Thành Phố Nguy Hiểm

Chương 34

Edit + Beta : Ly , Trâm

_________

“Em có biết nơi này là gì không?” Anh hỏi cô

Mắt rươm rướm nước, cô lắc đầu một cách thiếu kiên nhẫn.

“Đây là cổ tử ©υиɠ,” anh vừa nói, vừa tiếp tục đẩy qυყ đầυ về phía trước.

"Ưm ~" Cô duỗi thẳng hông , khóe mắt lại đọng thêm một tầng nước mắt, "Không thoải mái ..."

Ngụy Thành buông ra, hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của cô, cười tủm tỉm: "Không thoải mái, hay là thoải mái? Em nói thử xem , có hay không ? ”

Tai Cảnh Châu nóng bừng, khẽ hỏi anh:“Ưm, côn ŧᏂịŧ thật sự có thể đưa vào tử ©υиɠ sao? ”

“ Hả? ”Anh nhướng mày,“ Ai nói vậy? ”

“ Tây Mẫn nói với em."Trong tiểu thuyết viết như vậy mà. Trong lúc nằm viện, cô thật sự rất nhàm chán, vì vậy cô đã tùy tiện đọc vài chương tiểu thuyết.

Ngụy Thành không nhịn được cười: “Sao em không thử xem có vào được hay không hả?”

Hạ thể của anh càng lúc càng lắc mạnh hơn, côn ŧᏂịŧ dày đặc hung hăng đâm vào thật sâu khiến cô bất giác run rẩy , lại vô tình chạm vào điểm mẫn cảm.

"Không ~ A ..." Cảnh Châu ôm chặt lấy anh, thân dưới tê dại.

“Đối với phụ nữ chưa sinh nở, cổ tử ©υиɠ rất nhỏ, côn ŧᏂịŧ của đàn ông không thể vào sâu được.”

Ngụy Thành nắm lấy núʍ ѵú của cô, rút

côn ŧᏂịŧ ra một chút, thay đổi vị trí của qυყ đầυ, hỏi một lần nữa: "Lại đây. Em biết nó đang ở đâu không ? Hả?"

"A ~ không ... Tôi không biết ..."

"Đây là mái vòm phía trước," anh đưa vào sâu hơn một chút, "đây là mái vòm phía sau tương đối dài . "

" Ừm ... "Cô mơ hồ đáp lại.

Côn ŧᏂịŧ to lớn của nam nhân liên tục đâm lung tung trong khoang thịt chặt chẽ, trào ra một vũng bọt trắng dính ở nơi giao nhau của hai người.

"Đây, là điểm A ... điểm G ... nơi này là điểm U ..."

(Editor : Quào , tác giả thật phong phú 🌝)

Anh lần lượt tìm ra điểm nhạy cảm trên cơ thể cô, cảm nhận được cơ thể cô run như cầy sấy, liền nở nụ cười, hôn lên khóe miệng cô

"Hưm ! Đừng ..." Cảnh Châu cảm thấy thân dưới tê dại, cơ thể trở nên mềm nhũn .

Một tiếng đàn piano du dương đột nhiên vang lên, phá vỡ bầu không khí da^ʍ tà.

Bùi Cảnh Châu sợ đến mức tim cô đột ngột nhảy lên, nín thở một lúc rồi tròn mắt kinh ngạc.

Côn ŧᏂịŧ dày bị điểm mềm vặn chặt suýt chút nữa bắn ra ngoài.

Ngụy Thành vội vàng nhặt chiếc điện thoại di động đặt trên đầu giường, liếc thấy chữ "Cảnh Hứa" nhấp nháy trên màn hình, anh tức giận đến mức muốn mắng tổ tông ba đời nhà cô ta .

Anh nghe điện thoại, bên kia nhiệt tình chào hỏi: “Giáo sư Ngụy, xin chào ~”

Cảnh Châu nhận ra đó là giọng của Cảnh Hứa, liền như chuột gặp mèo, ba hồn mất vía.

“Có chuyện gì vậy?” Anh đáp lại đầu dây bên kia một cách lạnh lùng, nhưng chiếc chày rực lửa phía dưới của anh vẫn đâm vào tiểu huyệt non nớt của cô một cách mãnh liệt.

Cảnh Châu không ngờ rằng anh vẫn sẽ tiếp tục, không kiềm chế được mà rên lên một tiếng ngọt ngào

Âm thanh nhẹ nhàng đó lập tức bị Cảnh Hứa nghe thấy.

Cô nhướn tai lên, cẩn thận lắng nghe những tiếng ngắt quãng của điện thoại, kể cả tiếng nuốt khan.

"Không có chuyện gì, chỉ là báo cáo mở đầu của tôi đã được viết xong và gửi đến hộp thư của giáo sư rồi."

Cuối cùng, cô nàng cũng không nhịn được mà lên tiếng hỏi anh: "Giáo sư Ngụy, giọng anh sao vậy? Thật kỳ quái, hay là, do điện thoại của tôi bị hỏng. ? ”

Ngụy Thành hơi cong môi nhìn Cảnh Châu đang ngậm chặt miệng phía dưới, hắn càng thúc mạnh hơn.

“Ưʍ...aa ~” Cảnh Châu nghe được lời nói của Cảnh Hứa, thân thể cô vốn đã căng thẳng, đột nhiên bị anh dập tới tận cốt tủy, hoa huyệt của cô không khỏi co giật, siết chặt lấy thân côn ŧᏂịŧ của anh, phun ra một luồng dâʍ ŧᏂủy̠ .

Nghe thấy động tĩnh lớn như vậy, lỗ tai Cảnh Hứa có chút nóng lên.

Sau đó lại nghe được hắn lười biếng nói: “Bận bịu mới giúp con người đạt được sự hài hòa trong cuộc sống, bài luận văn của cô ngày mai nói tiếp.” Nói xong liền cúp máy , côn ŧᏂịŧ thô dài phun ra dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nồng nặc tưới lên lỗ nhỏ riêng tư của cô .