“Đừng kích động như vậy, không tốt cho con…” Dù sao Thạch Quân cũng là đàn ông, mặc dù gần đây sống không tốt lắm, ăn không ngon ngủ không yên nhưng rốt cuộc vẫn khỏe hơn Tiêu Văn, dễ dàng chế trụ cô ta, còn tỏ vẻ trìu mến đưa một tay ra xoa phần bụng dưới hơi nhô lên của Tiêu Văn.
Tiêu Văn mặt tái mét, quay đầu nhìn Cố Tri Dân, vừa khóc vừa nói: “Tri Dân, em biết lỗi rồi, em sẽ đến bệnh viện bỏ đứa bé, chúng ta bắt đầu lại có được không? Em cũng sẽ không bao giờ lừa anh, không bao giờ phản bội anh nữa…”
“Anh muốn em làm gì cũng được, anh không vui thì em sẽ đi tìm Thẩm Lệ, cũng sẽ không đi tìm anh…”
Cho tới giờ khắc này, Tiêu Văn còn ôm một tia hy vọng cuối cùng đối với Cố Tri Dân.
Cô ta vẫn cảm thấy Cố Tri Dân còn yêu mình.
Thạch Quân nghe được lời của Tiêu Văn, mặc dù đáy lòng tức giận nhưng vẫn có chút do dự, trước đây chuyện giữa Cố Tri Dân và Tiêu Văn lan truyền rầm rộ, ngay cả người không lên mạng đọc tin tức như anh ta mà cũng biết tổng giám đốc Cố của công ty truyền thông Thịnh Hải bị một nữ minh tinh làm cho mê mẩn đến thất điên bát đảo, vô cùng che chở.
Trước đây những chuyện Cố Tri Dân làm cũng không giống giả vờ, ngộ nhỡ anh ta thực sự giống như trong tin đồn, vô cùng yêu Tiêu Văn thì sao đây, Thạch Quân so sánh một hồi, trong lòng cũng có chút chưa xác định, bèn quay đầu nhìn Cố Tri Dân.
Cố Tri Dân không để ý đến bất cứ người nào trong hai người kia, từ từ đưa tay lên xoa xoa lỗ tai bị tiếng thét của Tiêu Văn làm cho nhức nhối, sau đó mới chậm rãi ngước mắt lên.
Mặc dù nhà họ Cố gây dựng sự nghiệp bằng con đường hắc đạo, đến thế hệ của ba Cố Tri Dân mới bắt đầu tẩy trắng, đi theo con đường làm ăn minh bạch, nhưng của cải thật sự rất nhiều, sinh ra trong gia đình như vậy, khí chất cao quý bẩm sinh khó che giấu, mang đến cho người ta cảm giác anh nhìn đời bằng nửa con mắt.
Lúc Cố Tri Dân còn nhỏ, đã từng chứng kiến thủ đoạn máu lạnh của thuộc hạ ba mình, giờ đến anh, anh lại học được bản lĩnh gϊếŧ người không thấy máu của Tư Mộ Hàn, bình thường là công tử ăn chơi nhưng từ trong máu vẫn là tính cách ngoan độc.
Thạch Quân và Tiêu Văn đều cảm giác được, lúc này Cố Tri Dân rất không vui, hai người cũng không dám lên tiếng nữa.
Cố Tri Dân đúng là đang rất không vui.
Tiêu Văn còn dám nhắc Thẩm Lệ.
Hai chữ Thẩm Lệ từ miệng Tiêu Văn nói ra, anh cảm thấy đã khiến cái tên cô ấy bị ô uế.
Anh không định làm quá tuyệt tình, nhưng bây giờ thì anh đổi ý rồi.
Cố Tri Dân chậm rãi nói: “Thạch Quân, anh có biết bây giờ sinh con, phải kết hôn thì mới có thể ghi vào hộ khẩu không.”
Thạch Quân nghe lời này thì lập tức hiểu được ý của Cố Tri Dân, mặt lộ vẻ vui mừng: “Đúng vậy!”
“Vậy chúc hai người bách niên hảo hợp.” Cố Tri Dân nhếch khóe môi, vẻ tàn độc hiện lên giữa chân mày, cười đến mức khiến người ta sợ hãi.
Anh muốn khiến Tiêu Văn và Thạch Quân kết hôn.
Bây giờ Thạch Quân hai bàn tay trắng, lại là một kẻ tính tình vô lại, chuyện tốt tự dưng tới như vậy, đương nhiên anh ta sẽ vui vẻ đón nhận.
Cố Tri Dân không muốn tiếp tục chờ đợi ở đây, chờ thêm một giây cũng khiến anh cảm thấy bẩn.
Anh đứng dậy, không hề quay đầu lại đi thẳng ra ngoài.
Tiêu Văn phản ứng lại, xông lên định giữ Cố Tri Dân, thì Thạch Quân gắt gao kéo lại, quát: “Tiện nhân như cô còn muốn làm gì, có biết xấu hổ không!”