Lấy Chồng Ma
Chương 1 Đám Cưới Bất Ngờ
________
Ánh trăng non mờ ảo nhẹ nhàng rắc lên những ngôi nhà cổ kính lác đác, sắc trời u ám soi rọi lên những mái ngói làm cả thôn xóm tăng thêm phần lạnh lẽo.
Bên trong căn nhà gỗ lụp xụp, Thanh ngồi trước bàn, dựa lưng vào cửa sổ, trong tay thản nhiên cầm một cốc trà xanh, trước mặt là một quyển truyện kí đã cũ nát, đôi mắt long lanh ngấn lệ dõi qua khung cửa nhìn lấy khung cảnh bên ngoài.
Đột nhiên, từ phía ngoài phòng vang lên tiếng bước chân điềm tĩnh. Thanh theo bản năng nhìn về phía cửa.
Cô bước đến, mở cửa ra.
Một người phụ nữ trung niên ở trước cửa gấp gáp xông vào nhà, bà bước nhanh đến bên cạnh Thanh, sau đó đóng cửa lại.
Thanh kinh ngạc nhìn người phụ nữ đầy mồ hôi này gấp gáp hỏi.
-Mẹ… Mẹ sao vậy… Cha lại làm gì sao…
Dáng người bà không cao lắm, thể trạng bình thường, mặc một bộ quần áo lao động màu nâu. Lúc này, mồ hôi trên người bà đã tuôn liên hồi, khuôn mặt đỏ bừng, càng không ngừng thở hổn hển, trong ánh mắt tràn ngập sự sợ hãi và khẩn trương.
Thanh cảm thấy có điểm bất ổn. Cô nhíu mày hỏi.
-Đã xảy ra chuyện gì… Cha lại gây chuyện gì nữa đúng không…!
Bà vẫn không nói lời nào, miệng gã há hốc, đột nhiên toàn thân run rẩy, dường như lạnh đến phát run.
Thanh bắt lấy cánh tay mẹ, kéo bà ngồi xuống cạnh giường, bê chén trà xanh cho bà hỏi.
-Rốt cục là thế nào? Mẹ nói nhanh lên…
Bà uống một hơi cạn sạch, sau đó gắt gao nhìn Thanh chằm chằm. Một phút đồng hồ sau, dường như bà đã tìm lại được giọng nói của mình, mở miệng nói
-Cha con… Cha con gϊếŧ người rồi…
Thanh nghiêng đầu nhìn bà, cô như chết đứng đi.
-Gϊếŧ người…
Bà chột dạ gấp gáp bịt miệng cô lại.
-Nói khẽ thôi. Gom hết đồ đạc chúng ta phải đưa ông ấy bỏ trốn khỏi đây… Nếu không để dân làng phát hiện ông ấy sẽ bị đưa lên quan chém đầu mất.
-Cha gϊếŧ người…
Thanh ngừng lại, hô hấp lại trở nên gấp gáp.
-Gϊếŧ ai… Mẹ có chắc là tận mắt trông thấy…
-Nhanh đi…
Bà vừa nói vừa thu dọn mọi thứ cần thiết cho vào trong một bọc vải gấp gáp vô cùng. Đúng lúc này tiếng gõ cửa bỗng vang lên, hai mẹ con lập tức giật mình hoảng hốt, họ im lặng không dám hé nửa lời thì tiếng nói của một người phụ nữ bên ngoài vọng vào…
-Chị Tư mở cửa. Là tôi đây, nhanh lên có chuyện gấp lắm…
Bà Tư vẫn im lặng không đáp, người này từng đến gặp bà ba lần, chủ yếu đến là để làm mối cho cái Thanh nhưng lần nào cũng bị cự tuyệt. Lần này đến chắc cũng là ai đó thuê, bà nghe vậy thì nhỏ giọng nói vọng ra…
-Khuya rồi cô Lan về cho. Cái Thanh nhà tôi nó ngủ rồi…
Bà mối nghe vậy lại tiếp lời…
-Chị giấu tôi làm gì… Anh Hạ gϊếŧ người rồi, nhanh nhanh mở cửa nếu không chồng chị bị bắt mất.
Hai người nghe vậy trong lòng càng trở nên hỗn loạn, không ngờ bà ta lại biết chuyện nhanh như thế… Thanh không nghĩ nhiều liền lập tức mở cửa, bà Lan bước vào nhìn ngó xung quanh một lát rồi đóng cửa lại.
Thanh lúc này mới lên tiếng…
-Cha tôi sao rồi…
Bà Lan đáp…
-Được cứu đi rồi. Yên tâm không phải quan huyện bắt, mà là nhà họ Trương cứu về.
Bà Tư gấp gáp hỏi.
-Tại sao có thể như vậy. Ông ấy bảo chờ hai mẹ con tôi ra rồi trốn đi cơ mà…
Bà Lan tiếp lời…
-Ông ấy gϊếŧ người hầu nhà họ Trương làng Thượng, ngay lúc chị về đây đã bị bắt lại rồi, nghe đâu chưa giải lên quan. Tôi biết là chạy đến chỗ chị liền à…
Hai mẹ con nghe vậy chút nữa ngã quỵ xuống, thấy mẹ như vậy Thanh liền đỡ lại giường ngồi, bà Lan lại nói.
-Hai người muốn cứu anh Hạ không…
Nghe bà ta nói như vậy hi vọng vốn đã vụt tắt lần nữa lại được nhen nhóm trong lòng hai mẹ con, Thanh không do dự mà trả lời.
-Muốn… Cô có cách gì sao… Chỉ cần cứu cha bảo con làm gì con cũng nghe theo…
Bà ta nắm chặt lấy tay Thanh rồi nhìn bà Tư ân cần trả lời…
-Chị Tư à. Hoàn cảnh nhà chị làng trên xóm dưới ai cũng rõ hết à. Còn anh Hạ á, suốt ngày rượu chè cờ bạc nợ nần chồng chất nay lại lỡ tay gϊếŧ người, hai mẹ con suốt ngày quần quật làm việc ai mà hổng thương. Cô Thanh nhà này lại ngoan hiền hiếu thảo như một nụ hoa vậy đó, phải tìm nơi nương tựa chứ. Còn cậu Trương mà tôi giới thiệu đó tiền muôn bạc vạn, kẻ hầu người hạ đầy nhà, tôi đảm bảo cô Thanh một bước lên bà. Còn chần chờ gì nữa, vừa cứu cha vừa đổi đời. Là tôi tôi cũng chọn.
Thanh nhìn mẹ nước mắt lưng tròng, cô không nói khiến mẹ càng đau lòng hơn… Thanh muốn tự tìm hạnh phúc riêng cho mình nên đã cự tuyệt rất nhiều mối, mẹ cũng không muốn ép con nhưng cha thì lại tham lam muốn cô gả nhà giàu khiến Thanh rất phiền lòng. Mẹ ngồi tựa góc giường khóc theo con gái.
-Nhưng mà nó ngặt một cái là gia đình người ta giàu sang, con gái tui nó quen cảnh bần hàn rồi người ta đối xử làm sao với nó đây.
Bà Lan chắc chắn đáp.
-Tôi biết. Nhưng chị cứ yên tâm đi, cậu Trương là một người rất là tốt, cha cậu ta muốn tìm cho con trai một người vợ trẻ trung, xinh đẹp, ngoan hiền lại con nhà gia giáo mà dễ thương như cô Thanh nhà này nè. Tôi đi cả cái huyện này chỉ lựa được mỗi cô Thanh thôi à, thế nên người ta mới chấp nhận thả anh Hạ ra đó, chứ người khác là họ đưa thẳng lên quan rồi.
Mẹ vừa khóc vừa lắc đầu.
-Nhưng mà… Nhưng mà nó còn nhỏ lắm. Tôi không có gả đâu…
Thanh liền đáp
-Mẹ à. Nãy giờ mẹ nghe hết mọi chuyện rồi đó, con bất hiếu không làm gì để giúp cha mẹ được. Bây giờ có cơ hội này thì may ra, may ra cứu được cha…
-Con… Mẹ sinh con ra không phải để bán chác…
Bỗng nhiên mẹ như nhớ ra điều gì liền nói ngay…
-Nhưng mà… Có phải nhà họ Trương buôn gấm phải không… Hình như cậu Trương gì đó, tôi nghe nói chết rồi… Tại sao lại…
Bà Lan nghe vậy mặt có chút biến sắc vội vàng cắt lời.
-Ấy… Ấy… Chị nói gì thế, chết là chết thế nào… Họ nghe được họ lôi cả nhà chị đi bây giờ. Với lại gả con cho nhà giàu đâu phải là cái tội. Họ đưa sính lễ là chuyện đương nhiên rồi, nhưng phải xứng với công lao dưỡng dục sinh thành ra cô này đẹp như vậy đó.
-Nhưng mà… Nhưng mà nhà chồng xa quá à… Phải đi tới một ngày đường lận. Con à. Hôn sự là cả một đời người, con nên suy nghĩ cho thật kĩ. Đừng vì cha đã gϊếŧ người mà đánh đổi cả cuộc đời.
Thanh đỡ lấy mẹ đáp.
-Mẹ à. Mẹ yên tâm đi, con sẽ về thăm cha mẹ thường xuyên… Bà mai, bà có hứa chắc họ sẽ thả cha ra không.
Bà Lan gật đầu…
-Ta bảo đảm… Bọn họ còn giam cha con ở gần đây, chỉ cần xe hoa đến là sẽ thả ra, còn tiền đặt cưới là 50 lượng vàng đủ hai ông bà sống sung sướиɠ đến cuối đời.
Nước mắt Thanh lăn xuống như suối, cô lặng lẽ gật đầu…
-Tôi đồng ý…
-Con…
____________
Hai ngày sau, mẹ cũng ở bên cạnh cô mấy ngày này không rời nửa bước, không hiểu sao bà vẫn có dự cảm gì đó không lành giống như sợ con gái mình sẽ đi mất không bao giờ trở lại nữa, nhưng Thanh đã quyết định, vì cứu cha nên cho dù mẹ có khuyên ngăn như thế nào cô vẫn không thay đổi ý định.
Trời tắt nắng, trăng cũng đã qua nửa đỉnh đầu, Thanh ngồi trong nhà trên người mặc bộ váy cưới màu đỏ, tóc dài óng ánh bối ngược phía sau. Dưới ánh đèn dầu hưu hắt ánh lên người Thanh càng khiến cô xinh đẹp lạ thường, những giọt nước mắt còn đọng lại trên hàng mi cong dài khiến cô trông thánh khiết vô cùng. Trắng trăng nhàn nhạt chiếu qua cửa sổ chiếu thẳng xuống khiến nó óng ánh như những hạt trân châu quý giá. Mặt cô đẹp như ngọc, ngón tay thon thon, phảng phất như thần tiên hạ phàm khiến ai nhìn cũng phải tới mê mẩn.
Mẹ cô đứng sau vuốt lấy lưng áo, bà nhìn lấy con gái đang ngấn lệ mà than…
-Con tôi rõ khổ… Đến ngày cưới đi rồi mà người ta giờ này cũng không đến, ông trời ơi là ông trời ơi, ông có mắt hay không…
Thanh mím chặt môi không nói, cô cũng cảm thấy kì lạ, bà mai đã hẹn cô là hôm nay nhà trai sẽ tới thế nhưng lại nỗi là đã qua nửa đêm rồi vẫn không thấy người đâu.
“Ầm”
“Cạch Cạch”
Đột nhiên một cơn gió lạnh thổi qua làm cửa sổ đóng sầm lại một tiếng, then cửa đã cài bỗng rung lắc dữ dội, ánh đèn dầu trong phòng cũng theo đó mà vụt tắt, tất cả căn phòng lại chìm vào đêm đen tĩnh lặng. Thanh lạnh người, cô có cảm giác gì đó không đúng, toàn cơ thể run lên từng trận từng trận mà ngay cả cô cũng không biết tại sao…
Đúng lúc này, từ phía đường chính dẫn vào nhà cô, tiếng trống tiếng kèn bất ngờ vang lên, nhưng âm điệu lại có chút kì lạ, nó mang hơi hướng vừa kiểu nhạc đám cưới lại giống như nhạc đám ma. Điều này làm cho hai người cũng có chút khó hiểu, mẹ cô cài cửa cận thận thắp lại đèn dầu, nhanh chóng choàng lên đầu cô một tấm khăn lụa mỏng màu đỏ. Bà khẽ thở dài.
-Họ đến rồi… Không biết vì sao ban ngày ban mặt không đến mà lại đến nửa đêm thế này… Có ai rước dâu buổi đêm đâu à.
Thanh từ trong tấm khăn nói vọng ra…
-Con cũng không biết, nhưng họ đến là may rồi mẹ, ngày mai cha sẽ được thả về. Sau này không có con bên cạnh, mẹ nhớ chăm sóc cha chu đáo đừng để cha rượu chè cờ bạc nữa. Con gái sắp đi rồi…
Bà gật đầu thì tiếng bà mối từ ngoài cửa hớt hải chạy vào.
-Nhà trai đến rồi. Cô nhanh lên họ đợi kia kìa…
Thanh thắc mắc…
-Bọn họ không vào nhà sao. Theo lễ thì…
Bà ta xua tay đáp.
-Nhà họ có phong tục riêng, cô nhanh đi, chỉ chậm một chút là họ sẽ quay về đấy. Sướиɠ nha, giờ làm bà lớn rồi đừng có quên bà mối này đấy…
Mẹ Thanh nghe vậy càng buồn bã, bà ôm lấy cô bịn rịn không buông, bà mối đành dùng sức gỡ tay hai mẹ con họ ra rồi kéo Thanh ra khỏi nhà… Mẹ thấy vậy chỉ biết bất lực mà ngồi bệt xuống đất.
-Con ơi… Con ơi…
-Mẹ… Đừng lo cho con… Con sẽ về thăm… Con…
Bà Lan cau mày…
-Còn trở lại mà cô lo cái gì. Đi lấy chồng có phải đi chết đâu mà sợ… Nhanh lên không trễ giờ nhà trai bây giờ…
Thanh đành ngậm ngùi bước đi, cô được bà ta dắt lên kiệu hoa, mấy người kia cũng dọn lụa là gấm vóc cùng năm mươi lượng vàng vào rồi rời khỏi…
Họ đi đến đâu kèn trống lại tưng bừng đến đó, điều này làm cho các hộ dân xung quanh không khỏi thức giấc mà cùng ùa ra đường xem chuyện lạ…
-Cái Thanh… Cái Thanh con chị Tư lấy chồng rồi, chắc lấy con nhà giàu có nào đấy nhìn đoàn kiệu hoa thế kia cơ mà. Quả này lão Hạ chắc nhận sính lễ cũng không ít đây… Mà sao lại đưa dâu buổi đêm nhỉ, lạ thật.
-Ơ mấy bà nhìn xem. Kia có phải là con Hương không.
-Đúng nó đấy còn gì. Nó làm người hầu ở nhà họ Trương làng Thượng đấy. Chả lẽ cái Thanh, ôi trời lần này thì đổi đời rồi, nhà họ giàu nhất nhì cái huyện này đấy. Thanh nó sướиɠ rồi nha, cũng mừng cho nó, dễ đâu kiếm được đứa như nó.
-Chưa chắc đâu. Cưới cái lão già làm chồng thì sướиɠ gì…
-Sao lại lão già. Nhà họ có đứa con trai mà…
-Cậu ta nghe đâu bị bệnh chết rồi. Tôi có ông họ hàng trên đấy, hôm trước ghé chơi có nói, mình lại ở xa không biết gì cũng không lạ. Chết làm sao cưới vợ được, nên chỉ có thể là cha cậu ta cưới vợ lẽ… Kiểu này về đấy bà cả lại không ghen cho…
Những lời bàn tán tiếp tục vang lên không ngớt, cũng bởi tiếng kèn quá to nên Thanh cũng chẳng nghe thấy. Nhưng bà Lan thì lại khác, bà ta bước ra bên ngoài hai tay chống nạnh chỉ từng người rồi cất giọng chửi.
-Mả cha chúng mày không có gì làm à. Ở đấy mà bàn với chả tán, cút về ngủ hết đi không bà đây kêu người đánh gãy răng giờ…
Mọi người tức giận muốn chửi lại lắm nhưng mà nhìn hàng trăm người nối đuôi nhau lên xuống, mặt kẻ nào cũng hằm hằm nên đành nhịn. Chỉ lặng lẽ nhổ vài bãi nước bọt rồi quay người rời đi.
Đoàn dâu cứ vậy đi tiếp, đã gần hai ngày trôi qua bọn họ cũng đã trở về làng Thượng, tiếng bàn tán lại càng nhiều. Nhưng dân ở đây không như làng dưới, bọn họ biết cô được gả cho ai.
Đó là cậu Trương một người đã chết…!