Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 1559

Bên trong, Hình Uyên ghét bỏ Thời Dũng chân tay vụng về, lập tức trừng mắt nhìn anh một cái, cũng không thật sự tức giận, Hình Uyên thật sự có chút sốt ruột.

Hình Uyên cho là Tư Mộ Hàn không nhìn thấy, nhưng thật ra Tư Mộ Hàn nhìn thấy tất cả, còn nhìn thấy cực kỳ rõ ràng.

Đột nhiên cảm thấy có chút hâm mộ.

Tư Mộ Hàn cụp mắt xuống, khẽ giật miệng một chút, đường cog nhỏ bé khiến mọi người không để ý tới, ý cười trên gương mặt cũng không rõ ràng.

Không rõ là muốn cười, hay có ý gì khác. . Truyện Đô Thị

Luôn có người muốn anh sống không yên ổn, anh có thể sống không yên ổn, nhưng anh không thể để cho Nguyễn Tri Hạ đi theo anh cũng sống không yên.

Mặc kệ là Nguyễn Tri Hạ hay là Tư Nguyễn, người trước người sau đều bởi vì anh mà nhận tổn thương.

Anh từng nghĩ, từng nghĩ một kế hoạch hoàn hảo để giải quyết những phiền phức đó, nhưng những chuyện liên quan đến chuyện năm đó còn nhiều, căn bản không có cái gì được gọi là kế hoạch hoàn hảo.

Anh chỉ có thể dùng tất cả thủ đoạn, để Nguyễn Tri Hạ phân rõ ranh giới với anh. Anh để Nguyễn Tri Hạ nhìn thấy những chuyện khiến cô thương tâm, cũng để cho những người muốn anh sống không yên ổn nhìn.

Bọn họ muốn anh sống không yên, vậy anh thành toàn cho bọn họ.

Rồi sẽ có ngày, anh sẽ loại bỏ tất cả những cản trở…

Lúc Tư Mộ Hàn nâng mắt lên, cảm xúcc phức tạp ở đáy mắt đã biến mất, chỉ còn một mảnh yên lặng hờ hững.

Hình Uyên giúp Nguyễn Tri Hạ truyền nước, chất lỏng lạnh buốt từ mu bàn tay chảy đến, toàn bộ tay có chút lạnh lẽo, loại cảm giác này không thoải mái chút nào.

Cho dù đang trong giấc mộng, Nguyễn Tri Hạ cũng không ngừng quơ tay, muốn loại bỏ cảm giác lạnh buốt trên tay.

Hình Uyên thấy thế, lập tức đi lên cầm tay Nguyễn Tri Hạ: “Cô ấy làm như vậy có thể tự làm tổn thương tới bản thân.”

Nguyễn Tri Hạ bị cô giữ tay lại vẫn không ngừng nghĩ muốn loại bỏ cảm giác đó đi.

Tư Mộ Hàn thấy vậy, bước hai bước qua, nói với Hình Uyên: “Để tôi.”

Hình Uyên khẽ sửng sốt, lúc này, Thời Dũng lên tiếng nói: “Để cậu chủ làm đi.”

Lúc này Hình Uyên mới buông lỏng tay, đưa vị trí cho Tư Mộ Hàn trấn an Nguyễn Tri Hạ.

Tư Mộ Hàn ngồi xuống bên giường, hơi cúi người để tay lên tay Nguyễn Tri Hạ, tay kia nâng bàn tay Nguyễn Tri Hạ lên.

Hai bàn tay anh đặt trên nâng dưới, ủ tay Nguyễn Tri Hạ trong lòng bàn tay mình, không hề có chút lực nào, cực kỳ nhẹ nhàng, nhưng Nguyễn Tri Hạ lại yên tĩnh.

“Lúc nào cô ấy mới tỉnh lại?” Tư Mộ Hàn thấy Nguyễn Tri Hạ yên tĩnh, duỗi tay vuốt tóc bởi vì cô vùng vẫy mà dính lên mặt cô ra, lúc này mới quay lại nhìn Hình Uyên.

“Cô ấy sẽ tỉnh lại trong vòng một tiếng.” Hình Uyên nhìn toàn bộ hành động của Tư Mộ Hàn, lại nghĩ tới tin đồn gần đây, tâm trạng cực kỳ phức tạp.

Tư Mộ Hàn không nói gì thêm, mi tâm luôn nhíu lại bây giờ chậm rãi thả lỏng, giống như là yên tâm.

Mặc dù Hình Uyên cảm thấy phức tạp khó hiểu, nhưng cũng biết điều không hỏi.

Nhiều lúc, sinh hoạt vợ chồng cùng nhau thật lâu, luôn tìm thấy trên người chỗ nào đó giống nhau.

Sự giống nhau giữa Hình Uyên và Thời Dũng, có lẽ là ở ngay lúc bọn họ cực kỳ biết chừng mực, cái gì nên nói, cái gì không nên hỏi, trong lòng bọn họ đều hiểu rõ.

Hình Uyên nói xong, nhìn thoáng qua hộp thuốc mình vừa mang đến, nói: “Nhưng sau khi tỉnh lại cần phải uống thuốc.”

Tư Mộ Hàn không nói chuyện, Thời Dũng lập tức lôi kéo tay Hình Uyên, ra hiệu cô ra ngoài với anh.

Hình Uyên đi theo Thời Dũng ra ngoài, hai người ra ngoài phòng ngủ, Thời Dũng đóng cửa phòng ngủ của Nguyễn Tri Hạ giúp Tư Mộ Hàn.

Hình Uyên lại đi về trước mấy bước, mới nhỏ giọng nói với Thời Dũng: “Cậu chủ của anh nhìn tuy có chút lạnh lẽo, nhưng không có kỳ lạ giống như anh nói nha.”