Không đợi Tư Mộ Hàn trả lời, cô lại tiếp tục nói: “Nghe,mấy người kia nói, lịch của anh xếp tới nửa năm sau nữa nha.”
“Coi như lịch xếp tới nửa đời sau, công việc cũng không quan trọng bằng em.”
Giọng điệu Tư Mộ Hàn rất chân thành, tuyệt không giống như là cố ý dỗ dành cô mới nói vậy. Nguyễn Tri Hạ đang muốn uống nước động tác bỗng nhiên bỗng nhiên ngừng lại một nhịp.
Cô nhìn Tư Mộ Hàn một chút, đem cái ly đưa tới bên môi, khẽ nhấp một miếng nước, sau đó mới lên tiếng: “Vậy sao? Em có quan trọng như vậy à?”
“Đương nhiên.”
Tư Mộ Hàn nhìn chằm chằm cô, ánh mắt nghiêm túc mà tập trung: “Chí ít, còn quan trọng hơn so với em tưởng tượng nhiều.”
Nguyễn Tri Hạ gật gật đầu, ung dung nói một câu: “Nói miệng không bằng chứng.”
Tư Mộ Hàn nghe vậy hơi nheo mắt lại, đôi mắt anh thay đổi một cách tinh tế.
Hai người trầm mặc đối mặt, một hồi thật lâu mà không nói gì.
Thật lâu sau, Tư Mộ Hàn mở miệng nói trước. “Vậy nếu như, anh đem Tư thị cho em?” Nguyễn Tri Hạ cả người cứng đờ, ánh mắt lóe lên một trận chấn kinh.
Cô không nghĩ tới, Tư Mộ Hàn sẽ chủ động nói chuyện này. Kỳ thật vừa rồi cô muốn nói chính là chuyện này.
Tư Mộ Hàn người này, nhìn thì không thiếu cái gì, phảng phất sự hoàn hảo, không có kẽ hở.
Cô không phủ nhận năng lực của anh, nhưng mãi cho tới bây giờ, hào quang trên người anh đại đa số đều đến từ Tư thị.
Cô không thể tránh cũng muốn thăm dò Tư Mộ Hàn một chút.
Muốn thăm dò liền thăm dò cái gì đó lớn. Cô nhất thời thay đổi chủ ý, để Thời Dũng đưa cô đến Tư thị, chính là muốn nói chuyện này.
Nhưng cô không nghĩ tới, Tư Mộ Hàn sẽ nói điều này trước. Cũng có thể là … … anhnhìn ra ý nghĩ của cô.
Nhưng Tư Mộ Hàn người này quá thâm sâu, lúc anh không muốn để người nhìn thấu suy nghĩ, liền có thể hoàn toàn che giấu bản thân.
Nguyễn Tri Hạ nhìn ánh mắt của anh, căn bản là nhìn không ra anh rốt cuộc đang suy nghĩ thứ gì.
Tư Mộ Hàn đã nói vậy rồi, Nguyễn Tri Hạ khi cần cũng phải tiếp chiêu mới được.
Cô trực tiếp thân thể, cố gắng để ngữ khí của mình nghe thật lãnh đàm, thờ ơ một chút: “Hào phóng như vậy à?”
“Ngay cả anh cũng là của em, Tư thị cho em thì đã làm sao?”
Tư Mộ Hàn nắm chặt tay của cô, đưa tới bên môi hôn một cái.
Đây gần như là lười dỗ ngon dỗ ngọt, từ trong miệng anh nói ra lại không có một chút cảm giác dỗ ngon dỗ ngọt nên có, ngược lại giống như làmột lời tuyên thệ.
Trang nghiêm mà trọng đại.
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy, nơi Tư Mộ Hàn người này quá đáng sợ, không chỉ là bởi vì anh tâm tình, tính cách bất định, còn là, anh phảng phất lúc nào cũng có thể nhìn thấu mọi thứ.
Anh quá thông minh, biết làm sao để khiến cho người khác thống khổ nhất, cũng biết làm thế nào để đả kích một người.
Chỉ có điều tính sở hữu quá mạnh, đôi khi có chút cố chấp. Nguyễn Tri Hạ kinh ngạc quên đưa tay về. Tư Mộ Hàn thuận thế kéo cô một chút, nghiêng người bên cạnh cô môi hôn cô, sau đó thấp giọng bên tai cô nói: “Giờ này ngày mai, lại tới công ty tìm anh.”
… …
Thẳng đến Tư thị, cả người Nguyễn Tri Hạ vẫn còn choáng váng.
Tư Mộ Hàn để ngày mai cô cũng giờ này lại đến Tư thị đến tìm anh, là thật muốn đem Tư thị cho cô sao?
Cô … … cô chỉ nói là nói đại mà thôi, không thật là muốn có Tư thị.
Nguyễn Tri Hạ có chút lo nghĩ. Giống như chơi đến có chút thoát.
Reng……