Lấy Chồng Ma
Chương 2 Cõng Chồng
______________________
Đi được nửa đường trong làng, cả đoàn kiệu hoa liền rẽ qua một con ngõ nhỏ tiến về phía mảnh đất trống cuối đường, tiếng kèn tiếng trống cũng không còn ai đánh nữa, mọi người đều cởi bỏ quần áo, băng vải tấp lại thành một đống rồi lập tức đốt đi.
Thanh ngồi trong kiệu lại bị vải đỏ bịt mặt, không nhìn thấy bên ngoài, chỉ ngửi thấy mùi khói thoảng qua, cô thắc mắc liền gọi bà Lan lại.
-Đến rồi à bà. Sao tôi không thấy ai ra đón vậy…
Bà ta cười đáp.
-Tạm thời chưa đến, chúng ta chỉ ngồi kiệu đến đây thôi. Con Hương, mày dẫn mợ xuống đi…
Hương nghe vậy liền chạy lại, một tay vén màn, một tay đưa ra nắm lấy bàn tay ngọc ngà của Thanh lễ phép nói…
-Mợ Thanh. Em mời mợ xuống kiệu.
Thanh đáp
-Không cần gọi tôi như vậy, cứ như bình thường mà gọi thôi. Tôi nghe không quen chút nào.
Cái Hương lắc đầu.
-Em không dám thưa mợ. Em gọi vậy ông bà đánh em chết…
Bà Lan nhún vai tiếp lời
-Con Hương nó nói đúng đấy. Cô phải học lễ nghi dần, gia đình này có tôn ti trật tự nhiều điều cô phải học lắm. Mà thôi chúng ta đi…
Thanh đành gật đầu theo cái Hương bước xuống. Hai người dẫn cô đi bộ theo một lối khác trở về nhà họ Trương, kì lạ là những người rước dâu sau khi đốt hết trang phục thì cũng lập tức chia năm sẻ bảy rời đi mà không đi theo ba người. Thanh có chút thắc mắc nhưng cũng không tiện hỏi nhiều, mọi thứ lúc này đối với cô là quá lạ lẫm. Chỉ một lát sau, cả ba đã đến trước cổng nhà họ Trương, nhưng đây không phải là cổng chính cao sang mà là một cái cổng phụ cũ nát lâu ngày không có ai đi lại…
Thanh nhìn xuống dưới chân, xuyên qua kẽ hở lớp vải che đầu, chỉ thấy đôi hài mình đi đã lấm đầy bùn đất, nơi này cũng chẳng có đá lát hay gì. Cô suy nghĩ chắc cùng nhà họ cũng không phải giàu sang như mình tưởng tượng, nhưng như vậy càng làm cho cô bình tĩnh hơn nhiều. Giàu quá cô sẽ không quen.
Bà Lan cũng không vội vàng đẩy cửa mà lặng lẽ đưa cho cô hai xâu tiền đồng, Thanh nắm lấy rồi hỏi.
-Bà đưa tôi tiền làm gì vậy…
Bà ta đáp.
-Đi một bước cô rải một đồng xuống. Nhớ kĩ không được bỏ sót, nếu không là chưa vào đã bị đuổi về thì mọi chuyện lâu giờ xem như đổ bể…
-Đổ bể…?
-À… À không có gì. Cô cứ làm theo lời ta nói là được, coi như là gia quy nhà này đi.
Khi phát hiện mình lỡ lời, bà ta liền thay đổi thái độ cũng không nói gì nữa mà liếc mắt nhìn Hương ra hiệu đẩy cửa… Thanh được Hương đỡ lấy tay bước vào trong, nhưng khi vừa đặt chân vào cánh cửa này thì cả thân người Thanh không biết vì sao lại run lên bần bật, cảm giác như là mình vừa tiến vào một nghĩa địa rộng lớn. Cả người cô lạnh toát như vừa bước vào một hầm băng, bả vai nặng trĩu xuống như có thứ gì đó đè lên, cô vội thở gấp như bị ai bóp chặt cổ. Bà Lan thấy vậy liền thúc dục.
-Ném tiền…
Thanh liền vứt một đồng xuống thì cơ thể lại mất cảm giác lạnh lẽo đáng sợ kia. Cô lại bước thêm một bước, cảm giác kia lại xuất hiện, cô lại vứt tiền, cứ như vậy cô đã đi được năm mươi bước, mà hai xâu tiền này cũng phải 60 cái. Nhưng mà tuy nói năm mươi bước chân đối với một người là quá dễ, nhưng Thanh lại cảm thấy nó khác. Lúc này đầu cô đã choáng váng mặt mày, cả người lạnh lẽo từ đầu đến chân, các cơ khớp bắt đầu dần căng lại, cô thấy mình bây giờ không còn một chút sức lực cứng đờ giống như người chết vậy.
Hương thấy Thanh như vậy mà trên mặt cô ta cũng bình tĩnh như không có chuyện gì, cũng chẳng hề ngạc nhiên mà lại bình thường như chuyện này gặp đã nhiều lần rồi… Bà Lan đi bên cạnh thấy vậy cất lời
-Thanh… Cô phải đi tiếp, còn mười bước thôi, nếu cô dừng lại ở đây cha cô sẽ bị bắt lên quan chém đầu đó. Hãy nghĩ đến cha mẹ cô đang ở nhà, cố lên.
Cả người Thanh vốn đã không còn chút sức lực nào nay nghe bà ta nói vậy cô liền cắn răng mà bước. Sau bao nhiêu cố gắng đồng tiền cuối cùng cũng đã ném xuống, hai người thở dài một hơi nhìn lấy Thanh đã hoàn thành.
-Cuối cùng cũng qua.
Thanh lúc này cả người mỏi mệt cực độ, mồ hôi đã ướt đẫm áo, cô liền hỏi hai người…
-Tại sao lúc nãy tôi cảm thấy người càng ngày càng nặng không bước được. Giống như có ai đó ngồi trên lưng vậy.
Cô vừa nói xong bà Lan định nói gì đó thì lập tức im lặng, hai người cúi đầu xuống cung kính gọi.
-Con chào bà lớn.
Từ phía trước một người một phụ nữ trung niên ăn mặc sang trọng đi tới, vàng bạc treo đầy người, sau cạnh người này là hai người hầu đang cầm ô che nắng. Người này là bà cả tên là Loan, vợ đầu của chủ nhân ngôi nhà này, người ta hay gọi là bà lớn cũng chẳng ai dám gọi thẳng tên ra. Nên cứ gọi là bà cho thuận miệng lại không phạm kị.
Bà lớn nhìn Thanh từ đầu đến chân một lượt rồi gật đầu
-Con dâu ta đây sao. Lâu lắm rồi mới có người bước được đến tận đây… Không tệ đâu, giỏi đấy.
Thanh ngại ngùng chỉ khẽ cúi đầu chứ không dám mở miệng, thấy vậy bà lớn lại nói tiếp…
-Đưa mợ ra phòng khách đi rồi bái đường cho cậu. Cậu với ông đang chờ.
-Dạ vâng…
Cái Hương nghe nhắc đến chữ cậu liền tái xám mặt mày, liền dẫn Thanh rời đi, vừa lướt ngang qua người bà thì bà lại nói.
-À… Con bịt khăn nên không biết vừa đi qua gì phải không… Dù sao con cũng đã là dâu nhà này nên ta nói luôn, sáu mươi bước vừa rồi là con vừa đi qua sáu mươi ngôi mộ tổ tiên, họ Trương nhà ta tổ tiên trong nhà đều được chôn cất ngay tại đây. Chỉ có con trai trưởng và dâu chính thất mới được ở lại. Sẽ có ngày con cũng sẽ nằm lại chỗ này, đó là vinh hạnh…
Thanh vừa nghe bà nói vậy thì chợt giật mình, rõ ràng mình chưa tròn hai mươi tuổi sao bà lớn lại nghĩ tới chuyện hậu sự của mình chứ. Nhưng cô cũng rất nhanh lấy lại bình tĩnh, chỉ cúi đầu một cái rồi rời đi cùng Hương…
Bà lớn ở lại đưa cho bà mối một bọc tiền, ánh mắt nhìn lên phía trước. Rõ ràng nơi đây không hề có bất kì một thứ gì, ngay cả mộ cũng không có một cái mà chỉ là một mảnh đất trống không nằm cách xa nhà chính… Bà Lan mỉm cười bảo
-Bà lớn thấy thế nào. Chuyến này được không, công nhận cậu vía nặng thật. Người khác cõng mới ba bốn mươi bước thì toàn bị cậu đè chết con nhà người ta, người này là người thứ năm rồi, có khi nào cậu lại thích cô ta không.
Bà lớn mặt lạnh nói, câu chữ có phần ác độc.
-Làm dâu nhà này đâu phải là dễ. Mà bà lo chuyện kia ổn thỏa rồi chứ, cấm để nó biết nếu không thì…
Nghe vậy bà Lan chỉ cười rồi cất bọc tiền vào túi.
-Dạ ổn rồi bà… Chỉ cần bà có tiền bà thích mua tiên cũng được… Lão già kia cũng không đến đây tìm con đâu, tui là làm mối nào dứt khoát mối đấy, bà xem cả tháng nay đã năm người vào phủ mà gia đình có ai đến thăm con đâu… Mà tui tuyển dâu cho cậu thì toàn tìm những nơi xa xôi mà đến, yên tâm… Kể ra lão kia cũng tham thật, chỉ nhắc đến tiền thôi mà đã dám bày mưu giả gϊếŧ người để bán cả con gái, còn đòi tới năm mươi lượng vàng. Chỉ tội hai mẹ con nó không biết gì mà để nó bị bán đi…
-Bà thương nó sao. Sao không thương nốt bốn người trước…
Bà ta làm ra vẻ mặt u ám buồn bã thở dài.
-Thương chứ. Không có ai như cô này đâu, có mấy nhà giàu tôi làm mối mà không chịu, chỉ khi lão kia lập mưu mới đón được nó về… Nghe đâu dân làng cũng thương nó lắm. Người như vậy ai mà chả thương.
-Từng này đã hết thương chưa…
Nói rồi Bà Lớn lại đưa thêm một bọc tiền.
-Hết… Hết thương nó rồi… Quả là bà lớn hào phóng…
-Được rồi… Đi đi nhớ kín mồm kín miệng…
Khi bà mối cầm tiền quay người rời đi chưa lâu thì bà lớn đã nhếch miệng mỉm cười lẩm bẩm…
-Chỉ có người chết mới giữ kín được bí mật… Mày đi theo bà ta, đến chỗ vắng nào đó rồi…
-Vâng thưa bà…
Một tên hầu sắc mặt lạnh nhạt liền lập tức liền đi theo, xong xuôi bà lớn mới bước khỏi đây trở lại phòng khách, nơi đang diễn ra hôn lễ…
______
Ở lễ đường tại phòng khách, bà lớn cũng đã trở về, cũng chẳng có khách khứa gì chỉ có hai người đàn ông. Một người là Trương Văn Lang là chủ nhà họ Trương, ông ta trông bên ngoài cũng đã 60 tuổi, gương mặt nhìn rất phúc hậu.
Ông ta nhấp nhẹ chén trà khẽ nói…
-Qua được rồi sao…
Bà Lớn cười.
-Qua rồi ông. Lần này con mình được cưới vợ rồi, đáng mừng…
Xong lão đứng dậy vỗ vỗ lấy bả vai một thanh niên bên cạnh, vuốt nhẹ nếp áo mà nói.
-Con làm cho tốt.! Cái nhà này sau này phải dựa vào con rồi.
Thanh niên kia lặng lẽ gật đầu, ánh mắt ngước nhìn ra cánh cửa như chờ đợi một điều gì đó. Chẳng bao lâu, Hương đã dẫn người trở vào.
-Con chào ông chào bà chào cậu… Con đưa mợ đến rồi ạ.
Ông Trương phất tay.
-Lùi ra đi, đóng cửa lại.
Thanh đứng một mình giữa nhà, hai tay siết chặt, cô cảm giác cái hôn lễ này không giống như bình thường, nó lại cho cô một thứ ảo giác u ám đến đáng sợ, nhưng cô cũng không nghĩ nhiều, dù sao một người như Thanh gả vào đây cũng coi như là may mắn, người ta không chê mình bần hàn là may rồi làm sao dám đòi hỏi một hôn lễ sang trọng khách khứa đầy nhà.
Nhưng sự việc tiếp theo lại không như cô nghĩ, cũng chẳng ai nói gì nữa, cũng chẳng hề bái đường, ông Trương chỉ lặng lẽ thắp ba cây nhang rồi cắm lên bàn thờ, vái vái vài cái ông lấy trên đó xuống một nhánh sâm đen đã sát mỏng rồi đưa cho Thanh…
-Đây là quà cha cho con. Con ngậm nó vào, mỗi sáng tỉnh dậy thì ngậm một lần.
Thanh nhận lấy lát sâm, trong lòng tự nhủ…
“Sâm này chẳng phải người chết hay ngậm sao. Tại sao cha lại đưa cho mình. Kì lạ”
Ai vào nhóm ib hoặc cmt nhá