Edit: Cacty Cat
Giang Dục Hành nghĩ thầm cô gái này biết cách lợi dụng ưu thế của mình thật đấy.
Tuy không né tránh nhưng Giang Dục Hành không muốn bị liên lụy vào. Anh dễ dàng bắt được cánh tay của người vợ chính thất đang đánh đập tiểu tam, định mở miệng giải thích phủi sạch quan hệ thì người đàn bà đang kích động này không nhiều lời đã tay đấm chân đá cả anh luôn.
“Anh cút ngay!!! Con hồ ly tinh, mày chết với bà! Con đĩ ti tiện kia! Đồ kỹ nữ lăng loàn!”
Giang Dục Hành:…
Dục Hành rất vô tội, anh cũng muốn cút ngay lắm.
Chỉ còn cách vừa né tránh đánh đá của bà vợ đang nổi điên vừa phải đề phòng tiểu tam ở sau lưng làm động tác nhỏ “đổ thêm dầu vào lửa”. Dựa vào sức mạnh của anh có thể dễ dàng tránh thoát cục diện này nhưng anh sẽ không cư xử thô bạo với nữ giới, hơn nữa ở trước mặt nhiều người phải giữ gìn thiết lập tính cách của mình.
Mà chính thất kia đi bắt gian không đi một mình, còn mang theo hai vệ sĩ. Không biết vữa này hai người phụ nữ này chạy thế nào mà ném bỏ hai người đàn ông cao to ở phía sau. Lúc này hai vệ sĩ đẩy ra đám người đi đến mới có nơi dùng võ, thấy Giang Dục Hành giống cùng một bọn với tiểu tam, định ra tay áp chế anh luôn.
Mắt thấy cục diện càng lúc càng hỗn loạn, Giang Dục Hành vội thừa dịp hai vệ sĩ ngăn cách bà vợ sang một bên, vùng ra tiểu tam đang bám dính trên người mình, sải bước thật nhanh không thèm quay đầu, rời khỏi nơi này.
Để lại một đám người vây xem trố mắt ngạc nhiên.
Tiểu tam còn định dính lên muốn kéo Giang Dục Hành làm lá chắn nhưng bị vệ sĩ ngăn cản nên ả không thực hiện được.
Sau đó, khi mọi người tưởng chính thất có sự giúp đỡ của hai vệ sĩ, có thể đánh tiểu tam tơi bời thì họ được mở mang tầm mắt khi thấy người đẹp yếu đuối vừa nãy chỉ biết chạy trốn, đột nhiên nhanh nhẹn né tránh cánh tay của vệ sĩ, nhân lúc mấy người đó không phòng bị, trở tay tát chính thất một cái kêu vang dội!
Giang Dục Hành nghe được tiếng bàn tay ở phía sau và tiếng reo hò rối loạn ngay sau đó. Tuy không quay đầu lại xem, nhưng trực giác anh mách bảo người bị đánh không phải là tiểu tam có vẻ yếu thế kia.
Dù sao không liên quan đến anh.
…
Đồng nghiệp đặt một phòng hai giường, sau khi Giang Dục Hành trở về, hai người gọi cơm hộp chờ đợi. Khoảng 30 phút sau, tiếng đập cửa vang lên, cơm hộp đến rồi.
Giang Dục Hành đi mở cửa, mới nhận túi cơm hộp của người giao hàng xong, cánh cửa phòng đối diện đột nhiên mở ra, có một người thò ra nửa người, thế mà là tiểu tam vừa nãy!
“Cứ tưởng gõ của phòng mình…” Cô gái nói thầm một câu xong, mới chú ý đến Giang Dục Hành, hơi kinh ngạc, môi đỏ cong lên, chào hỏi: “Anh trai à, chúng mình có duyên thật ý.”
Là rất có duyên, ở đây rồi mà còn có thể gặp phải.
Giang Dục Hành coi như không thấy, đóng cửa lại. Tưởng rằng đã yên ổn nhưng một hồi lâu sau, lúc bọn họ đều đang ngủ rồi, tiếng đập cửa đột nhiên phá vỡ yên tĩnh, liên tục vang lên.
“Ai đấy!” Đồng nghiệp mở đôi mắt lim dim mang theo tức giận khi bị quấy nhiễu giấc ngủ.
Giang Dục Hành có nghĩ, sợ lại là cô gái kia. Nếu anh không đi ra thay là đồng nghiệp, không biết cô gái kia sẽ làm ra cái gì, càng phiền phức hơn.
Vì thế anh nói một câu với đồng nghiệp là đi mở cửa, đồng nghiệp ừ xong lập tức cuốn chăn ngủ tiếp, sau đó cũng không hề biết Giang Dục Hành có trở về hay không.
Đóng cửa, rút chìa khóa, Giang Dục Hành cúi nhìn cô gái đang khoanh tay ôm ngực ở đối diện:“Cuối cùng thì cô muốn gì?”
Cô gái xinh đẹp mỉm cười: “Em đã nói rồi mà, đêm nay chúng mình làm vợ chồng nha.”
“Tôi không giúp cô cái gì cả.”
“Em cho anh cơ hội dể giúp em nè~”
“Không cần.”
“Thật là chày gỗ mà.” Ả không tiếp tục tán tỉnh cái chày gỗ không hiểu phong tình này nữa, nói thẳng: “Điện thoại em bị mất rồi, tiền mặt chỉ đủ thuê phòng trong đêm nay, em đến bán mình lấy tí lộ phí về nhà.”
“Nơi này đầy người, cô tìm ai chả được.”
“Nhưng em thích anh.”
“Tôi không có tiền.”
“…”
Ả ta cạn lời, đôi mắt quyến rũ cũng phải trợn lên. Ả tí nữa thì nghi ngờ sức hấp dẫn của mình, người đàn ông này có bệnh gì à, là gay hay bị liệt dương?
Lười nói nhảm, ả ôm thắt lưng Giang Dục Hành, muốn kéo về phía mình.
“Mặc kệ anh đồng ý hay không, hôm nay em phải ngủ với anh!”
Nhưng ả lôi kéo như thế mà anh vẫn không nhúc nhích, đúng là cái chày gỗ mà! Tự nhiên, ả thấy vừa tức vừa buồn cười, còn bị khơi dậy lòng hiếu thắng. Ả chuyển người, kéo khăn tắm trên người xuống lộ ra bầu vυ' trắng bóng.
“Sao nào, là chị đây không đủ đẹp hay chị đây không đủ da^ʍ hử?”
Ánh mắt Giang Dục Hành đen tối.
Anh là đàn ông đang tuổi tinh lực tràn đầy.
Vợ trước không muốn ngủ với anh, nửa năm trước xảy ra vụ em gái thì anh hoàn toàn cấm dục, chỉ có một lần cưỡиɠ ɧϊếp Lục Minh Sâm vào hơn nửa tháng trước, mà lần đó chỉ phát tiết một lần…
Ả nhận ra anh buông lỏng.
Vì thế ả ta lại dùng chút lực thì cảm giác được người đàn ông cũng thuận theo.
Ả hơi đắc ý, cong khóe miệng, kéo người vào phòng. Tiếng đóng cửa ở sau lưng vang lên, cảm giác nguy cơ như bị dã thú nhìn chằm chằm đột nhiên toát ra!
Ả ta theo phản xạ rùng mình nhưng lập tức chuyển đổi trạng thái, chủ động xoay người leo lên người đàn ông, uốn éo gợi cảm, hơi thở như lan, toàn thân toát ra vẻ quyến rũ.
Không phải ả cố lấy lòng anh mà vì ả bị khơi dậy máu săn mồi, mở khóa tìиɧ ɖu͙©, nhanh chóng chìm đắm trong cuộc tình này.
“Ưm a… Ha a…”
Ả bị giam cầm giữa vòng tay rắn chắc của anh và vách tường, cánh tay mảnh khảnh của ả treo trên cổ anh, thừa nhận nụ hôn cuồng nhiệt của người đàn ông.
Nhưng ả phát hiện người đàn ông này chỉ có khí thế mạnh mẽ còn kỹ xảo thì quá kém, ả bắt đầu tranh đoạt chủ quyền, đồng thời dẫn đường anh lĩnh hội kỹ thuật hôn.
Tiếng thở dốc cùng trao đổi nước miếng khiến lửa dục cả hai càng tăng vọt.
Khăn tắm trên người ả đã sớm rơi xuống đất, dưới ánh đèn ở cửa, Giang Dục Hành có thể thấy rõ dáng người bốc lửa của cô gái. Một chân ả còn không an phận cọ đùi anh, tách ra hai chân để lộ nụ hoa như ẩn như hiện khiến dươиɠ ѵậŧ Giang Dục Hành hoàn toàn cương cứng.
Nhanh chóng cởi khóa quần, thả ra cây gậy sưng phồng, cực thô dài nổi đầy gân xanh như hung khí khiến ả liếc qua mà trong lòng giật nảy, thấy hơi sợ hãi nhưng càng hưng phấn hơn!
Ả áp sát mặt Giang Dục Hành, thở dốc, thì thầm thúc giục:“Mau vào, cắm vào đi.”
Không cần ả nói, Giang Dục Hành cũng đang muốn làm thế. Dươиɠ ѵậŧ cứng như sắt, không cần đỡ, theo đường cong cơ hạ thể của ả, chống thẳng hoa huyệt trơn ướt. Đâm thọc hai cái, sau đó theo đà đâm sâu vào!
“A ha!” Ả đột nhiên ôm lấy Giang Dục Hành, tiếng cười mang theo thở dốc: “Lớn quá.”
Giang Dục Hành nắm chân ả vòng quanh eo mình, bế người lên tiếp tục cᏂị©Ꮒ. Do trọng lượng, cᏂị©Ꮒ vào thật sâu, mỗi cú thúc đều khiến ả phát ra tiếng kêu da^ʍ cao vυ't.
“A… A… Sâu quá, mạnh nữa đi ưm, ha… Sướиɠ quá, anh… Ưm a… Ha a…”
Giang Dục Hành vừa cᏂị©Ꮒ vừa ôm người đi đến phía cái giường. Tí sức nặng này với anh không khác gì một bữa ăn sáng, vì thế anh không vội đi lên giường, cứ đứng ở mép giường, ôm ả rung lắc mà cᏂị©Ꮒ.
Hiển nhiên là ả không chịu nổi, cảm giác sắp cao trào, ghé vào tai Giang Dục Hành, nói: “Anh… A, có thể, bắn, bắn ở bên trong… Ưm! Là, kỳ an toàn… A~”
Khi cao trào, âʍ đa͙σ hút thật chặt, nước da^ʍ phun lên qυყ đầυ Giang Dục Hành, sướиɠ đến nỗi anh rùng mình có cảm giác muốn bắn tinh.
Anh bóp eo cô gái ấn chặt lên bụng mình, đong đưa eo hông dùng sức đâm vào trong, hận không thể nhét cả trứng vào trong luôn.
Sau khi đâm thọc mấy chục cái, háng đột nhiên giật nhảy, dươиɠ ѵậŧ trướng lớn, lỗ sáo buông lỏng, phóng lượng lớn tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào cơ thể ả.
Một đợt này bắn khoảng mười mấy cỗ, một cỗ đều khiến âʍ đa͙σ vô cùng nhạy cảm liên tục phun nước.
Bắn tinh xong, quá sảng khoái, Giang Dục Hành hoãn vài giây, mới đặt người trong ngực lên giường. Hoa huyệt không có gì ngăn chặn, chảy ra chất lỏng sền sệt trắng đυ.c, hình ảnh da^ʍ mĩ khiến dươиɠ ѵậŧ anh vừa hơi mềm xuống lại nhanh chóng cứng lên.
Cô gái nằm trên giường thở dốc, nằm nghỉ khôi phục thể lực, vẻ mặt tràn đầy vui sướиɠ thỏa mãn.
Ả đã trải qua rất nhiều đàn ông nhưng làʍ t̠ìиɦ sướиɠ thế này vẫn là lần đầu. Cũng tại, chủ yếu là lấy sắc phục vụ người ta, cơ hội để ả chủ động lựa chọn đối tượng làʍ t̠ìиɦ chỉ có một nửa. Nhưng mà rất khó tìm được người đàn ông có cả cơ thể cường tráng và tinh lực tốt thế này.
Vốn đang giảm xóc, lại đột nhiên bị người kéo chân ra, ả bị dọa sở giật nảy. Nâng mắt thấy dươиɠ ѵậŧ Giang Dục Hành phấn chấn, vội vàng cự tuyệt: “Anh là tám đời chưa làʍ t̠ìиɦ à? Cho em nghỉ tí đã, mệt chết mất!”
Giang Dục Hành nhíu mày nhưng không cưỡng ép. Kể ra, anh sống hơn ba mươi năm mà thực tế kinh nghiệm làʍ t̠ìиɦ cũng không nhiều, anh không xác định mình ép người ta liệu có xảy ra chuyện gì hay không.
Vì thế anh chỉ khom lưng bế người lên, định dịch ả về phía giường bên cạnh nhưng khiến cô gái không rõ chân tướng lui một bước nói điều kiện: “Em dùng tay, dùng tay vuốt cho anh nhé, kỹ thuật của em rất tốt.”
Này cũng được à, Giang Dục Hành nghĩ.
Anh ngồi lên giường, ả quỳ gối giữa hai chân anh, một đôi tay nhỏ xinh trắng mịn vuốt ve dươиɠ ѵậŧ dữ tợn, hình ảnh đối lập thật khiến người có cảm giác.
Kỹ thật của ả đúng là rất điêu luyện nhưng chỉ dựa vào tay muốn làm anh bắn thì còn chưa đủ. Tay ả đã mỏi nhừ, thật sự thán phục định lực của người đàn ông này. Cũng may, ả đã nghỉ ngơi đủ, còn nổi lên khát vọng muốn ăn căn gậy trong tay này.
Vì thế, ả ta chậm rãi bò dậy, thấy Giang Dục Hành chuẩn bị tập kích thì đẩy anh trở về, chân dài quỳ gối cọ hoa huyệt lên dươиɠ ѵậŧ của anh.
“Anh chỉ cậy mạnh cứ hùng hục đâm như thế, cũng sướиɠ, nhưng thô bạo quá, không thể liên tục hưởng thụ. Từ từ, chị đây dạy anh kỹ thuật trên giường khiến cả hai đều sung sướиɠ ~”
Giang Dục Hành nhìn ả. Chợt mở miệng: “Cô nhỏ hơn tôi, đừng xưng chị.”
“Ha ha.” Cô gái cười ra tiếng.
Ả đã nhìn ra rồi, không phải Giang Dục Hành thật sự so đo xưng hô, anh không giống kiểu người cũ kỹ như thế.
Đây có lẽ là một tín hiệu thân thiện.
Ả trêu ghẹo: “Ngay từ đầu em đã nhìn lầm, cứ tưởng anh là người hiền lành, sau lại tưởng anh là người lạnh lùng. Kết quả thật ra anh là một lão già ngoài lạnh trong nóng hả?”
Ả đỡ côn ŧᏂịŧ, lắc mông, nuốt nó vào trong cơ thể, âʍ đa͙σ co rút có tiết tấu như mát xa dươиɠ ѵậŧ, như một loại hưởng thụ cao cấp. Nghe được tiếng thở dốc kìm nén của Giang Dục Hành, ả bật cười.
Giang Dục Hành nghe vậy thì trầm mặc.
Anh tự xét lại, vốn chỉ là không muốn bị quấy rối phiền phức, lại không cẩn thận mà thả lỏng cảnh giác với người khác ngoài “mục tiêu”.
Diễn trò liền phải diễn cả bộ, mình phải chú ý điểm này!
“Chỉ là tôi nhìn cô, nghĩ đến mấy thứ, tâm trạng không tốt mà thôi.” Dùng tìиɧ ɖu͙© che giấu, Giang Dục Hành lặng lẽ xua tan khí chất lạnh lẽo trên người, cũng theo những lời này, đáy mắt anh chìm nổi tâm tình phức tạp.
Ả không ngờ được sẽ nhận được câu trả lời thế này, hơi sửng sốt. Trong lòng tò mò, môi ngậm cười: “Vì sao?”
“Vì cô rất giống vợ trước của tôi.”
“Hả? Kia thật là, càng có duyên.”
Ả không hỏi vì sao mình bị chán ghét nữa, nếu là “vợ trước”, còn phải hỏi nhiều à.
“Đúng rồi, em tên Ngu Mân. Anh tên là gì?”
“Giang Dục Hành.”
“Tên anh thật dễ nghe.”
Tuy không biết có ý nghĩa gì.
Dễ nghe à… Đáng tiếc, tên này dường như không tốt đẹp gì.
Giang Dục Hành, tương dục hành, mọi thứ anh trân trọng, đều rời bỏ anh mà đi, tương lai sẽ không có… Không đúng, có lẽ là đã không có rồi.
…
Đêm khuya, Giang Dục Hành tắm rồi về phòng đối diện. Ngày hôm sau thức dậy, được đồng nghiệp đánh giá một câu: “Hôm nay, trông cậu sáng láng ra ấy nhở.”
Giang Dục Hành cũng cảm thấy nét mặt mình toả sáng, xem ra tìиɧ ɖu͙© thật sự không thể nghẹn, thường xuyên giải phóng thì thể xác và tinh thần mới khỏe mạnh.
Đến nỗi cuộc tình một đêm vui sướиɠ đầm đìa kia, Giang Dục Hành rút chim xong cũng chả có dư vị gì, sau này sẽ không gặp mặt nữa, mỗi người đi một phương.
Anh không lo Ngu Mân sẽ dây dưa, nếu không phải biết đối phương là người phóng túng tiêu sái thì anh dù dục hỏa đốt người cũng sẽ không dính vào.
…
Quay về thành phố A, Giang Dục Hành tạm thời bỏ qua Lục Minh Sâm bởi vì quà chuyển phát nhanh của anh mà hoảng sợ cả một ngày, đi đến chỗ bác sĩ Cao Dự Ninh trước, bởi vì Sở Hiên cuối cùng không nhịn được nữa đang tìm anh.
Sở Hiên khai trai từ sớm, tuổi còn nhỏ không có nhiều cố kỵ, thành thật với du͙© vọиɠ lại yêu tìm kiếm cái lạ, dễ ham vui. Cả ngày nằm ở trên giường bệnh không giải trí gì khác mà cơ thể tuổi dậy thì này mỗi ngày đều “chào cờ”.
Nhưng thân thể đã nếm thử cao trào bằng tuyến tiền liệt thì rất khó quên mất loại kɧoáı ©ảʍ kia.
Sở Hiên nhịn mấy ngày vẫn phải hỏi sao hộ lý phụ trách súc ruột cho bệnh nhân chưa đến. Ngày đó là Cao Dự Ninh dẫn người đến nên chỉ còn cách hỏi y mà y tất nhiên là chuyển lời cho Giang Dục Hành.
Bác sĩ Cao làm loa truyền tin cũng rất lo sợ.
Y không rõ tại sao cậu nhỏ nhà họ Sở còn nhớ thương người ta cơ chứ? Tiếp xúc càng nhiều càng dễ sinh chuyện, nếu tổ tông này phát hiện thân phận hộ lý này là giả, là có mưu đồ khác, y phải làm sao bây giờ!
Chết tiệt, dạo này sầu rụng hết tóc.
Vì thế, Giang Dục Hành lại thay đồ giả làm hộ lý, vào phòng bệnh Sở Hiên.
Lúc này, Sở Hiên chờ anh đến, không hề ngủ nên tự nhiên sẽ hỏi đông hỏi tây. Nhưng Giang Dục Hành hờ hững, nhiều nhất là dùng giọng nói ngụy trang đáp hai câu ngắn gọn.
Dù sao chỉ cần bắt đầu súc ruột, làm nó sướиɠ thì nó sẽ lập tức vứt những thứ khác lên chín tầng mây.
Vài lần như thế, thấy phản ứng của Sở Hiên, Giang Dục Hành đã biết khai phá hậu huyệt cho nó đủ rồi. Lúc này, không cần chạm vào dươиɠ ѵậŧ phía trước, chỉ dựa vào mặt sau là nó có thể cao trào.
Kết hợp tri thức lý thuyết khá phong phú của mình, Giang Dục Hành cảm thấy Sở Hiên hẳn là thể chất có tuyến tiền liệt nhạy cảm nên khai phá và trầm mê mới nhanh như thế. Hơn nữa, ngay từ đầu nó không có nhiều mâu thuẫn với việc súc ruột, chắc là còn có thể chất M.
Ngẫm lại, thân thể này không phải là trời sinh thích hợp bị đàn ông đυ. à?
Một con đĩ đực như thế lại làm bẩn em gái anh…
Càng nghĩ càng nổi nóng.
…
Giang Dục Hành liên tục khai phá Sở Hiên, đồng thời còn dắt tuyến với Tô Đình Hi.
Tô Đình Hi không hiểu nổi, một công nhân nhỏ mà cứ như thần long thấy đầu không thấy đuôi, sao còn bận rộn hơn luật sư lớn một tháng kiếm mười vạn là thế nào?
(*10 vạn tệ = Khoảng 355 trăm triệu VND)
Hôm nay nghỉ phép không có vụ án nào, Tô Đình Hi ở nhà nghỉ ngơi, buổi sáng chạy bộ, vừa hay đυ.ng phải chuyển phát nhanh đưa hàng cho mình.
Bởi vì khoảng thời gian này đυ.ng phải ngày hội mua sắm 11-11, đặt mua lâu lắm rồi nên tí thì y quên mất mình mua cái gì. Hồi tưởng một lát, y mới nhớ được là sản phẩm mới của cửa hàng đồ dùng tình thú mà mình hay mua…
Đã nhiều lần mua đồ dùng tình thú trên mạng, Tô Đình Hi không có chút chột dạ nào, thần thái tự nhiên mà ký nhận hàng. Sau đó, khi đang định rời đi thì nhân viên chuyển phát nhanh nói với y vừa rồi đã chuyến đến hai gói hàng của y rồi.
Cái này khiến Tô Đình Hi buồn bực, gần đây mình chỉ mua đồ ở cửa hàng này thôi mà, đúng không?
Sau đó nhìn nhãn dán trên bao bì, người gửi là đồng nghiệp công ty cũng là bạn học trước kia, thế thì mới ngộ ra, đây là quà sinh nhật gửi cho mình!
Haizz, qua 30 tuổi rồi, y chả muốn quà sinh nhật chút nào.
Lại còn lười xách về…
Đang buồn rầu không thể cầm về trong một chuyến, bỗng thấy ở một góc cạnh cửa phòng quản lý khu chung cư, Giang Dục Hành đi ra.
Hai mắt Tô Đình Hi sáng lên, vội cúi đầu xem mình ăn mặc có tươm tất không, rồi mới hô gọi Giang Dục Hành.
-------
Diễn viên 7: Ngu Mân - kỹ nữ
( xì poi là cô ấy sẽ quay trở lại và lợi hại hơn xưa =)))