Sau đó, Tư Mộ Hàn và Thời Dũng lại quan sát mặt đất thêm một lần nữa, biết đâu có thể tìm thấy manh mối nào đó thì sao.
Nhìn quanh một vòng, ngoại trừ một số đồ dùng hằng ngày và thực phẩm được dữ trữ ở căn phòng dưới mặt đất này ra, thì không có gì đặc biệt.
Thời Dũng có hơi bực bội: “Thỏ khôn ba lỗ, Lưu Chiến Hằng này cũng thật là quá gian xảo rồi, biết vậy năm đó điều tra nội tình của hắn kỹ hơn một chút.”
Tính khí của Tư Mộ Hàn bình thường cũng không được tốt cho lắm, nhưng lúc này đây, trong khi Thời Dũng còn không chịu được mà nổi nóng, Tư Mộ Hàn lại bình tĩnh, nói: “Đi thôi.”
“Thiếu gia?” Thời Dũng kinh ngạc gọi anh một tiếng.
Tư Mộ Hàn quay đầu lại, lãnh đạm nói: “Không đi, muốn ở đây ngủ đông sao?”
Thời Dũng vội vàng đi theo.
Lúc ra ngoài, Thời Dũng cứ nhìn chằm chặp vào Tư Mộ Hàn.
Anh cảm thấy thiếu gia hình như có gì đó khan khác.
Sao tính tình lại đột nhiên trở nên tốt vậy nhỉ?
Hai người lên xe, Tư Mộ Hàn ngồi đằng sau, anh mắt anh vẫn nhìn chăm chú về đống tro tàn bị hỏa hoạn thiêu rụi chỉ còn vài bức tường nằm ngổn ngang.
Xe hơi chạy về phía trước, mãi cho đến khi không còn nhìn thấy đống tàn tích đó nữa, Tư Mộ Hàn mới quay đầu lại, nói: “Tất cả những chuyện mà Lưu Chiến Hằng làm đều sớm đã nằm trong kế hoạch, cho dù là năm đó thôi miên tôi, hay là lừa gạt Nguyễn Tri Hạ, đều là muốn dụ chúng tôi đến nước M, tất cả đều đã được sắp đặt, hoặc là…”
Tư Mộ Hàn nói đến đây, đột nhiên ngừng lại.
Thời Dũng khó hiểu nhìn lên kính chiếu hậu nhìn về phía anh, chỉ thấy trên mặt của Tư Mộ Hàn hiện lên một nụ cười lạnh đằng đằng sát khí: “Hoặc là những sắp đặt của hắn so với những gì chúng ta tưởng tưởng còn sớm hơn, còn nhiều hơn thế.”
Thời Dũng ớn lạnh, nói: “Nếu Lưu Chiến Hằng đã không thoát khỏi liên can tới chuyện năm đó thiếu gia bị bắn trọng thương, vậy điều này có phải đã chứng minh được, hắn đã ủ mưu từ lúc đó?”
Tư Mộ Hàn suy nghĩ một lúc: “Còn sớm hơn lúc đó.’
Năm đó, khi Tư Mộ Hàn nghi ngờ Tư Đình Phong, thì bị người ta truy sát bắn bị thương.
Cũng chính vì lần bị thương đó, càng khiến anh thêm tin rằng, Tư Đình Phong đích thực có liên quan tới chuyện của mẹ anh.
Anh luôn cho rằng lần bị thương đó, là do Tư Đình Phong phái người làm.
Đối với chuyện của mẹ, Tư Đình Phong chắc chắn không thoát khỏi liên can. Nhưng mà, sau khi anh xử lý xong Tư Đình Phong, mới phát hiện, người bắn anh bị thương, không phải do Tư Đình Phong phái tới.
Sau này anh gặp Lưu Chiến Hằng, tuy lai lịch của hắn không rõ ràng, cả người toát lên vẻ cổ quái, nhưng Tư Mộ Hàn lại chưa từng nghĩ hắn có liên quan tới chuyện năm đó anh bị đạn bắn mà bị thương.
Cứ như vậy, đi sai một bước, khiến cho mỗi bước sau đó đều trở nên tồi tệ hơn.
Đến hôm nay, Tư Mộ Hàn đã sớm nhìn thấu mục đích của Lưu Chiến Hằng.
Lưu Chiến Hằng đang nhắm vào anh.
Cho dù là Tư Hạ hay là Nguyễn Tri Hạ, cũng chỉ là công cụ bị Lưu Chiến Hằng lợi dụng mà thôi.
Mục đích cuối cùng của hắn, là anh.
Nếu Lưu Chiến Hằng đã muốn chơi như vậy, vậy anh cũng phải chơi với hắn tới cùng.
“Vậy thiếu phu nhân…” Thời Dũng vẫn có hơi lo lắng cho Nguyễn Tri Hạ.
Nhắc đến Nguyễn Tri Hạ, hơi thở của Tư Mộ Hàn trở nên lạnh băng, cả người anh tỏa ra một áp lực cực kì dữ dội, anh nghiến răng trả lời: “Nguyễn Tri Hạ vẫn còn giá trị lợi dụng đối với hắn, trước khi hắn đạt được mục đích, Nguyễn Tri Hạ sẽ không có nguy hiểm.”
Thời Dũng nghe thấy vậy, trong đầu anh nghĩ nghĩ, Tư Mộ Hàn nói rất đúng.
Chỉ có điều, Nguyễn Tri Hạ quan trọng với Tư Mộ Hàn như vậy, nhưng bây giờ không thể không giương mắt nhìn cô bị lợi dụng, trong lòng anh ắt hẳn rất khó chịu.
Thời Dũng khẽ thở dài, cũng không biết nên nói gì.