Cũng không biết Tư Mộ Hàn có nghe thấy lời Thời Dũng nói hay không, anh không trả lời Thời Dũng.
Thời Dũng bước lên trước thêm nửa bước, hơi tò mò Tư Mộ Hàn rốt cuộc đang nhìn cái gì.
Lúc này, Tư Mộ Hàn cúi người xuống, hai ngón tay anh nhặt một cọng tóc trên ghế sofa lên.
Cọng tóc màu đen, vừa mảnh vừa dài, nhìn vào là biết tóc của phụ nữ.
Thời Dũng nhìn chằm chằm vào sợi tóc đó mấy giây, tỉ mỉ nhớ lại một lúc, nói: “Tóc nữ thuộc hạ của Lưu Chiến Hằng cũng không có dài như vậy.”
“Là tóc của Tri Hạ.”
Giọng nói của Tư Mộ Hàn bình tĩnh và tỉnh táo, anh nói xong, bỗng nhiên co ngón tay lại, nắm chặt sợi tóc đó trong lòng bàn tay mình.
Anh ngẩng đầu nhìn xung quanh căn phòng một vòng, từ từ mở miệng: “Đêm xảy ra chuyện, Lưu Chiến Hằng vốn không có đưa Nguyễn Tri Hạ rời khỏi, mà là thuộc hạ của hắn đã chia thành hai nhóm, tách ra đi từ của trước và cửa sau.”
“Bản thân Lưu Chiến Hằng cũng rất rõ, nếu như chỉ như vậy, rất nhanh sẽ bị tôi nhìn thấu, cho nên, hắn cho người phóng hỏa ở phòng của Tri Hạ.’
Thời Dũng nghiến răng: “Tên súc sinh!”
Anh thật ra cũng không phải một người nhiều chuyện, anh lúc nào cũng bình tĩnh và cẩn trọng, nhưng đây là lần đầu tiên anh mắng người như vậy.
Đó cũng là bởi vì, tất cả những việc làm của Lưu Chiến Hằng quá quá đáng rồi.
Ngay cả phòng của một đứa bé gái ba tuổi, hắn cũng phóng hỏa lớn như vậy. Mục đích cũng chỉ là để giam chân của Tư Mộ Hàn mà thôi.
Lưu Chiến Hằng dám làm như vậy!
Mấy năm nay Thời Dũng đã giúp Tư Mộ Hàn làm không ít chuyện, cũng từng gặp qua rất nhiều người còn quá đáng hơn cả Lưu Chiến Hằng, nhưng quả thật Lưu Chiến Hằng còn thâm độc hơn những người khác nhiều.
“Cho dù trận hỏa hoạn đó thiêu chết tôi hay Tri Hạ, hoặc là thiêu chết cả hai chúng tôi, thì điều đó cũng đều nằm trong sắp đặt của hắn.”
Tư Mộ Hàn đi về phía trước vài bước, ánh mắt ngừng lại trên một mẩu thuốc lá nằm dưới đất: “Xem ra, hắn và tôi nhất định có thâm thù đại hận.”
Thời Dũng nghĩ nghĩ, to gan đoán: “Liên quan đến chuyện mẹ của thiếu gia năm đó?”
Tư Mộ Hàn không trả lời, Thời Dũng tiếp tục suy đoán của mình: “Trong tất cả các tài liệu về Lưu Chiến Hằng mà chúng ta thu thập được, hắn không có bất kì liên hệ gì với nhà họ Tư cả, trừ sự việc của mẹ cậu chủ năm đó, tôi thật nghĩ không ra còn chuyện gì khác nữa.”
Tư Mộ Hàn cười lạnh một tiếng: “Xem ra phải điều tra lại chuyện năm đó rồi.”
Tuy lúc đó đã điều tra ra chủ mưu của chuyện đó là Tư Đình Phong.
Nhưng, một chuyện lớn như vậy, có dây dưa với người khác, có liên quan tới lợi ích khác, cũng là chuyện rất bình thường.
Lưu Chiến Hằng nếu đã điều tra qua chuyện của mẹ anh, thì nhất định hắn có một chút liên quan gì đó tới chuyện xảy ra năm đó của mẹ anh.
Thời Dũng gật đầu: “Vâng.”
Tư Mộ Hàn yên lặng, một lúc sau mới mở miệng hỏi: “Có tin tức của Nguyễn Tri Hạ không?”
Thời Dũng nghe được sự nôn nóng từ trong ngữ khí của anh, đành miễn cưỡng nói: “Tạm thời vẫn chưa có tin tức nào của thiếu phu nhân.”
Căn phòng dưới mặt đất cực kì yên tĩnh, ngay cả một chút tiếng động cũng không có.
Cả nửa ngày, Tư Mộ Hàn cũng không có bất kỳ phản ứng gì.
Theo như sự hiểu biết về Tư Mộ Hàn của Thời Dũng trước đây, những lúc như thế này, Tư Mộ Hàn đáng lẽ đã nổi điên lên rồi, hoặc là cũng sẽ mở miệng nói gì đó.
Nhưng bây giờ thật kỳ lạ, Tư Mộ Hàn không nói bất kì lời nào cả.
Sau khoảng thời gian yên lặng thật lâu, lâu đến nỗi, Thời Dũng còn tưởng rằng anh không nghe thấy mình nói, Tư Mộ Hàn mới yếu ớt lên tiếng: “Nhất định sẽ tìm thấy.”
Thanh âm rất nhẹ, nghe như là anh đang thì thầm với ai đó.
Nhưng bởi vì căn phòng này quá yên tĩnh đi, nên mới có thể nghe rõ ràng lời anh nói.