnh. Hiện tại, Tô Đình Hi muốn cảm ơn và rất hài lòng với sự bình tĩnh của bản thân, để y có thời gian suy xét kỹ cảm giác của mình với Giang Dục Hành.
Y phải thừa nhận, lần này, mình càng thích Giang Dục Hành hơn. Y không muốn mình lún quá sâu, tuyệt đối không được, đặc biệt là chưa biết anh có ý gì với y không, hơn nữa, lòng kiêu ngạo không cho phép y động tâm trước.
Nhưng có thể xác định một điều, hiện tại, y nhất định phải bắt được Giang Dục Hành!
Sau đó, bất cứ lúc nào y gặp mặt Giang Dục Hành thì các loại ám chỉ, quấy rầy, thông đồng càng ngày càng trầm trọng, rõ ràng hơn. Y làm không biết mệt, điều này gần như đã trở thành sở thích và thói quen, lặng lẽ thay đổi thành một phần cuộc sống của y.
Những ngày tháng như thế giằng co khoảng gần một tháng.
Hiện giờ, Giang Dục Hành đã ngủ qua đêm ở nhà Tô Đình Hi tận hai lần… đều là bị Tô Đình Hi “tính kế” và ép buộc anh ở lại.
Khi ở nhà, Tô Đình Hi sẽ mặc quần áo mỏng manh dù đã sang đông, thậm chí còn mặc cả quần áo tình thú, đi qua đi lại trước mặt Giang Dục Hành, thản nhiên như lơ đãng tạo ra các tư thái khiêu gợi.
Tô Đình Hi không biết Giang Dục Hành có bị dụ hoặc hay không mà y cảm thấy sắp không nhịn nổi nữa, mỗi lần muốn khoe khoang phong tình, chưa gì đã khiến mình “dục cầu bất mãn”, bây giờ còn nhịn chưa đẩy ngã Giang Dục Hành, là vì y muốn mặt!
Lần nào cũng cảm thấy chỉ thiếu một tầng giấy cửa sổ nữa là đâm thủng thì toàn phát hiện ra còn thiếu một tí nữa. Quá dày vò nhưng hành hạ này khiến y muốn ngừng mà không được.
Trạng thái của Tô Đình Hi lúc này chính là, chờ đợi thời cơ, sẵn sàng tấn công ngay lập tức.
Mà Giang Dục Hành từ đầu đến cuối vẫn không nhanh không chậm, cứ như gần như xa mà kɧıêυ ҡɧí©ɧ Tô Đình Hi nhưng quan trọng nhất là anh vẫn chú ý tất cả mục tiêu.
Ngày hôm qua, Lục Minh Quyết, người sau khi gây ra chuyện, bị phụ huynh đưa ra nước ngoài chờ bão táp bình ổn, phải đợi bảy tháng liền, đã về nước.
…
“Anh đưa em ra nước ngoài là để xám hối, làm nguội cái đầu chỉ biết gây chuyện của em lại, đừng làm mất mặt nhà họ Lục, em giỏi lắm, chơi vui đến nỗi quên cả trời đất đúng không?” Lục Minh Sâm mệt mỏi chống trán, thằng em trai này lúc nào cũng bắt cậu phải "chùi đít", bố thì mặc kệ, mình phải vừa làm anh vừa làm bố.
Hơn một tháng này, vì cái uy hϊếp kia mà cậu luôn sống trong lo lắng và sợ hãi, gần cuối năm công việc lại nhiều, thật là cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt.
“Em có tỉnh lại mà." Lục Minh Quyết tỏ vẻ không đồng ý mà phản bác.
“Em còn dám nói? Em quên vì cái gì bị anh đưa khỏi nước hả? Em mới bao lớn mà cả ngày chỉ biết làm loạn, túng dục quá độ thì hại thân, em muốn nửa đời sau không thể làm đàn ông nữa đúng không? Còn ở nước ngoài làm loạn, nhiễm bệnh thì em cút khỏi cái nhà này!”
Lục Minh Quyết bĩu môi, nói thầm: “Ai mới không phải đàn ông chứ, lão già xử nam, hơn hai mươi tuổi rồi còn chưa nếm mùi tìиɧ ɖu͙©.”
“Em nói thầm cái gì?!”
“Có gì đâu. Em nói là có đeo bao, mấy gái tây đó cũng toàn là bạn bè giới thiệu, không bệnh.” Thật ra đang phê thì ai còn nhớ đeo bao, thôi cứ lừa gạt cho qua là được.
“Anh xem em là hoàn toàn không…”
Lục Minh Sâm còn muốn giáo huấn tiếp nhưng Lục Minh Quyết thật sự không chịu nổi, không kiên nhẫn đánh gãy:“Anh giữ mình trong sạch như thế, chính anh cũng đến đây còn gì, sao anh chỉ mắng em!”
“Anh và em giống nhau à, anh là người trưởng thành, với cả anh đến đây bàn công việc. Còn em mới 14 tuổi! Em mới về nhà hôm qua, hôm nay đã chạy đến hộp đêm, ngay cả nửa người dưới của mình cũng không kiểm soát được, em là súc vật phải không?”
Lục Minh Sâm không thể hiểu nổi, tại sao mình có em trai như thế này?
Thực tế, Lục Minh Sâm mới là người không giống người nhà họ Lục. Em trai này mới là người kế thừa hoàn mỹ dòng máu của bố cậu, còn “phát triển lên tầng cao mới”, xem "con rơi" của bố cậu ở ngoài kia đi, sợ là sau này Lục Minh Quyết còn “con giỏi hơn bố” tạo ra nhiều cháu trai cháu gái cho cậu hơn đấy!
Lục Minh Quyết nói thầm, tại vì ngủ gái tây nhiều nên nhớ mùi vị mấy em gái trong nước thôi mà, vẫn là ôm mấy em gái da thịt non mịn ở đây sướиɠ hơn. Mà này, anh mắng em trai ruột cùng bố cùng mẹ là súc vật thì anh là gì hả?
Nó không muốn tranh cãi với Lục Minh Sâm nữa nên thỏa hiệp một cách qua loa: “Vâng, em sai rồi, em về nhà ngay đây, đọc《 Thanh tĩnh kinh 》 quy y cửa Phật được chưa?”
Nói xong, nó muốn chuồn nhanh.
“Từ từ.”
“Anh còn muốn sao nữa??”
Lục Minh Quyết là em trai, còn phạm sai lầm mà nên có thái độ này à? Lục Minh Sâm xuýt nữa định mắng tiếp nhưng cậu không muốn lãng phí thời gian và sức lực với nó nữa, cậu vẫy tay, gọi vệ sĩ đang đứng ở bên cạnh lại đây. Đồng thời, cậu cảnh cáo Lục Minh Quyết: “Anh ta sẽ đi theo em về nhà, đừng mơ chạy ra ngoài lêu lổng.”
Hơn nữa, đã trễ thế này, một đứa trẻ đi một mình không an toàn.
Lục Minh Quyết bất mãn mà nói ngả ngớn:“Biết rồi, em là phạm nhân, hãy đến đây áp tải tôi về nhà đi.”
Lục Minh Sâm nhìn vệ sĩ đi theo Lục Minh Quyết rời đi xong, mới trở lại căn phòng lúc trước. Ban đầu, cậu mời khách hàng đến đây bàn công việc, kết quả lúc tiễn khách rời đi thì thấy em trai nhà mình đang làm bậy ở đây…
“Hửm? Vệ sĩ của cậu đâu?” Người bạn ở trong phòng thắc mắc hỏi.
“Sai anh ta đưa Lục Minh Quyết về rồi.”
Ông bạn cười ha ha hai tiếng. Thật ra hắn rất muốn trào phúng, em trai của Lục Minh Sâm tí tuổi đã sa vào sắc dục, lẽ ra phải chia một ít cho thằng bạn cuồng công việc này mới đúng. Hắn thấy bạn mình sốt ruột như thế thì thôi không nói gì.
Nhưng hắn không thể không hỏi thăm một sự kiện khác: “Sao mày lại thuê vệ sĩ thế? Còn như hình với bóng, người ta đang đoán già đoán non là nhà mày sắp làm động tác lớn gì đấy.”
“Không phải, chỉ là gặp ít việc làm tao hơi sợ.”
Chân tướng quá nhục nhã, dù là bạn thân từ bé mặc chung một cái quần hở đũng thì cậu cũng không nói ra được.
Thằng cha này có bối cảnh quân đội, nếu nhờ hắn tham gia điều tra thì biết đâu sẽ có tiến triển. Vì vậy, khi cậu biết được hôm nay thằng bạn thân hiến có thời gian nghỉ phép trở về sau khi hoàn thành nhiệm vụ, thì cậu lập tức hẹn người đến đây.
“Mày có chuyện gì? Có cần tao giúp gì không?”
“Là một vụ cướp bóc và gϊếŧ người chưa thành.”
Hắn đổi thái độ nghiêm túc, liên quan đến mạng người thì chắc chắn rất nghiêm trọng:“Mày sợ tên phạm tội kia quay về diệt khẩu hả? Mày có thấy mặt gã thế nào không? Hay bất kỳ chứng cứ nào cũng được.”
Lục Minh Sâm lắc đầu.
Cậu mệt mỏi ngồi xuống, dựa lên thành ghế sô pha mềm mại. Theo câu hỏi của bạn thân, chọn nhặt chắp vá kể ra câu chuyện.
Khi bạn tốt đang im lặng để chải vuốt các manh mối, Lục Minh Sâm đứng dậy đi WC.
Lúc đứng dậy, cậu hơi chóng mặt, không để ý nên uống hơi nhiều, thật sự là thần kinh cậu căng chặt lâu lắm. Vì ở trước mặt người mình tin tưởng, cậu mới có thể dỡ xuống một chút gánh nặng, cho mình nghỉ ngơi lấy sức.
May là nghỉ một lát thì hết choáng.
Cậu né mấy người khách đang điên cuồng trong hộp đêm, vào WC lại thấy được cảnh tượng khó coi. Tại khách hàng cứ thích mấy nơi như này không thì cậu tuyệt đối sẽ không đến đây, trước kia đã không thích, bây giờ càng là chán ghét.
Có lẽ vì Lục Minh Sâm mặc tây trang, đi giày da không hợp với nơi này và khí thế mạnh mẽ khiến đôi nam nữ đang ôm hôn cảm thấy ngại ngùng nên nắm tay nhau chạy nhanh như chớp. Lúc này, cậu mới cảm thấy thoải mái hơn, cởϊ qυầи.
Lục Minh Sâm đi giải xong thì rung lắc rồi nhét “cậu bé Minh Sâm” vào trong quần, đang cài thắt lưng… Đột nhiên! Một bàn tay của ai đó từ phía sau bóp cổ cậu!
“?!!”
------
Diễn viên 8: Lục Minh Quyết, học sinh, 14 tuổi, em trai Lục Minh Sâm - nó