Nguyễn Tri Hạ biết, Tư Mộ Hàn tin tưởng Cố Tri Dân.
Nếu anh tin tưởng Cố Tri Dân, cũng biết cô với Cố Tri Dân chỉ xuất phát từ quan tâm giữa bạn bè với nhau, vậy vì sao anh vẫn không cho phép?
Nguyễn Tri Hạ nhớ tới những gì Thời Dũng từng nói.
Thời Dũng nói, tính cách của Tư Mộ Hàn có chút thiếu sót.
Sự thật cũng đúng là như thế.
Nếu cả đời này Tư Mộ Hàn đều như thế, bởi vì một chút chuyện nhỏ đã tức giận, cứ chú ý tới chuyện cô nói nhiều hơn với người khác phái một câu, vậy phải làm sao đây?
Có lẽ vì thời gian Nguyễn Tri Hạ im lặng quá lâu, Tư Mộ Hàn đột nhiên lên tiếng hỏi một câu: “Đang suy nghĩ gì vậy?”
Nguyễn Tri Hạ khẽ chớp mắt, che đi cảm xúc trong đáy mắt, cười nói với anh: “Đang nhớ Tri Hạ.”
Tư Mộ Hàn cũng khẽ cười: “Con bé ở nhà, nhớ con bé thì đi về thôi.”
“Được.” Nguyễn Tri Hạ cười trả lời.
......
Đã nói rõ với Tư Mộ Hàn muốn chuyển đến chỗ anh ở, nhưng Nguyễn Tri Hạ lại không mang theo gì cả đã quay về.
Dù sao chỗ Tư Mộ Hàn vẫn còn đồ đạc của cô.
Tư Mộ Hàn có chút bất mãn vì chuyện này: “Vì sao không mang đồ đạc của em về, chẳng lẽ sau này em còn muốn chuyển đi nữa hả?”
“Chỗ của anh cũng không thiếu mấy thứ đó, không chuyển về cũng không sao cả.”
Tư Mộ Hàn nhíu mày, không nói lời nào.
Đến biệt thự của Tư Mộ Hàn, Nguyễn Tri Hạ vừa bước vào cửa lớn của biệt thự đã nghe thấy giọng nói của Tư Hạ ở bên trong.
Cô đi vào phòng khách, Tư Hạ liếc mắt một đã thấy cô.
Tư Hạ thấy cô, phản ứng đầu tiên là vui vẻ đi tới.
Nhưng cô bé mới chạy một nửa, lại lắc lắc khuôn mặt nhỏ nhắn dừng lại, hơi cúi cằm, mở to hai mắt nhìn Nguyễn Tri Hạ.
Thoạt nhìn giống như tức giận, lại giống như uất ức.
Đứa bé trí nhớ tốt, Nguyễn Tri Hạ đoán có lẽ cô bé còn nhớ rõ chuyện cô đi tham gia tiệc tối, đã nói sẽ về đón Tư Hạ.
Nguyễn Tri Hạ đi đến trước mặt Tư Hạ, gọi cô bé một tiếng: “Tri Hạ.”
Tư Hạ nhìn cô một cái, “hừ” một tiếng, sau đó quay đầu qua một bên, giống như không muốn quan tâm đến cô.
“Mẹ sai rồi, hôm đó đáng lẽ mẹ đã về đón con rồi, nhưng bởi vì có chút chuyện nên mẹ bị chậm trễ, không thể trở về đón con được, là do mẹ không tốt.”
Nguyễn Tri Hạ chú ý vẻ mặt của Tư Hạ, kéo kéo cánh tay của cô bé.
Tay của đứa bé mềm mềm, nắm trong tay giống như không có xương vậy.
Tư Hạ còn quá nhỏ, chuyện của người lớn cũng không thể giải thích rõ với cô bé.
Dù sao đứa bé cũng thân với mẹ nhất, tuy rằng cô bé nhìn qua giống như đang tức giận, nhưng Nguyễn Tri Hạ dùng giọng nói dịu dàng nói chuyện với cô bé, cô bé đã lập tức móm miệng, cực kỳ uất ức.
Nguyễn Tri Hạ bế cô bé lên: “Là mẹ không tốt, Tri Hạ đừng khóc.”
“Con chờ rất lâu rất lâu! Oa...... hu hu......” Tư Hạ vừa nói ra một câu đã khóc to lên.
Cô bé thật sự uất ức, cũng thật sự rất thích Nguyễn Tri Hạ.
Nguyễn Tri Hạ thấy cô bé khóc, cảm giác trái tim của mình như bị bóp nát.
Đây là cảm giác chưa từng có khi ở bên cạnh Tư Mộ Hàn.
Sớm biết thế đã không đi yến hội gì đó rồi.