Bí Mật Ở Phòng Y Tế

Chương 23: Nhanh thao cô

Editor:mai

Hôm nay sinh nhật của bạn học, Lục Dữ nhận lời mời tới quán bar tổ chức sinh nhật, qua ba tuần rượu, hắn có chút buồn vệ sinh, đi tới cửa WC vươn tay mở cưả phát hiện có người, đang muốn đi , đột nhiên nghe thấy âm thanh quen thuộc. Lục Dữ nhíu nhíu mày, đem lỗ tai dán lên cánh cửa, liền nghe thấy nữ nhân không sức lực kêu cứu, là cô giáo Tạ! Hắn thất kinh, lập tức liều mạng đẩy cửa.

Trịnh Khải đang ăn Huyệt ngọt ngào, nghe thấy tiếng đẩy cửa liền hoảng sợ, tức giận nói: " cút, bên trong có người!"

Tạ Uyển Nhiên vừa nghe có người đến, nhanh chóng dùng lực kêu cứu, lại bị một tay Trịnh Khải bịt miệng, cô mất hết can đảm, lẽ nào hôm nay bị tên da^ʍ tặc này cưỡиɠ ɧϊếp sao?

Lục Dữ nghe được âm thanh Tạ Uyển Nhiên, đương nhiên sẽ không buông tay chịu trói, một bên đẩy cửa một bên hô: " nếu mày không mở cửa tao sẽ báo cảnh sát !tao cho mày một phút, lập tức cút ra đây!"

Trịnh Khải vừa nghe báo cảnh sát, lập tức lúng túng, nếu như cảnh sát tới vậy hắn trộm gà không thành lại mất nắm gọi rồi,chỉ đành hung hãn bóp lấy bầy vυ' Tạ Uyển Nhiên một cái,mở cửa ra đi ra ngoài,ánh mắt Lục Dữ xuyên qua thấy áo váy rách nát của Tạ Uyển Nhiên, một trận tức giận xông lên l*иg ngực,liền nắm Trịnh Khải đè lên mặt đất đánh đấm. Trịnh Khải quanh năm ngồi văn làm sao đánh lại Lục Dữ quanh năm luyện tập nhân cao mã đại , rất nhanh bị đánh tới bầm dập liên tục cầu xin tha thứ.

"Cút! " Lục Dữ thấy có người đi tới bên này, thu tay lại nghiêm khắc đá hắn một cước, trông hắn tè ra quần chạy xa với đi vào WC

" cô giáo Tạ cô không sao chứ?"Lục Dữ nhìn khuôn mặt còn hãm sắc xuân ngực lộ nhũ nhỏ của Tạ Uyển Nhiên khuôn mặt đỏ bừng, con mắt không biết nhìn đâu, chốc lát không biết nên giúp cô thế nào.

Dược trong cơ thể Tạ Uyển Nhiên càng lúc càng mạnh, vừa nhìn là Lục Dữ, cũng bất chấp, ngược lại ở trên người hắn ma sát lung tung , kiều nộn kêu rên: "Lục Dữ, là Lục Dữ sao? Ô. . . Giúp ta một chút. . . Ta thật là khó chịu. . . "

" cô , cô giáo người làm sao vậy. . ." Lục Dữ lời hỏi ra mới phản ứng được, Tạ Uyển Nhiên vừa bị người ta hạ dược.

"Tên khốn kia. . . cô giáo người đừng sợ,em lập tức đưa cô tới bệnh viện."Lục Dữ nâng cô dậy muốn ra ngoài, lại bị Tạ Uyển Nhiên kéo xuống khóa môi.

"Ô. . . " cánh môi mềm mại quấn quýt lấy hắn, đầu lưỡi đinh hương linh hoạt chui vào miệng hắn,Lục Dữ cả người đều bối rối, tùy ý Tạ Uyển Nhiên hôn hắn, một lát mới hồi phục tinh thần lại, lí trí nói vắn hắn phải lập tức đẩy cô ra, giậu đổ bìm leo không phải hành vi quân tử, nhưng trong ngực là nữ nhân mình thích xà vòng lòng hôn mình, còn nam nhân nào chịu được?

Lục Dữ gầm nhẹ một tiếng ôm chặt lấy Tạ Uyển Nhiên bắt đầu hôn trả lại, vụng về mυ'ŧ lấy môi cô, lưỡi to bắt đầu quấn quýt khuấy động với lưỡi nhỏ thơm tho,trước ngày hôm nay hắn mới biết thì ra hôi môi lại mất hồn như vậy.

Tạ Uyển Nhiên một bên hôn một bên hướng hạ thân Lục Dữ tìm kiếm, dễ dàng tóm được cây gậy cứng rắn, cô từ giữa hàm răng rên lên hai chữ: " đ.ị.t cô."

Hai chữ này phảng phất như pháo hoa nổ tung ở trong tai Lục Dữ, hắn cũng không nhịn được nữa, đem Tạ Uyển Nhiên ôm lên bồn rửa tay vừa mới được bế xuống, móc côn ŧᏂịŧ liền đỉnh giữa hai chân cô.

Lục Dữ cũng là lần đầu, hắn không linh hoạt giống Tô Hưởng , trước tiên làm các trò chuẩn bị tìm đúng vị trí mới ra trận, vội vội vàng vàng như vậy chọc vào?hắn đỉnh nửa ngày gấp tới độ đầu đầy mồ hôi vẫn chưa tìm thấy lối vào, Tạ Uyển Nhiên bất lực nhỏ giọng thì thầm ,tự tay đem cánh hoa đẩy ra, nắm lấy đại nhục bổng hướng lên hueetj động, Lục Dữ thở phào một hơi, mặt đỏ lên , thật mất mặt, còn bắt cô giáo dạy dỗ.

Côи ŧɧịt̠ lớn hướng bên trong đỉnh một đoạn nhỏ liền kẹt, Lục Dữ côn ŧᏂịŧ cũng hết sức kinh người, so với Tô Hưởng tinh tế hơn một chút, nhưng cũng dài hơn một chút , huyệt thịt hồng nhạt vô cùng non nớt, hắn cắn răng, hơi rút ra ngoài chút rồi chọc vào, đút chọc một hồi cư nhiên làm Tạ Uyển Nhiên cao trào một lần, đừng nhìn hắn nhỏ chút, nhưng qυყ đầυ lại cùng Tô Hương lớn như nhau, giống như mũi tên vậy, qυყ đầυ vào càng sâu, mị thịt xung quanh liền vây lại , vừa tê vừa ngứa, giường như sướиɠ đến xương cụt.

"Ân nha. . . Tiến đến. . . Đều tiến đến nha. . . " Tạ Uyển Nhiên yêu mị thanh hô, quyệt miệng nhỏ biểu thị bất mãn.

Lục Dữ vừa nhìn cô giáo không hài lòng, lập tức một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm sức lực đi vào, nhất thời cực căn ngay ngắn tiến vào, qυყ đầυ lớn đυ.ng vào miệng tử ©υиɠ , lập tức đỉnh đến Tạ Uyển Nhiên thét lên vui sướиɠ cao triều.

"Ân a ~~ thật sâu. . . " Tạ Uyển Nhiên hai chân ôm chặt hông Lục Dữ, tay ôm cổ hắn ghé lại liếʍ lỗ vai hắn hờn dỗi, "Ngươi di chuyển nha. . . "

Lục Dữ mới vừa thở gấp quá khí, côn ŧᏂịŧ đi vào liền lọt vào mật động mị thịt vây quanh tứ phía, sướиɠ đến hắn suýt chút nữa đầu hàng, vất vả lắm mới nhịn được, lại bị tiếng kêu của Tạ Uyển Nhiên giật mình toàn bộ bắn ra. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng làm tiểu huyệt Tạ Uyển Nhiên chết một hồi, hoa huyệt phát da^ʍ cắn càng chặt.

Lục Dữ đang nghĩ bị xấu mặt, ai ngờ nhịn thấy dáng vẻ Tạ Uyển Nhiên rất thoải mái, hắn có chút nghĩ không ra, đang muốn rút ra, chân Tạ Uyển Nhiên câu lên , đem hắn dẫn lên trên đỉnh đỉnh , qua lại đè ép , ©ôи ŧɧịt̠ rất nhanh lại phấn trấn ngẩng đầu, đem hoa huyệt nữ nhân căng đến không nghừng rêи ɾỉ,Lục Dữ cũng không nhịn được nữa, chế trụ mông Tạ Uyển Nhiên liền đại khai đại hợp mãnh liệt thao làm.