Edit: Cá Mực 99
Lộ trình từ thành Nhật Quang đến đế đô ước chừng bảy tám ngày, nhưng lo lắng Nhị cữu cữu xuất thân quan văn không chịu được, Lâm Như Mộ cố ý đi chậm lại, sau bốn ngày đoàn người mới tới Vu Châu.
Vu Châu chính là quê hương của phó tướng Ngô Mạnh trong quân, lần này nghe nói Lâm Như Mộ cùng Lâm Chỉ xuôi nam quay về đế đô sẽ đi qua Vu Châu, Ngô Mạnh cố ý viết một phong thư xin nhờ Lâm Như Mộ thay mình gửi tới người trong nhà, cũng thay hắn hỏi thăm đại ca cùng mẹ già, Ngô Mạnh đi theo Lâm Hướng Thanh chinh chiến nửa đời, ngay cả Lâm Như Mộ nhìn thấy hắn đều phải gọi một tiếng Ngô bá, hiện giờ tất nhiên sẽ không cự tuyệt thỉnh cầu thay Ngô bá hỏi thăm người trong nhà.
Thành Vu Châu được bao quanh bởi ba mặt núi cùng sông nước, vì có tấm chắn thiên nhiên ngăn cách với bên ngoài này, dân chúng thành Vu Châu gần một trăm năm rời xa chiến tranh đều tự cung tự cấp, trong thành Vu Châu mặc dù không phồn hoa giàu có nhưng khác ở chỗ nơi đây là một cảnh tượng yên ổn hòa bình.
Đoàn người Lâm Như Mộ vào trong thành Vu Châu bao một nhã gian khách điếm đặt chân nghỉ ngơi, dựa theo lộ trình của bọn họ hiện tại khoảng cách đế đô còn phải bốn năm ngày đi đường, mọi người đúng lúc có thể nhân cơ hội này ở trong thành nghĩ ngơi và hồi phục lại sức tiếp tục đi.
Bên trong nhã gian khách điếm, Kiêm Hà cùng Bạch Lộ đang thu thập lại gian phòng, Kiêm Hà mở ra bao vải, một búp bê thụy thú từ bên trong rơi ra, Kiêm Hà lập tức nhặt búp bê thụy thú mặt trên dính chút bụi lên phủi sạch, "Hên là tiểu thư nhắc nhở ta, bằng không ta đã đem món đồ chơi nhỏ này bỏ lại trong thành Nhật Quang."
Búp bê thụy thú này Lâm Chỉ từ nhỏ đến lớn đều đem theo, mặc dù hiện giờ đã có chút cổ xưa, nhưng Lâm Chỉ đối với nó yêu thích không giảm, Lâm Chỉ từ trong tay Kiêm Hà tiếp nhận tiểu thụy thú nhéo nhéo một cái, lại lần nữa đặt nó cẩn thận vào trong bao vải, kiếp trước đem vật nhỏ này bỏ lại trong thành Nhật Quang có thể xem là một nỗi tiếc nuối, một đời này tất nhiên sẽ không bỏ quên nó nữa.
Lâm Chỉ trong phòng dạo một vòng cảm thấy nhàm chán, liền đi ra gõ cửa phòng Lâm Như Mộ ở cách vách, trong phòng Lâm Như Mộ đang cùng cận vệ Lâm Niệm An nói chuyện, nhìn thấy Lâm Chỉ tiến vào, Lâm Như Mộ hỏi nàng: "Chạy ngoài trời nhiều ngày thế này muội không mệt mỏi sao? Như thế nào không ở trong phòng nghỉ ngơi?"
Lâm Chỉ nháy mắt, "Bạch Lộ các nàng đang thu thập lại phòng ở, hơn nữa muội đã ngồi xe ngựa nhiều ngày cũng không tính là mệt."
Lâm Như Mộ thấy Lâm Chỉ mắt mở to nháy mắt với mình, làm đại ca hắn vẫn hiểu rất rõ muội muội nhà mình, liền hỏi: "Muốn cùng ta ra cửa đi dạo?"
Lâm Chỉ lập tức gật đầu nói: "Trước kia mỗi khi quay về đế đô tuy rằng đều đi qua Vu Châu, nhưng đây là lần đầu tiên ta vào thành, cả ngày trong phòng chẳng phải sẽ lãng phí cảnh xuân sao?"
Lâm Như Mộ bật cười, phất phất tay ý bảo nàng về phòng trước, "Ngươi đi nghỉ trước đi, chút nữa ra ngoài ta sẽ gọi ngươi."
Sau nửa canh giờ, Lâm Chỉ dắt ngựa xuất hiện ở ngoài khách điếm, Lâm Như Mộ thấy nàng chỉ có một mình, hỏi: "Như thế nào không để Bạch Lộ đi theo ngươi?"
Lâm Chỉ trở mình lên ngựa cười nhìn đại ca nói: "Cùng đi chung với đại ca, chẳng lẽ ta còn sợ sẽ gặp phải nguy hiểm?"
Ngẫm lại Lâm Chỉ nói vậy cũng đúng, Lâm Như Mộ liền không nhiều lời nữa, mang theo Lâm Chỉ và Lâm Niệm An cùng nhau giục ngựa hướng tới nhà Ngô gia ở ngoài thành mà đi.
Tới nhà Ngô bá Lâm Như Mộ không chỉ đem thư của Ngô Mạnh chuyển tới mà còn ân cần thăm hỏi, cũng đưa cho huynh trưởng và mẹ già Ngô gia một khoản bạc lớn, ở Ngô trạch hơn nửa canh giờ, sau khi uyển chuyển từ chối người nhà Ngô gia nhiệt tình đãi thức ăn và rượu một hàng ba người Lâm Như Mộ mới từ biệt người nhà Ngô Mạnh rời đi.
Từ nhà Ngô gia đi ra, Lâm Chỉ thấy Lâm Như Mộ tiếp tục hướng ra khỏi thành, không khỏi nghi ngờ nói: "Đại ca, đây không phải đường trở về thành nha?"
Lâm Như Mộ giải thích: "Phụ mẫu có một vị bằng hữu ẩn cư ở đây, nếu đã đến đây, đương nhiên phải đi bái phỏng một chút."
Lâm Chỉ chưa nghe phụ mẫu nói qua có một vị bằng hữu nào, bất quá đại ca làm như thế chắc là đã được phụ mẫu dặn dò, Lâm Chỉ mặc dù lòng đầy nghi hoặc nhưng thấy Lâm Như Mộ không giải thích nhiều liền không truy hỏi nữa, như vậy cũng tiện cho việc cưỡi ngựa ngắm cảnh xuân theo ý thích của nàng.
Lâm Chỉ đi theo Lâm Như Mộ chạy chậm chầm trên đường quanh co ngoằn ngoèo trong núi rừng, bên tai truyền đến tiếng côn trùng kêu vang, trên đầu bóng cây che lấp mặt trời, càng đi vào sâu trong núi cảnh vật càng phát ra vẻ tĩnh mịch hợp lòng người, vượt qua con đường nhỏ sâu trong rừng là một mảnh rừng đào hoang, Lâm Chỉ vốn tưởng rằng đã đến nơi, tuy nhiên sau khi ba người xuống ngựa đi bộ xuyên qua mảnh rừng đào này, trước mắt đột nhiên sáng lên.
Dừng chân lại ngoài rừng đào, Lâm Chỉ nhìn đến cách đó không xa dưới chân núi có một tiểu viện trúc xanh nằm một mình, Lâm Như Mộ đem dây cương ngựa đưa cho Lâm Niệm An, hắn nói với hai người: "Chỉ nhi, muội cùng Niệm ở đây chờ ta." Nói xong liền một mình hướng tới tiểu viện kia.
Lâm Chỉ nhìn khắp bốn phía, nơi này ở cạnh sông lại có phong thủy tốt, thầm nghĩ trong lòng nơi này đúng là một chỗ ẩn cư tốt, Lâm Chỉ đem dây cương thắt lên cây đào ở sau lưng, nhìn Lâm Niệm An nói: "Niệm An ca ca, ta muốn đi dạo chung quanh một lát."
Lâm Niệm An là một tiểu hài tử trong đám dân chạy nạn được Lâm Như Mộ theo Lâm gia trên đường tới thành Nhật Quang nhặt được, Lâm Hướng Thanh thấy tiểu hài tử này tuổi xấp xỉ Lâm Như Mộ, tư chất gân cốt tốt liền để cho hắn đi theo Lâm Như Mộ tập võ đọc sách, ngay cả cái tên Lâm Niệm An này sau này cũng được Lâm Như Mộ đặt cho hắn, mà tiểu Lâm Chiến và tiểu Lâm Chỉ từ nhỏ đã thích theo sau Lâm Như Mộ, đối với thiếu niên tuổi xấp xỉ đại ca bọn hắn vẫn thường hay gọi hắn là "Niệm An ca ca" ,xưng hô này vừa gọi đã hơn mười năm.
Lâm Niệm An có chút không yên lòng nói: "Nơi này ít ai lui tới, đợi ta đem ngựa buộc lại cùng người đi dạo."
Lâm Chỉ liên tục khoát tay nói: "Không cần không cần, muội sẽ không đi xa, khó có được cơ hội nhìn thấy cảnh núi như thế này ở thành Nhật Quang, muội ở bên cạnh tùy tiện nhìn xem là được."
Lâm Chỉ nói lời ấy Lâm Niệm An cũng không mạnh mẽ đi theo nàng, chỉ đành phải nói: "Đoán chừng Đại thiếu gia rất nhanh sẽ đi ra, người cũng không cần đợi lâu lắm."
"Biết rồi." Lâm Chỉ hướng Lâm Niệm An phất phất tay liền đi tới một bên khác của rừng đào.
Vừa mới nãy đi tới, Lâm Chỉ ở ngoài rừng đào nhìn thấy một con suối giữa rừng núi, lần đầu tiên Lâm Chỉ nhìn thấy sông suối như này, nhất thời cao hứng liền đi tìm đầu nguồn dòng suối này, đi ngược lên trên vài bước, Lâm Chỉ không có tìm thấy đầu nguồn dòng suối, nhưng lại nhìn thấy một người sống sờ sờ.
Nhìn thấy nam tử mặc y phục cẩm y về ngất xỉu bên dòng suối, Lâm Chỉ một tay rút ra chủy thủ bên hông cẩn thận tiến lên xem xét tình huống của hắn, nửa ngồi xuống dùng chủy thủ đẩy ra sợi tóc che khuất gương mặt hắn, chỉ thấy trên gương mặt anh tuấn kia giờ phút này hoàn toàn không có chút huyết sắc, Lâm Chỉ đưa tay dò thử hơi thở của hắn, giữa lòng bàn tay truyền đến xúc cảm mỏng manh, trong lòng không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi, còn tốt, người vẫn chưa có chết.
Lâm Chỉ lại nhìn chằm chằm sắc mặt tái nhợt của người này, đoán hắn nhất định đã bị thương mất máu quá nhiều nên sắc mặt mới trắng bệch thành như vậy, Lâm Chỉ đảo mắt qua người nam tử này, khi nhìn thấy ngọc thạch bên hông hắn liền dừng lại động tác.
Đây là một viên ngọc thạch màu xanh biếc được điêu khắc hoa văn chạm rỗng, hình thức hoa văn rất đơn giản như mấy mảnh lá cây ghép lại thành hình dạng, nhìn qua đây chỉ là một viên ngọc hết sức bình thường, nhưng mà Lâm Chỉ lại có chút quen thuộc với nó, bởi vì nàng đã từng nhìn thấy, chính xác hơn kiếp trước nàng đã nhìn thấy.
Trong nháy mắt trí nhớ lại trở thời gian sau cùng ở kiếp trước, nàng nhìn thấy nam tử khí phách phi thường kia than tiếc sai người đem nàng đi an táng, trước khi ý thức tiêu tan nàng vốn muốn cố gắng thấy rõ biểu tình trên mặt Ngụy Trác, nhưng khi tầm mắt nàng phóng tới chỉ kịp nhìn thấy miếng ngọc thạch bên hông hắn sau đó ý thức dần tan biến.
Lâm Chỉ dừng con mắt chăm chú nhìn bên hông nam tử trước mắt này, miếng ngọc thạch bên hông người này rõ ràng giống với miếng ngọc thạch nàng nhìn thấy trên người Ngụy Trạc ở kiếp trước.
Lâm Chỉ lúc này mới một lần nữa quan sát mặt mũi người nọ một chút, nàng ở kiếp trước cùng Ngụy Trạc không tiếp xúc nhiều, thế cho nên hoàn toàn không thể nhớ được bên người Ngụy Trạc có người này hay không, bất quá nếu trên người có miếng ngọc này, lại ngất xỉu ở nơi hoang vu này nếu nàng không lầm thì lai lịch người này nhất định là thủ hạ của Ngụy Trác.
Lâm Chỉ khóe miệng chau lên, một khi đã như vậy, có thể gặp phải chính mình cũng coi như người này mệnh chưa đến lúc chết.