Thấy Tư Mộ Hàn xem áo cưới, cửa hàng trưởng lập tức đi theo lên, giới thiệu tính chất và đặc điểm của áo cưới, và nó được nhà thiết kế nào đưa ra cho anh nghe.
“Cái này là do nhà thiết kế lãng mạn nhất nước Pháp......”
“Loạt váy cưới này tượng trưng cho mãi mãi......”
“...... Ánh mắt của cậu Tư thật tốt, đây là bảo vật trấn tiệm của chúng ta.”
Tư Mộ Hàn xem áo cưới, Nguyễn Tri Hạ cũng đành phải đi theo.
Hai người đi một vòng, sau đó ngồi trên sô pha nghỉ ngơi.
Cửa hàng trưởng cho người bưng thức uống lên, tha thiết hỏi: “Cậu Tư, mợ Tư, có áo cưới vừa ý không ạ?”
Tư Mộ Hàn không nói chuyện, chỉ ngẩng đầu nhìn Nguyễn Tri Hạ.
Tiệm áo cưới này, là tiệm áo cưới cao cấp nhất thuộc Tư thị.
Áo cưới trong tiệm gần như đều do nhà thiết kế nổi tiếng làm ra, nhà thiết kế trong ngoài nước đều có.
Nguyễn Tri Hạ nhìn hoa cả mắt, cảm thấy bộ nào cũng đẹp, cho nên muốn hỏi ý kiến Tư Mộ Hàn một chút.
Cô chống cằm, nghiêng đầu nhìn Tư Mộ Hàn: “Anh thấy sao?”
Tư Mộ Hàn là một thẳng nam mặc tây trang quanh năm, là một con cá lớn trong thương nghiệp, thẩm mỹ và thời thượng của anh đối với trang phục, có thể nói là không có.
Với anh mà nói, cho dù Nguyễn Tri Hạ mặc cái gì trong mắt anh đều như nhau, lúc không mặc là đẹp nhất.
Nhưng mà, anh biết quy trình kết hôn bình thường, phụ nữ nhất định phải mặc áo cưới, cho nên lập tức bắt đầu bảo Thời Dũng sắp xếp chuyện này.
Mà vài năm trước, lúc Nguyễn Tri Hạ gả cho anh, đó là cuộc hôn nhân hoàn toàn không có tính toán từ trước.
Lần này, anh chuẩn bị muốn làm lớn một trận.
Mà câu hỏi của Nguyễn Tri Hạ, lại khiến anh cảm thấy khó khăn rồi.
Nguyễn Tri Hạ vẫn đang đợi anh trả lời, đôi mắt mèo không chớp nhìn chằm chằm vào anh, rất động lòng người.
Anh ho nhẹ một tiếng, trong giọng nói khó có khi mang theo mấy phần thương lượng: “Nếu không, đều thử một lần đi?”
“Đều thử?” Nguyễn Tri Hạ quay đầu nhìn thoáng qua, nhiều áo cưới như vậy, cô phải thử đến năm nào tháng nào đây?
“Thử một chút, sau đó chọn một cái áo cưới thích nhất.” Tư Mộ Hàn nói xong, lại bổ sung một câu: “Nếu không chọn được, chúng ta đi ra nước ngoài xem.”
Nguyễn Tri Hạ dở khóc dở cười: “Sao anh không thử hết một lần đi?”
“Anh không cần thử, anh có thể giúp em.” Giọng điệu của Tư Mộ Hàn còn cực kỳ nghiêm túc.
Nguyễn Tri Hạ cũng không đặt lời nói của Tư Mộ Hàn ở trong lòng, chọn vài cái áo cưới bảo nhân viên đem tới cho cô thử.
Cô chưa thử được bao nhiêu áo cưới, một buổi chiều đã trôi qua rồi.
Mà mỗi lần cô thay một bộ khác đi ra, hỏi Tư Mộ Hàn thế nào, phản ứng của Tư Mộ Hàn đều là trước sau như một gật đầu.
Thử đến bộ cuối, bản thân Nguyễn Tri Hạ lại thử đến khó chịu.
“Mệt chết, không thử nữa.”
“Ừ, vậy về nhà thôi.”
Tư Mộ Hàn đứng dậy, chỉnh chỉnh quần áo của mình, bổ sung một câu: “Ngày mai lại đến.”
Nguyễn Tri Hạ: “????” Ngày mai còn đến nữa?
Trên đường trở về, Nguyễn Tri Hạ gửi mesenger cho Thẩm Lệ trách móc Tư Mộ Hàn.
“Hôm nay tớ đi thử áo cưới, hỏi Tư Mộ Hàn bộ nào đẹp, vậy mà anh ấy lại kêu tớ thử mỗi bộ một lần!”