Hạ Sơ khóc không ra nước mắt, sớm biết thân phận của anh thì cô tuyệt đối sẽ không đi trêu chọc anh.
Năm đó tuy cô thất thân nhưng anh đã giúp cô một ơn lớn, tính ra thì hai người đã thanh toán xong rồi.
Vào buổi tối tại rạp chiếu phim ngẫu nhiên gặp lại anh là cô nhất thời nảy lòng tham muốn trả thù chuyện của ba năm trước, lúc ấy đúng là rất sảng khoái, nhưng hiện tại cô lại cười không nổi.
"Tiêu tổng, đêm đó tôi chỉ chọc cho anh cười tí thôi."
"Thì ra chỉ là đùa thôi à, nhưng em xem tôi có buồn cười không." Anh mỉm cười, nụ cười càng ngày càng tà mị hơn.
Từ khi Hạ Sơ rời đi anh đã phái người điều tra tất cả về cô, không thể tin nổi cô biến mất vài năm lại có thể đưa một công ty ra thị trường tại Mỹ.
Cô trở về ngoài báo thù ra thì còn đang chuẩn bị cho công ty mới.
Biết cô gần đây đang bôn ba vì công ty mới, anh mới cố ý truyền ra tin tức sẽ đến đây diễn thuyết.
Lấy địa vị của anh cô nhất định hội chủ động tiếp cận, theo biểu hiện đêm đó Tiêu Lãnh Đình đoán cô còn chưa biết thân phận của anh.
Đắc tội với anh rồi cô còn muốn lăn lộn trong thơng giới sao? Cho nên anh không vội đi tìm mà thả dây câu dài, câu cá lớn.
Hiện tại chẳng phải cá đã mắc câu rồi sao ?
Hạ Sơ nhếch miệng, "Không buồn cười."
"Theo tôi lên xe." Tiêu Lãnh Đình lập tức kéo cô lên xe.
"Anh này, tôi với anh không quen, mời anh buông tay, tôi có việc mà anh cũng bận, mong anh đừng trễ nải thời gian đôi bên." Hạ Sơ lạnh mặt muốn rút tay mình ra.
"Cũng đã ngủ trên cùng một chiếc giường rồi còn nói là không quen?" Tiêu Lãnh Đình hạ giọng nói.
"Lưu manh!" Hạ Sơ không nghĩ tới với thân phận này mà anh lại dám nói mấy câu không có hình tượng như thế.
"Còn có chiêu lưu manh hơn mà tôi chưa dùng đâu, không lên xe cũng được, nơi này phong cảnh tuyệt đẹp, tôi cảm thấy..." Anh đè cô lên thân cây, môi mỏng dán lên.
Tuy hôm nay đại đa số mọi người đều đến phòng tọa đàm nhưng cũng không thiếu người đi ngang qua.
Hạ Sơ vội vàng đẩy anh ra, "Tôi tự đi."
Người đàn ông nhìn bóng lưng cô, khóe miệng thoáng cười, cô gái à, em trốn không thoát.
Hạ Sơ lên xe, Tiêu Lãnh Đình ngồi ở bên cạnh cô, lạnh lùng căn dặn một tiếng ︰ "Về biệt thự."
"Không phải anh còn có buổi tọa đàm sao?" Hạ Sơ nghĩ đến mấy nữ sinh điên cuồng cùng đám người hiệu trưởng chờ ở phía trước, anh nói đi là đi sao ?
"Không làm vậy thì sao tôi có thể dụ em đến?" Mặt mày Tiêu Lãnh Đình cong cong, cười gian xảo như hồ li.
"Anh..." Đến giờ Hạ Sơ mới hiểu sao có thể trùng hợp như vậy, mình vẫy tay một cái anh liền dừng xe, thì ra người ta đã sớm đào hầm cho cô nhảy vào.
Nói vậy anh đã biết thân phận, cũng biết luôn đường hướng mình đi rồi ? Lấy thân phận của anh muốn tra ra quả thật là chuyện dễ như trở bàn tay.
"Ông chỉ, có cần tôi hủy lịch trình buổi tối không?" Trợ lý Giang ngồi ghế trước nâng gọng kính viền bạc, nghiêm túc hỏi.
"Ừ." Tiêu Lãnh Đình thản nhiên nói.
"Biết tin anh tới, rất nhiều sinh viên đều trông mong ngóng chờ, anh nói không đi thì không đi sao?" Hạ Sơ có chút vội vàng nói.
"Vậy em mong tôi tới sao?" Hắn trái lại hỏi Hạ Sơ câu.
"Phải biết là anh, tôi mới không..." Hạ Sơ thốt ra.
"Tôi đi cũng được, nhưng em phải ở dưới nghe." Anh đưa ra điều kiện.
Hạ Sơ nhìn cách ăn mặc của anh, trước mắt cô còn chưa muốn bại lộ thân phận, nếu cô xuất hiện tại phòng học, đám người Hạ Nhụy Nhụy còn không biết cô trở về sao?
"Khỏi cần." Cô trực tiếp từ chối.