Ban đầu, Thời Dũng mới đi theo Tư Mộ Hàn, cũng chỉ là một học sinh nghèo mới tốt nghiệp, không hề có bất kỳ thứ gì, ngoại trừ chịu được mệt nhọc, làm việc ổn trong, dường như không có ưu điểm nào khác.
Nhưng chính bởi vì Thời Dũng như vậy, mỗi ngày tan làm về, cũng sẽ nói với Hình Uyên rằng tính cách của Tư Mộ Hàn vô cùng kỳ quái.
Lúc bọn họ kết hôn, Tư Mộ Hàn tự mình đến uống rượu mừng, lúc đó, Hình Uyên không dám nói câu nào.
“Xuỵt!” Thời Dũng nghe vợ nói, vội vàng ra hiệu yên lặng: “Cẩn thận để cậu chủ nghe thấy.”
“Xa như vậy, sao anh ấy nghe thấy được?” Hình Uyên cảm thấy Thời Dũng quá khẩn trương.
Thời Dũng nhìn thoáng qua cửa phòng ngủ, giải thích với kỳ quái: “Vừa nãy cậu chủ trong phòng làm việc nhìn điện thoại, nhìn một chút lại đột nhiên chạy ra ngoài? Em nói cậu chủ có thể nhìn thấy mợ chủ bị bệnh qua điện thoại sao?”
“Chắc là… không thể nha?” Hình Uyên cũng cảm thấy có chút tà môn: “Anh ấy… không phải là cảm nhận được Cô Hạ đổ bệnh sao?”
Thời Dũng nhún vai, biểu đạt anh cũng không biết.
Hai giây sau, anh lại cảm khái nói: “Em cũng đừng cho là tính tình cậu chủ tốt, chỉ lúc ở bên cạnh mợ chủ, cậu chủ mới bình thản như vậy thôi.”
Hình Uyên không nói chuyện.
…
Trong phòng ngủ, Tư Mộ Hàn giữ nguyên tư thế che tay cho Nguyễn Tri Hạ, không hề cử động.
Sau khi Nguyễn Tri Hạ được truyền dịch, an ổn ngủ thϊếp đi.
Tư Mộ Hàn thử buông lỏng tay ra, Nguyễn Tri Hạ không tiếp tục cử động.
Anh kéo chăn cho Nguyễn Tri Hạ, nhìn cô thật sâu, giống như muốn khắc dáng vẻ của cô vào trong đầu.
Thật lâu, anh mới đứng dậy đi ra ngoài.
Thời Dũng và Hình Uyên đang ngồi nói chuyện với nhau, có lẽ là sợ làm phiền đến người trong phòng, bọn họ nói chuyện rất nhỏ.
Tiếng Tư Mộ Hàn đóng cửa khiến bọn họ chú ý, cũng đánh gãy cuộc nói chuyện của bọn họ.
Thời Dũng đứng dậy, khẽ vuốt cằm: “Cậu chủ.”
“Ngài Tư.” Hình Uyên không có gọi cậu chủ giống như Thời Dũng.
Tư Mộ Hàn nhìn Hạ tiểu thư, nhẹ gật đầu: “Chị dâu vất vả rồi.”
Sắc mặt của anh không hề thay đổi, vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng giọng nói là vô cùng lễ phép.
Một câu nói đó, năm chữ đơn giản, khiến Thời Dũng và Hình Uyên sững sờ.
Chị dâu?
Hình Uyên sững sờ nhìn Tư Mộ Hàn, không xác định được có phải gọi cô hay không.
Nhưng mà, ở trong phòng đó, ngoại trừ Nguyễn Tri Hạ đang nằm trên giường bệnh, cũng chỉ có cô nha?
Huống hồ, Nguyễn Tri Hạ là vợ anh, anh không thể gọi Nguyễn Tri Hạ là chị dâu nha.
Thời Dũng cũng không dám thừa nhận, người nói chuyện khách khí trước mặt anh và vợ anh là Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn giống như không hề phát hiện ra, xưng hô của mình khiến hai vợ chồng này khϊếp sợ đến mức nào, sắc mặt như trước nói với Thời Dũng: “Bây giờ cậu trở về đón Hạ Hạ đến dây, chờ chút nữa Nguyễn Tri Hạ tỉnh, lập tức nói Hạ Hạ nhớ cô ấy, cậu với chị dâu đi qua xem cô ấy có ở nhà không, mới phát hiện cô ấy đổ bệnh.”
Lại một tiếng chị dâu khiến cho Thời Dũng tỉnh táo lại.
Đối với dặn dò của Tư Mộ Hàn, anh luôn đặt ở vị trí quan trọng nhất, lập tức nói: “Tôi sẽ đi ngay.”
Sau khi Thời Dũng rời khỏi, trong phòng chỉ còn lại Tư Mộ Hàn và Hình Uyên. . Truyện Hài Hước
Hình Uyên bằng tuổi với Thời Dũng, Thời Dũng lại lớn hơn Tư Mộ Hàn hai tuổi, xét theo độ tuổi mà nói, Tư Mộ Hàn kêu cô một tiếng chị dâu cũng không có vấn đề gì.
Chỉ có điều anh là Tư Mộ Hàn.