Trong phòng được thu thập rất gọn gàng sạch sẽ, một cái mõ đặt trước quạt hương bồ trước , bên cạnh có một quyển kinh thư, trong không khí có một cổ hương vị mát lạnh dễ ngửi , giống như mùi trên người hòa thượng.
A Thu nhìn vài lần liền không nhìn nữa, tìm vị trí ngồi xuống, hai chân khép lại, đôi tay đặt trên đầu gối, nàng cúi đầu, lộ ra một cổ câu nệ.
Nàng mỗi lần đều là trộm nhìn hắn, hiện giờ lại được hắn mời vào trong phòng, nói không thẹn thùng mới lạ lùng.
Hắn đối với nàng mà nói quá mức với xa xôi , quá mức không chân thật.
Hắn chính là sự cứu rỗi của nàng a! Như thế nào có thể dễ dàng buông tay!
Trạch Li đưa cho nàng chén nước, ngồi ở đối diện A Thu .
Trạch Li không thể nào lý giải nổi nữ thí chủ này, rõ ràng chỉ gặp qua một hai lần, vì sao lại xuất hiện ở nơi này?
Hơn nữa nàng đã là phụ nhân thành thân rồi, chẳng lẽ không kiên kỵ trượng phu của mình sao?
Nhưng rốt cuộc là hắn đã chạm vào nàng, trừ bỏ thân phận hòa thượng , hắn vẫn là một nam nhân. Làm ra việc này, liền phải gánh vác trách nhiệm.
Chỉ là gánh vác như thế nào , hắn còn chưa nghỉ tốt. Rốt cuộc nàng đã có trượng phu và hài tử rồi.
Nếu hắn đem chuyện này nói ra , nàng nên đối mặt với thế nhân như thế nào ?
Mà hắn cũng nên đối mặt với thế nhân như thế nào?
Đối mặt Đức Phật với tính ngưỡng của hắn như thế nào?
Lại nói hắn nên đi đến nơi nào? Không xuất hiện ở chàu nữa?
Trong đầu hiện lên đủ loại ý nghĩ, ánh mắt Trạch Li nổi lên một tầng u sầu.
Tĩnh, tĩnh đến có thể nghe thấy tiếng hít thở lẫn nhau .
Nửa ngày sau, Trạch Li rốt cuộc đã mở miệng, hắn hỏi: “Ngày ấy người đó là nữ thí chủ sao?”
Tay A Thu đặt ở đầu gối nắm chặt mà khẩn trương, nàng trầm mặc mà không có lập tức trả lời ngay, mà Trạch Li cũng không có thúc giục, kiên nhẫn mà chờ đợi.
A Thu âm thầm thở hắt ra, lý trí nói cho nàng biết, nàng nên nói không phải, chính là lời nói đến bên miệng liền biến thành “Đúng vậy.”
Trạch Li dừng một chút, rũ xuống đôi mắt: “Xin lỗi.”
Xin lỗi cái gì?
A Thu đối với một tiếng xin lỗi này của hắn cũng không có cảm xúc gì lớn, vốn dĩ sai lầm cũng không phải do hắn, là nàng có ý nghĩ không an phận, kéo hắn cùng nàng cùng nhau xuống địa ngục, cho nên người nên nói xin lỗi là nàng mới đúng.
Nhưng mà, nếu không có sự việc như vậy xảy ra, hắn sẽ liếc nhìn nàng một cái sao?
A Thu mím môi: “Cái ta muốn không phải là xin lỗi.”
Trạch Li: “Vậy nàng muốn gì?”
A Thu nhắm nhắm mi mắt, lông mi có chút run rẩy, nói ra lời từ đáy lòng mà nàng khát vọng, “tâm của chàng.”
Trong lòng Trạch Li nhảy dựng, chưa từng có một người nào hướng hắn nói muốn tâm của hắn, tâm hắn đã cho Phật, dung không được bất cứ điều gì khác.
Hơn nữa, trước mặt hắn ,vị này nữ thí chủ này đã là thê tử người khác, cũng là mẫu thân đứa trẻ, bọn họ không có khả năng.
Nếu nàng là cô nương trong sạch , có lẽ hắn có thể hoàn tục mà trả cho nàng một công đạo.
Trạch Li trong lòng mặc niệm một câu A di đà Phật, mở miệng khuyên bảo A Thu: “Nữ thí chủ, bần tăng vô tâm với tình yêu. Hơn nữa nữ thí chủ cũng là thê người mẫu thân hài tử, nên buông si niệm, mà sống tốt .”
A Thu bỗng nhiên ngẩng đầu, hai mắt nàng gắt gao mà nhìn chằm chằm đôi mắt nửa khóe hờ của Trạch Li, “Không, ta không muốn buông si niệm.”
“Chàng cái gì cũng không biết! Cái gì cũng không biết! Ta là bị hắn mua về , căn bản là không phải tự nguyện!Hài tử cũng không phải ta tự nguyện sinh! Chàng không biết ta đã sống qua những ngày tháng như thế nào, ta hận, ta oán. Chính là, ta chỉ là một nữ tử, ta có thể làm gì được? Thẳng đến nhìn thấy chàng, chàng tựa như vầng nguyệt quang, ta muốn đuổi theo, muốn chạm đến, tham luyến một chút ánh sáng cùng nhiệt độ ấm áp.”
Nghĩ đến cuộc sống mà chính mình trải qua , thanh âm của nàng có chút cao, thậm chí có điểm bén nhọn, chính là khi nói xong lời cuối cùng, thanh âm lại hạ xuống xuống.
Thế gian này, đều có quy luật của chính nó. Trạch Li tuy rằng thương hại, cũng không làm được gì.
Hắn luôn muốn cứu vớt thế nhân, nhưng hiện giờ ,hắn cái gì cũng cứu vớt không được. Ngay cả vị nữ thí chủ trước mắt này cũng cứu vớt không được.
“A di đà Phật, nữ thí chủ.” Trạch Li thở dài.
Thần sắc A Thu kích động mà đứng lên, đi đến trước mặt Trạch Li , “Đại sư, chàng không phải muốn phổ độ chúng sinh sao, vậy chàng cũng phổ độ một chút cho ta được không? Được không?”
“A di đà Phật, bần tăng công đức còn thấp, độ không được nữ thí chủ.”
“Chàng không phải thánh tăng sao? Sao có thể độ không được? Chỉ cần chàng đem tâm cho ta, được không?”
Đôi tay A Thu run rẩy vuốt ve lên khuôn mặt như ngọc của Trạch Li ,nói ra những lời thấp kém.
“A di đà Phật, nữ thí chủ thỉnh tự trọng”.
A Thu nhắm mắt “ Nếu chàng không muốn đem tâm cho ta thì cho ta thân thể đi”.
Nói xong liền không kịp chờ đợi mà hôn xuống môi mỏng của Trạch Li, chỉ khẽ chạm vào còn mang theo thành kính.