“Ngôn Tuyển?” Nhìn thấy thân hình quen thuộc đứng dựa ở trước cửa, Tư Họa có hơi kinh ngạc: “Tiệc sinh nhật của bạn anh kết thúc rồi sao?”
Cô nhớ Ngôn Tuyển nói cuối tuần phải đi tham dự party sinh nhật của bạn, lúc về cô có gõ cửa nhà anh nhưng phát hiện ra không có người ở nhà. Cứ tưởng rằng anh sẽ chơi đến rất muộn, kết quả chưa đến một tiếng sau người đã xuất hiện ở trước cửa nhà cô rồi.
“Ừ.” Không phải là kết thúc mà là anh đã đi về trước.
“Vậy hôm nay anh chơi có vui không?” Tư Họa giơ tay giữ lấy cái khăn bông thấm nước đang quấn trên đầu.
“Cũng bình thường.” Ngôn Tuyển đáp, ba từ không nặng cũng không nhẹ, quả thực khó mà phân biệt là thật hay giả.
Hai người đứng cách nhau một cánh cửa, rất gần, Tư Họa ngửi thấy mùi rượu, là từ trên người Ngôn Tuyển phả ra. Cô tiến về trước một bước, dựa vào gần hơn, nhăn mũi một cái, đích thực là nguồn gốc ở đây: “Anh uống rượu à?”
Anh không động đậy, đứng nguyên ở đó, ánh mắt sâu thẳm rơi trên gò má cô, làn da trắng nõn bị hơi nước nóng làm cho trở nên ửng hồng.
“Ừ.” Anh chống một tay ở cửa, khẽ đáp lại bằng giọng mũi hơi nặng.
“Không say chứ?” Tư Họa giơ tay khua trước mặt anh.
“Ừ.” Anh nhẹ nhàng gật đầu.
Tư Họa thở phào một tiếng, vô thức xoa xoa chiếc khăn đang quấn trên đầu, rồi lại hỏi anh: “Anh đã uống bao nhiêu thế?”
“Không nhớ nữa.” Ánh mắt anh không còn trong sáng và dịu dàng như ngày thường nữa, mà lộ rõ đã có mấy phần ngà ngà say.
“Hả?” Không nhớ đã uống bao nhiêu, há chẳng phải là đã uống rất nhiều à?
Cô trực tiếp tóm lấy cánh tay Ngôn Tuyển kéo người vào trong nhà, Ngôn Tuyển vươn tay đóng cửa lại. Hai người đã rất thân quen rồi, không cần thiết phải để ý việc mời mọc nhau vào nhà.
Trong phòng bật máy sưởi nên lúc bước vào có hơi nóng, Ngôn Tuyển cởϊ áσ khoác ngoài, cô cố ý trêu chọc anh: “Toàn là mùi rượu nồng nặc thôi, chả thơm nữa rồi.”
Ngôn Tuyển ôm lấy áo khoác, mím môi nói: “Họa Họa rất thơm.”
Cô nâng cánh tay lên ngửi ngửi, là mùi hương quen thuộc của sữa tắm: “Không giống nhau, tôi đây là vừa mới tắm xong, mùi sữa tắm.”
Cô nhớ trên người Ngôn Tuyển luôn có một mùi hương thơm nhẹ rất đặc biệt, mỗi lần ghé sát lại gần anh, cô đều cảm thấy rất thoải mái nên đã nhớ rất rõ cảm giác ấy.
Thân là con gái, vậy mà cô lại đi ngưỡng mộ một người đàn ông.
“Rất thơm.” Ngôn Tuyển kiên quyết nhận định như vậy.
Tư Họa nhìn anh bật cười: “Đưa áo cho tôi đi, tôi treo lên giúp anh, anh ngồi đợi tôi chút.”
Cũng không quan tâm đến mái tóc vẫn còn đang ướt nữa, Tư Họa giơ hai tay chùm lại khăn bông lêи đỉиɦ đầu, quấn một vòng rồi cầm áo khoác của anh ra ngoài ban công, lấy móc treo lên để thổi bay bớt mùi rượu, xong lại đi vào bếp chuẩn bị đồ giải rượu cho anh.
Cô vừa mới tắm xong, mặc một bộ quần áo ngủ màu trắng sữa, khăn bông quấn lấy mái tóc dài, chỉ còn lại vài sợi lưa thưa rơi ở sau gáy, cần cổ thon dài, trắng nõn, đường nét xinh đẹp. Anh đứng dựa ở cửa phòng bếp, ánh mắt mang theo đầy sự du͙© vọиɠ rơi trên thân hình duyên dáng.
Tư Họa chỉ một lòng muốn giúp anh giải rượu hoàn toàn không hề phát hiện ra, đưa cốc nước mật ong vừa pha xong cho anh: “Đây là nước mật ong, uống cái này vào sẽ thấy đỡ hơn một chút.”
“Cảm ơn.” Ngôn Tuyển vươn tay nhận lấy cốc nước rồi đứng ở đó uống luôn.
Phản ứng của anh dường như không còn nhanh nhẹn như ngày thường, nhưng sẽ vẫn trả lời từng câu hỏi của cô. Tư Họa ngẩng đầu nhìn anh: “Anh rốt cuộc đã uống bao nhiêu rượu thế hả? Có cảm thấy khó chịu ở đâu không?”
“Quên rồi.”
Vẫn là đáp án mơ hồ không rõ ràng, không đau đầu, không nôn ói cũng không có phản ứng gì khác, xem ra vẫn còn bình thường lắm.
Tư Họa kiễng chân lên, nhìn anh chằm chằm rồi chớp chớp mắt: “Anh uống xong thì ngồi xuống nghỉ ngơi đi, tôi đi sấy tóc trước đã.”
Cô tháo khăn xuống, mái tóc dài ướt nhẹp bị dồn lại thành một đống, Ngôn Tuyển cong môi nói: “Ướt hả.”
“Vừa mới gội xong còn chưa kịp sấy.” Tư Họa giải thích, ngón tay xuôi theo mái tóc dài còn ướt vuốt xuống, khăn bông cũng không cầm chắc.
“Ừ.” Ánh mắt dạo chơi một vòng trong phòng, Ngôn Tuyển chuẩn xác tìm được máy sấy, anh bỏ cốc xuống rồi đi thẳng tới cầm đồ lên: “Sấy tóc.”
“Ò.” Tư Họa nhặt cái khăn vừa nãy không cẩn thận trượt tay làm rơi xuống lên, nghe lời đi qua chỗ anh, có chút không hiểu anh như này là có ý gì?
Cô vươn tay muốn cầm lấy máy sấy tóc nhưng Ngôn Tuyển lại không định đưa cho cô, anh vòng ra sau lưng cô, ngón tay nhấn nút khởi động. Một luồng gió mát thổi đến sau cổ cô, cô vô thức rùng mình một cái.
“Xin lỗi.” Ngôn Tuyển lập tức xin lỗi, rồi xoay chỗ thổi gió vào lòng bàn tay mình, sau khi cảm nhận được độ ấm thích hợp mới hướng lên thổi vào mái tóc dày đen nhánh của Tư Họa, kiên nhẫn sấy khô.
Tư Họa “Bị ép” phải hưởng thụ sự phục vụ này, nhịp tim vô thức tăng nhanh.
Chuyện này là sao?
Cái này người, đang làm gì thế?
Không hề thông qua sự đồng ý của cô đã trực tiếp tự ý giúp cô sấy tóc?
Tóc của con gái có thể tùy tiện để người khác chạm vào thế sao?
Trong lòng đang kêu gào, thế nhưng đáng xấu hổ là cô lại không hề ngăn cản…
Thay đổi rồi.
Trước đây tự giơ máy sấy tóc tay sẽ mỏi, bây giờ có người giúp đỡ, hơn nữa Ngôn Tuyển còn để ý nhiệt độ rất cẩn thận, không để cô bị hơi gió quá lạnh hay quá nóng thổi tới, tay nghề rất dịu dàng, sẽ không làm rối tóc của cô.
Sau khi sờ thấy tóc không còn ướt nữa anh mới tắt máy sấy đi, căn phòng lại lần nữa rơi vào tĩnh lặng. Tư Họa thật lòng khen ngợi: “Tay nghề của anh còn tốt hơn cả thợ ở hiệu làm tóc.”
“Anh không phải.” Anh phản bác.
“Hả?” Tư Họa lên tiếng.
“Không phải thợ ở hiệu làm tóc.” Anh rủ mắt xuống, sửa lại câu nói, biểu cảm rất nghiêm túc.
Ngôn tiên sinh đoan trang tối nay lại như biến thành một người khác, đáng yêu hơn so với ngày thường, phản ứng của anh khiến cho Tư Họa phì cười: “Biết rồi, anh giỏi hơn bọn họ nhiều.”
“Ừ.” Anh khá là hài lòng với câu khen ngợi này.
Tư Họa lấy lại máy sấy tóc từ chỗ anh rồi bỏ về chỗ cũ, đưa tay bứt vài sợi tóc bị khô: “Tôi đi chải đầu đã, anh ngồi đó một lát đi.”
“Ừ.” Ngôn Tuyển không chút do dự, nghe theo lời cô sắp xếp.
Tư Họa cầm lấy chiếc khăn bông vừa nãy mang vào bồn rửa tay, giặt sạch treo lên rồi lại lấy ra một chai tinh dầu dưỡng tóc từ trong tủ, ấn lấy tinh dầu vào lòng bàn tay, xoa đều rồi vuốt lên tóc.
Làm xong mấy chuyện này cũng chỉ tiêu tốn vài phút đồng hồ, lúc đi ra ngoài thì thấy phòng khách không còn ai.
“Ngôn Tuyển?”
Cô tưởng rằng anh đã đi rồi, thế nhưng đi gần tới mới phát hiện ra anh đang nằm trên ghế sofa, thế là cô liền nhẹ nhàng bước qua đó.
Người đàn ông rũ bỏ toàn bộ phòng bị trên người đang yên lặng ngủ ở địa bàn của cô, hai mắt nhắm lại tạo thành hai hàng lông mi cong vυ't, dáng vẻ điềm tĩnh.
Là bởi vì uống nhiều rượu nên buồn ngủ rồi sao?
Không có người trả lời thắc mắc trong lòng của Tư Họa.
Ngôn Tuyển ở trước mặt cô đa phần đều là hình tượng lý trí, nắm gọn mọi thứ trong tay, cho đến giờ rất ít khi được nhìn thấy tư thế ngủ không chút phòng bị nào như thế này của anh.
Dáng vẻ khi ngủ anh Ngôn Tuyển rất an tĩnh, cô cúi người lại gần để nhìn cho kỹ hơn. Sống mũi anh rất cao, khi nhắm mắt, hai hàng lông mi đen dày tạo thành hai cánh cung cong cong.
Tư Họa ngồi xuống bên cạnh sofa, giơ tay về trước thử thăm dò, ngón tay chạm nhẹ vào bờ mi cong dài của anh.
Hình như người đó cảm nhận được, hàng mi theo phản xạ khẽ động đậy. Tư Họa nhất thời cảm thấy chột dạ, vội vàng thu tay lại giấu ở trước người, nằm rạp trên chiếc thảm mềm, mượn ghế sofa để che chắn.
Một lát sau, cô đứng dậy, đi vào phòng mình ôm cái chăn dày ấm nhất ra, đắp lên người Ngôn Tuyển.
Tiếp sau đó lại chẳng biết nên làm gì.
Cô dứt khoát kéo chiếc đệm tới rồi ngồi xuống, lưng dựa vào sofa, ôm lấy Ipad của mình, bắt đầu vẽ.
Vị trí cô ngồi vừa hay đúng ở vùng eo của Ngôn Tuyển, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn anh một cái rồi tiếp tục vẽ trên màn hình, cuối cùng vẽ người thật thành nhân vật trong tranh, còn không nhịn được mà cảm thán một câu: “Bức tranh vẽ dáng ngủ này thiệt xuất sắc!”
Vẽ xong một bức, do giữ nguyên tư thế quá lâu nên có chút mỏi, Tư Họa xoa bóp vai đổi một tư thế ngồi khác, cánh tay tùy tiện vươn dài đến mép sofa, dựa vào một lúc rồi không biết ngủ quên từ lúc nào.
Nửa đêm.
Người đàn ông vươn tay, phát hiện ra góc chăn bị ai đó đè lên. Anh khẽ khàng nhấc người dậy, nhìn thấy cô đang nằm ngủ dài bên cạnh sofa thì ôm cô lên, đưa về phòng.
Động tác của anh rất nhẹ, nhưng không phải là Tư Họa không biết. Cô vô thức mở mắt ra, nhìn thấy gương mặt quen thuộc rồi lại an tâm nhắm mắt lại.
Đắp chăn cẩn thận cho cô xong, Ngôn Tuyển mới quay trở lại phòng khách.
Bút vẽ chuyên dùng cho Ipad bình thường Tư Họa vẫn mang theo bên người quên mất không cất đi, Ngôn Tuyển lật mở ốp bảo vệ ra, màn hình thông minh lóe sáng, màn hình khóa mới làm cho anh sửng sốt.
Đây là một bức tranh vẽ theo phong cách truyện tranh, nguyên mẫu là anh…
Không biết đã nhìn màn hình khóa đó bao lâu, anh mới chầm chậm để bút vào trong khe đựng, khuôn mặt lạnh lùng cả ngày trời giờ mới lộ ra một tia ấm áp thấp thoáng.
Có điều, nghĩ đến lịch trình hai ngày hôm nay của cô, chút nhớ nhung trong lòng đó lại buộc phải nén xuống.
–
Sáng sớm hôm sau, lúc Tư Họa tỉnh lại thì phát hiện mình đang nằm trên giường, chỉ có vài ký ức vụn vặt.
Tối hôm qua cô về phòng ngủ lúc nào vậy? Ngôn Tuyển đâu?
Tư Họa trực tiếp gạt chăn ra, xuống giường rồi đi tới phòng khách, nhìn thấy sofa không có ai nên tưởng rằng Ngôn Tuyển đã đi rồi. Cô vỗ vỗ đầu, không nghĩ ra, cho đến khi chuông báo thức kêu lên cô mới quay về phòng thay quần áo.
Thời gian dư dả, bình thường Tư Họa sẽ ra ngoài ăn sáng rồi mới đến công ty, hôm nay cũng vậy. Cô đi đánh răng rửa mặt, lúc chuẩn bị ra khỏi nhà lại nghe thấy có tiếng phát ra từ trong bếp.
“Phải đi làm rồi sao, ăn sáng đã rồi hãy đi.” Ngôn Tuyển nhìn thấy cô, biểu cảm có chút không tự nhiên.
“Ya! Tôi tưởng anh đã đi rồi cơ.” Tư Họa dụi dụi mắt, không nghĩ quá nhiều.
Khóe miệng Ngôn Tuyển hơi cong lên, độ cong rất ít, nụ cười cũng biến mất rất nhanh. Anh không nói gì, chỉ đặt đồ ăn đã làm xong lên bàn.
“Hôm qua…” Tư Họa mở miệng.
“Xin lỗi nhé, hôm qua tôi uống nhiều quá, thất lễ rồi.” Anh giành trả lời trước.
“Không, không sao mà.” Tư Họa vô thức vuốt vuốt tóc, điểm chú ý vẫn ở trên người anh: “Anh bây giờ đã ổn hơn chưa? Còn thấy đau đầu hay gì khác không?”
Anh tùy tiện đáp: “Không sao.”
Tư Họa cúi xuống, khẽ chớp mắt.
Hình như hôm nay Ngôn Tuyển nói ít hơn rất nhiều, cô ngược lại lại biến thành Ngôn Tuyển suy nghĩ chu toàn trước đây, hỏi đông hỏi tây, lo lắng anh ngủ không tốt.
“Anh ngủ rồi nên tôi không gọi anh dậy.” Lúc đó sợ anh bị lạnh nên đã lấy chiếc chăn ấm nhất ra đắp lên cho anh.
Ngôn Tuyển gật đầu: “Tôi biết, em cũng ngủ quên.”
“Tôi…” Cô nhíu mày nhớ lại: “Hình như là vậy, không biết là quay về phòng lúc nào nữa.”
“Là tôi bế em về phòng.” Ngôn Tuyển cầm sốt salad bên cạnh lên, thêm hương thêm vị cho bữa sáng.
“!” Thẳng thắn như vậy sao, bỗng nhiên Tư Họa có hơi không đỡ được.
Bình thường cô ngủ không sâu, vậy mà lần này lại không hay biết gì?
Giây phút ngước mắt lên lại bất ngờ phát hiện, chiếc áo len màu be Ngôn Tuyển Mặc trên người lại có một vệt màu đỏ ở phía sau, cô chỉ sau lưng anh, lên tiếng nhắc nhở: “Áo của anh bị bẩn rồi.”
Ngôn Tuyển ngập ngừng một lúc mới nói: “Là vết son.”
“Son?”
Cô nói lại theo một lượt, là câu hỏi ngược lại.
Son gì mà lại dính vào sau lưng?
Nhất định không phải là của anh.
Hôm qua Ngôn Tuyển ngủ ở đây, không về nhà thay quần áo, vậy thì đó là dấu vết lưu lại từ tối qua, theo như suy đoán thì có lẽ là dấu vết được mang về từ buổi party sinh nhật. Tại sao son phụ nữ hay dùng lại dính trên lưng anh, vị trí đó…
Suy luận và phỏng đoán khiến cô cảm thấy có chút hỗn loạn, một cơn ớn lạnh không rõ tên toát ra từ trong tim, cổ họng khẽ cử động nhưng lại không phát ra tiếng nào.
Nhìn thấy cô chăm chăm nhìn mặt bàn không nói gì, Ngôn Tuyển hơi nghiêng người, hai tay chống trên mép bàn, ánh mắt thăm dò nhìn chằm chằm vào cô: “Không hỏi tôi tại sao à?”
“Chắc không phải là anh cũng muốn thoa son chứ, haha.” Cô cười nhạt hai tiếng, tiếng cười không tự nhiên nghe rất giả tạo.
Cô trước đây sẽ truy hỏi đến cùng “Lý do” của mỗi vấn đề, sau đó sẽ tự thuyết phục mình tin tưởng, sau đó nữa lại phát hiện sự thật bày ra trước mắt.
Còn hiện giờ, cô còn muốn tìm hiểu đến tận cùng không?
Bài học trước đây khiến cô không dám tìm hiểu quá sâu.
Sự trầm mặc này thay thế câu trả lời dành cho Ngôn Tuyển, anh tự cười giễu cợt mình.
“Thôi bỏ đi.”
“Không quan trọng.”
Một năm với năm năm, làm sao mà so sánh được.
Cảm xúc có chút mất kiểm soát, Ngôn Tuyển thật sự sợ trong giây phút tình cảm lấn át lý trí sẽ lại thất lễ trước mặt cô nên vội bỏ bát đũa xuống: “Tôi còn chút chuyện, đi trước đây.”
“Anh còn chưa ăn sáng mà.” Tư Họa cắn môi, ánh mắt ngơ ngác nhìn phía trước, tâm tư có chút hốt hoảng.
Nhưng người đó lại nói: “Cũng không đói lắm.”
“Ò.” Thanh âm truyền tới trên đỉnh đầu lại rất lạnh nhạt, Tư Họa cúi đầu chọc đồ ăn trong đĩa, không nhìn anh nữa.
Cho đến khi nghe thấy tiếng đóng cửa cô mới chầm chậm ngẩng đầu, ngón tay lướt qua khóe mắt, có một giọt nước mắt.
*
Hôm nay đến công ty suýt chút nữa thì muộn, vào phút cuối cùng, Tư Họa lấy thẻ công tác đặc biệt ra quẹt chấm công, động tác hấp tấp làm cho chiếc chìa khóa bạc thiếu chút thì quẹt xước tay.
Đến khi nhìn thấy hiển thị “Quẹt thẻ thành công”, cô mới đeo lại thẻ công tác vào cổ, chìa khóa móc trên đó gần như bị che mất.
Buổi sáng phòng cô tập trung mở một cuộc họp, để mọi người tiến hành tổng kết công việc của năm nay và lên kế hoạch cho năm sau.
Sau khi cuộc họp kết thúc, Anni giữ riêng Tư Họa lại: “Em thật là may mắn lắm đó.”
Tư Họa tỏ vẻ nghi hoặc.
“Có một tin tốt muốn nói với em.” Anni nói: “Mùa xuân năm sau có một kế hoạch huấn luyện, công ty sẽ chọn hai người mới chưa có nhiều kinh nghiệm nhưng có tiềm năng đưa ra nước ngoài huấn luyện, thời gian là nửa năm.”
Công ty có tầm nhìn xa, bồi dưỡng nhân tài, là một cơ hội cực kì tốt đối với người mới.
“Danh sách quyết định rồi sao?” Tư Họa hỏi.
“Không, chỉ là nói trước với em một câu thô. Nếu như em có ý định này thì đợi đến lúc công ty chính thức gửi giấy tiến cử đào tạo xuống, là em có thể viết đơn đăng ký.” Anni hiểu rất rõ những đường đi lòng vòng lắt léo nơi làm việc, sở dĩ chủ động “Chiếu cố” cho Tư Họa như vậy, là vì nhìn thấy được giá trị dài lâu trên người cô.
“Tin tức này bất ngờ quá, em có thể suy nghĩ một chút được không?” Tư Họa không vội trả lời Anni ngay.
Anni cũng rất rộng lượng: “Không gấp, đây là tin tức nội bộ, thông báo chính thức chắc cũng phải đợi một hai tháng nữa, em có thể từ từ suy nghĩ.”
“Cảm ơn chị.”
Rời khỏi phòng họp rồi nhưng Tư Họa vẫn còn chút sửng sốt.
Một năm nay, vận may của cô thực sự là rất tốt, cảm giác như suốt đường đi luôn có quý nhân giúp đỡ. Thế nhưng, tâm trạng không tốt, tin vui cũng không thể làm giảm bớt được sự phiền muộn trong lòng.
Đồng nghiệp ngồi bên cạnh hỏi cô đã nói những gì, trong đó, Tư Họa chỉ cười, tạm thời ẩn giấu hào quang, lựa chọn một đáp án hoàn hảo để ứng phó với đối phương.
Mang theo tâm trạng bất an làm việc, phiền não quẩn quanh trong đầu chỉ tăng chứ không giảm. Đến lúc hết giờ làm việc, bình thường chăm chỉ, nghiêm túc làm việc là thế mà giờ một giây một phút Tư Họa cũng không thể chờ thêm, chỉ muốn nhanh chóng về nhà.
Từ lúc đi vào thang máy, trong lòng lại không ngừng xuất hiện vô vàn những suy nghĩ linh tinh vớ vẩn, cuộc đối thoại dối lòng vừa gượng ép vừa hàm chứa thâm ý lúc sáng sớm khiến tâm trạng cô không yên.
Khi đi qua cửa nhà hàng xóm, Tư Họa cố ý bước chậm lại.
Không định đi vào nhưng cô lại chợt nghe thấy tiếng đàn piano từ bên trong truyền tới.
Ai đang đàn vậy?
Tầng này chỉ có cô và Ngôn Tuyển, đáp án đã rõ như ban ngày.
Đứng ở trước cửa nhà cách vách, cô do dự nửa ngày mới gõ cửa, lại phát hiện ra cửa không khóa thế là công khai bước vào trong.
Dựa theo âm thanh truyền tới, Tư Họa chuẩn xác tìm được căn phòng ấy
Cô rất quen thuộc với cách bài trí phòng khách trong nhà Ngôn Tuyển, thế nhưng căn phòng riêng bình thường vẫn đóng kín cô lại chưa từng đi vào, đến hôm nay cũng mới biết, ở đây thế mà lại có một chiếc đàn piano màu trắng.
Ngón tay thon dài linh hoạt của người đàn ông đang lướt trên từng phím đàn đen trắng, thế nhưng tiết tấu và âm luật phát ra lại lộn xộn, không theo quy luật. Chứng tỏ tâm trạng anh đang nóng nảy.
Tiếng đàn cũng không cách nào khiến anh cảm nhận được sự an ủi vỗ về, ngược lại trở thành công cụ để anh trút giận.
Điều này không hợp lý.
Tư Họa chầm chậm bước lại gần đến phía sau anh, đang suy nghĩ xem nên cắt ngang hay là mặc kệ anh phát tiết, Ngôn Tuyển bỗng nhiên quay người nắm lấy cổ tay cô, khẽ dùng lực.
Cổ tay bị nắm chặt, Tư Họa cảm nhận được độ ấm và sức lực, thế nhưng không hề đau.
Dưới ánh nhìn chăm chú của đôi mắt đen láy sáng ngời, Ngôn Tuyển cúi xuống, lực trên tay cũng thả lỏng hơn: “Em từng học đàn tỳ bà thì có biết đàn piano không?”
“Lúc trước có biết một chút xíu.” Cô giữ vững thái độ khiêm tốn.
“Tạm thời làm khán giả của tôi đi, nghe tôi đàn một bài, được không?” Ngôn Tuyển thả tay cô ra, quay người đối diện với cây đàn.
Tư Họa nhìn theo bóng lưng anh nhưng lại nhớ đến vừa nãy, trong đôi mắt màu nâu đó nhìn thấy chính mình.
Cô hé miệng, nhẹ giọng đáp: “Được.”
Ngồi trước đàn piano, Ngôn Tuyển không xem nhạc phổ, tầm mắt dạo một vòng trên các phím đàn đen trắng, anh nhấc cánh tay lên, mười đầu ngón tay chạm vào phím đàn. Âm thanh vừa vang lên, Tư Họa nhất thời cảm thấy có hơi quen tai, đến khoảng giây thứ 15 thì cô đã nhớ ra ca khúc quen thuộc này.
Mười ngón tay đan chặt vào nhau, Tư Họa cúi đầu, ngón chân giấu ở trong giày căng thẳng đến mức co hết cả lại.
Tiết tấu âm thanh quen thuộc bay lượn khắp cả căn phòng, đôi tai cũng dần đỏ ứng lên, cảm giác nóng ran từ đôi tai dần lan rộng, cả người nóng bừng, ngay cả nhịp tim đập cũng cực kỳ hỗn loạn, chẳng có quy luật.
Cô biết, ý của khúc nhạc này là…
“Ding ding ding——”
Tiếng chuông điện thoại vang lên không đúng lúc, phá vỡ trật tự.
Tư Họa vội liếc một cái.
Nếu như là điện thoại của người khác thì có lẽ cô đã lập tức tắt ngay, thế nhưng cuộc điện thoại này thì không được.
Đây là số điện thoại của hàng xóm dưới quê, trừ khi là việc có liên quan đến bố cô, nếu không thì sẽ không gọi cho cô.
Tiếng đàn cũng ngừng lại.
“Xin lỗi.” Tư Họa lập tức nói lời xin lỗi, cầm lấy điện thoại rồi nhấn nút nhận cuộc gọi.
Giọng điệu của đối phương gấp gáp: “Họa Họa, bố em bị ngã xuống sông rồi, vừa mới được đến bệnh viện cấp cứu, mau về xem thế nào đi!”
Tiếng ù ù vang lên trong đầu, nhịp tim bỗng nhiên tăng vọt, Tư Họa vội vàng mở app trên điện thoại tìm vé máy bay, ngón tay run rẩy gõ chữ, đã gõ sai mấy lần liền rồi.
Khi cô nhập xong địa điểm thì lại phát hiện còn mấy tiếng nữa mới có chuyến bay sớm nhất.
Từ lúc cất cánh cho đến lúc hạ cánh, sau đó từ sân bay về đến quê cần phải tốn rất nhiều thời gian. Lúc trước về nhà không cảm thấy thời gian dài như vậy, cho đến giờ mới nhận ra, tâm lý phải tranh từng giây, đoạt từng phút lại đáng sợ đến thế.
Không biết Ngôn Tuyển đã đi tới bên cô từ lúc nào: “Nói địa chỉ cho tôi.”
Tư Họa hoảng sợ nhìn anh, đôi môi run run, nói không lên lời.
Ngôn Tuyển giữ chặt vai cô, nhìn vào mắt cô, nghiêm túc nói: “Tin tưởng anh, Họa Họa.”