Edit: Cá Mực 99
Lâm Chỉ nhìn xung quanh một chút, nhặt lên một phiến lá sạch đựng một chút nước từ dòng suối rót vào miệng người này, liên tục rót vào mấy ngụm nước lúc này mới nhìn thấy mắt người này chuyển động nhẹ, Lâm Chỉ buông phiến lá xuống, nhìn mắt người này hơi run lên rồi chậm rãi mở mắt.
Nhưng chưa kịp mở to mắt nhìn rõ người trước mặt, dưới sự phòng bị theo bản năng, liền đánh ra một chưởng hướng tới Lâm Chỉ, Lâm Chỉ phi thân lùi ra phía sau vài bước, từ trên cao nhìn xuống người đang nằm dưới đất, bởi vì vừa mới đánh ra một chưởng kia khiến thế lực của hắn tựa hồ có chút cạn kiệt, một bộ dạng như muốn ngất đi lần nữa.
Lâm Chỉ khoanh tay cười giễu nói: "Nếu ngươi lại ngất đi ta liền ném ngươi vào núi cho sói ăn."
Nam tử chống đỡ thân mình tựa vào một bên hòn đá ngồi xuống, hắn lúc này mới thấy rõ vẻ ngoài của Lâm Chỉ, nhìn thấy đối phương chỉ là một tiểu cô nương mười mấy tuổi, dáng vẻ không giống người thường, lúc này nam tử mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, hướng Lâm Chỉ áy náy cười nói: "Đa tạ cô nương ra tay cứu giúp, vừa mới thất lễ, còn mong cô nương đừng trách."
Lâm Chỉ nhìn hắn từ trên xuống dưới một phen, lúc này mới tiến lại gần hỏi hắn nói: "Ngươi còn có thể di chuyển được không ?"
Nam tử mặc dù thực rất suy yếu, nhưng vẫn gật gật đầu.
Lâm Chỉ nói: "Đem áo cởi ra."
Nam tử có lẽ do mất máu quá nhiều, phản ứng so ngày thường chậm đi không ít, nghe thấy lời Lâm Chỉ nói trong lúc nhất thời lại ngốc ra tại chổ không biết nên phản ứng như thế nào.
Lâm Chỉ cúi đầu gở xuống bên hông một túi nhỏ, ngẩng đầu thấy nam tử như không tin nhìn chằm chằm vào mình một bộ bị khi dễ lộ ra vẻ vô tội, không khỏi bị chọc cười, nhắc nhở: "Vết thương bên hông ngươi nếu không bôi thuốc băng bó máu cũng sắp chảy khô rồi."
Nam tử lúc này mới phục hồi lại tinh thần, có chút lúng túng cởi bỏ y phục, bởi vì vết thương ở bên hông dính sát vào áo trong, cởi ra áo trong ở miệng vết thương có chút máu rỉ ra, trên mặt nam tử thế nhưng lại không lộ ra biểu cảm đau đớn, chỉ có chút suy yếu tựa người vào trên hòn đá cùng Lâm Chỉ nói: "Làm phiền cô nương."
Vì nguyên nhân phụ thân cùng đại ca hàng năm chinh chiến, Lâm Chỉ chỉ cần đi ra bên ngoài đều có thói quen ở trong hà bao chuẩn bị một túi nhỏ đựng kim sang dược, hiện tại lại thật sự phát huy được tác dụng, sau khi Lâm Chỉ giúp nam tử này bôi thuốc thật tốt, từ y phục sạch sẽ không bị dính máu trên người hắn giật xuống một miếng vải dài cẩn thận băng bó vết thương thật kỹ.
Kim sang dược này hiển nhiên là thuốc tốt, sau khi được bôi thuốc nam tử rõ ràng cảm giác miệng vết thương đã giảm bớt đau đớn, hắn nhìn thấy Lâm Chỉ giúp mình băng bó xong liền đi tới một bên khe suối rửa tay, nam tử liền đem y phục mặc vào vừa mở miệng hỏi: "Không biết cô nương tên gì?"
Lâm Chỉ đầu cũng không quay về, thuận miệng bịa chuyện cái tên nói: "Ta gọi là Tiểu Hoa."
Nam tử: ". . . . . ."
Lâm Chỉ rửa tay xong xoay người nhìn nam tử, nhắc nhở: "Vết thương này của ngươi nhìn biết là do vũ khí sắc bén gây ra cho nên vết thương khá sâu, tuy rằng ta đã giúp ngươi băng bó nhưng vẫn nên nhanh chóng tìm đại phu nhìn qua, ngươi nếu cần ta có thể mang ngươi tới trong thành."
Nam tử lắc đầu từ chối: "Chốc lát nữa ta sẽ gọi thủ hạ đến đón ta, như vậy sẽ không cần phiền toái. . . . . . Tiểu Hoa cô nương ."
Nam tử trả lời như Lâm Chỉ đã dự liệu, Lâm Chỉ đưa chút nước qua cho nam tử, "Vậy ngươi tự giải quyết cho tốt, ta đi trước, ngày sau có duyên gặp lại." Nói xong liền hướng về nơi khác không quay đầu lại bước nhanh đi xa .
Nam tử nhìn chằm chằm bóng dáng Lâm Chỉ một chút, lúc này mới thu hồi ánh mắt tiếp tục dựa vào trên hòn đá.
Bên ngoài tiểu viện trúc xanh ở chân núi, Lâm Như Mộ cách cửa trúc thấy trong viện một người đang tưới nước trồng cây đưa lưng về phía mình, mở miệng kêu: "Tiêu Thế gia."
Người trong tiểu viện nghe thấy có người gọi liền quay đầu lại, nhìn thấy Lâm Như Mộ ở ngoài cửa có chút nghi hoặc nhưng hắn vẫn để vại nước trong tay xuống, đi tới mở cửa dò hỏi: "Người trẻ tuổi ngươi tìm ai?"
Lâm Như Mộ chắp tay hướng tới lão già bảy mươi tuổi gầy gò tóc hoa râm ở trước mặt hành lễ nói: "Vãn bối Lâm Như Mộ, hôm nay đi qua Vu Châu phụng lệnh phụ mẫu dặn dò tới để bái phỏng Thế gia."
"Lâm Như Mộ, họ Lâm. . . . . ." Lão già tự lẩm bẩm một lát rốt cục nhớ ra cái gì đó, ánh mắt dừng lại trên mặt Lâm Như Mộ, có chút kinh hỉ nói, "Ngươi là nhi tử của Hướng Thanh và nha đầu Như Liễu? Mau vào ngồi." Nói xong lập tức đón Lâm Như Mộ vào trong viện.
Trong tiểu viện trên bếp đang đun nước trà, lão già châm chén trà cho Lâm Như Mộ, "Không phải trà ngon gì, tạm uống một chút."
Lâm Như Mộ vội nhận chén trà nói lời cảm tạ: "Tiêu Thế gia không cần phải khách khí, vãn bối tùy tiện tới chơi nguyên nhân là phụ mẫu trong nhà nhớ Thế gia sống một mình ở rừng núi, mong rằng Thế gia chớ trách vãn bối không mời mà tới."
Vị Tiêu Thế gia này chính là họa sỉ tài giỏi hơn hai mươi năm trước ở trong cung nổi tiếng nhất thiên hạ Tiêu Ngôn Chi, Lâm Như Mộ chỉ biết phụ mẫu cùng Tiêu gia trong lúc đó có không ít giao tình, năm đó phụ mẫu từ đế đô rời đi do cùng Tiêu gia có quan hệ, nhưng lúc rời đi đế đô hắn vẫn còn nhỏ, cho nên cũng không biết rõ nguyên nhân cụ thể trong đó, lại càng không biết được vị Tiêu Thế gia này tại sao ngay lúc danh tiếng đang thịnh lại từ đế đô phồn hoa đến ẩn cư tận đây, ở một cái đã hơn hai mươi năm.
Tiêu Ngôn Chi hỏi: "Phụ mẫu ngươi mấy năm nay vẫn còn ở lại trong thành Nhật Quang ?"
Lâm Như Mộ nói: "Phụ mẫu vẫn ở biên cương, lần này là vãn bối mang theo muội muội chuẩn bị về đế đô trước."
"Biên cương có Hướng Thanh trấn thủ, quốc thổ mới có thể không lo." Tiêu Ngôn Chi nhỏ giọng nói nhỏ khẽ thở dài một tiếng, làm như tiếc hận lại như vui mừng.
Sau một lát trầm mặc, Tiêu Ngôn Chi lại nhìn về phía Lâm Như Mộ, ánh mắt kia như xuyên thấu qua Lâm Như Mộ nhìn thấy một người khác, hắn nói: "Năm đó ngươi so với ngoại tôn của ta sinh ra sớm hơn mấy tháng, nghĩ đến hiện giờ hắn cũng đã lớn giống như ngươi, ngày sau ngươi ở đế đô nếu có gặp qua Trạc nhi mong rằng có thể thay ta chiếu cố một phần."
Lâm Như Mộ vẫn chưa từng nghe phụ mẫu đề cập đến ngoại tôn của Tiêu Thế gia, nghe lời ấy không khỏi hơi nghi hoặc một chút, đang muốn mở miệng hỏi hắn ngoại tôn là người phương nào, rồi lại thấy Tiêu Ngôn Chi tự cười giễu, "Thôi thôi, năm đó ta bỏ hắn mà đi, hiện giờ nói lời như vậy có vẻ hư tình giả ý, hết thảy nhân quả đều tùy duyên đi."
Lâm Như Mộ ở trong tiểu viện cùng Tiêu Ngôn Chi ngồi một lát, liền không định ở đây lâu đứng dậy cáo từ, Tiêu Ngôn Chi nhìn Lâm Như Mộ đi về hướng rừng đào, ánh mắt già nua nhìn về phía nam, thoáng qua một cái thế nhưng đã hơn hai mươi năm.