" mày vừa hỏi cô giáo cái gì đấy?"Tô Hưởng kỳ thực nghe được, nhưng vẫn cố ý hỏi lại lần nữa.
Lục Dữ gãi tai, có chút không tự nhiên nói: " chính là hỏi cô giáo đã có người yêu chưa..."
" ah? Mày hỏi cô giáo chuyện này làm gì?không lẽ mày thích cô giáo?" mắt Tô Hưởng nheo lại.
"Ân. . . Ân! " Lục Dữ khuôn mặt ửng hồng " thích a, tao thích cô giao, khụ khụ, mày, mày đừng nói ra ngoài nhé. . ."
Tô Hưởng dừng bước: " cô ấy là giáo viên , mày là học sinh, chẳng lẽ mày không cảm thấy mày và cô ấy không thể sao?
Lục Dữ cũng dừng lại nhìn hắn: "Vì sao không thể ? giấu diếm yêu đương là được rồi, đợi lên đến đại học ai còn quản được nữa?"
Tô Hưởng trườn đầu lưỡi để lên hàm trên, dừng vài giây nói: " mày nói cũng đúng, vậy mày định làm gì?"
Lục Dữ lại gãi gãi tai, cười hắc hắc nói: " trước làm cho quen cái mặt này đã!có cơ hội thì tỏ tình thôi. . ."
Tô Hưởng nở nụ cười, vỗ vỗ lưng của hắn, "mày cố gắng lên nhé !" ngừng một chút lại tiến đến bên tai hắn nói, " có điều dạo này mày bị thương có phải hơi nhiều rồi không?"sau đó không đợi hắn trả lời huýt sáo đi về phía trước.
Lục Dữ ngẩn người, phiền muộn mà theo ở phía sau lẩm bẩm nói: " nhưng trừ điều này ra, tao không nghĩ ra cách nào tiếp cận cô giáo cả. . ."
Đứng ngồi không yên mà ăn cơm trưa, Tạ Uyển Nhiên kẹp chân đi về phòng y tế, vừa mới đóng cửa đã bị người đằng sau ôm lấy eo cô kinh ngạc hô lên liền nghe được âm thanh quen thuộc truyền đến: "là em."
Tạ Uyển Nhiên thở phào nhẹ nhõm, giận trách: " làm gì dọa người..."
Tô Hưởng không trả lời, một bên mυ'ŧ vành tai của cô một bên khóa trái cửa, sau đó ôm lấy cô đi tới bên giường bệnh cười híp mắt mở miệng: "cô giáo nằm úp sấp nhé, để học sinh kiểm tra xem sáng nay cô có ngoan ngoãn mặc qυầи иᏂỏ không nào!"
Tạ Uyển Nhiên đỏ mặt làm theo, cởi giày ra úp sấp trên giường, cánh mông nâng lên thật cao, chỉ là kiểu tư thế này làm tiểu huyệt cô xông ra một đợt dâʍ ŧᏂủy̠. Váy của cô rất ngắn, như vậy nửa non mông lớn đã lộ ra bên ngoài, đầu ngón tay Tô Hưởng ấn nhẹ chạm lên cánh mông đã gây ra trận run nhẹ, sau đó tìm đến âʍ ɦộ màu mỡ đang ngậm trân châu giữa hai chân , vuốt dọc theo chỗi trân châu, mỗi viên đều chạm vào mội chút, rung động nhỏ đã truyền vào hoa huyệt ,Tạ Uyển Nhiên thấy được hoa huyệt của mình càng lúc càng ướt, loại rung động nhẹ nhàng này làm huyệt cô càng ngứa ngáy hơn, cánh hoa không tự chủ mà nhúc nhích đem nửa viên trân châu đối diện nuốt vào. Tô Hưởng thấp giọng bật cười: "cô giáo à sao miệng nhỏ của cô lại ham ăn như vậy....hôm qua em chưa đút no cho nó ăn ư?"
Sau đó không đợi Tạ Uyển Nhiên trả lời liền lại nói: " a cũng phải, cái miệng nhỏ này của cô cứ vừa to vừa dài là lại thèm ăn ."nói rồi lấy viên trân châu kia ra đút ngón tay vào.
" xem này, vẫn thèm ăn như vậy đều tràn nước bọt ra ngoài rồi, mỗi lần đút đồ vào đều hét no rồi."hài lòng nhìn tiểu huyệt Tạ Uyển Nhiên co rụt lại, "lòng tham ăn cô đối, cô giáo thấy có phải không?"
"Ân nha ~ em, em chán ghét. . . " Tạ Uyển Nhiên sẵng giọng, cái mông hướng lên ngón tay của hắn đỉnh đỉnh, thành công ăn vào hai đốt ngón tay.
"Ân ~ cô giáo chính là thích như em đáng ghét như vậy Tô Hưởng cũng bất động, cứ nhìn Tạ Uyển Nhiên chổng mông tự chơi đùa ngón tay mình, tay kia kéo quần ra, đem du͙© vọиɠ cứng ngắc thả ra ngoài, hắn đi lên mấy bước, đem dươиɠ ѵậŧ bên miệng cô: " cô giáo à, cô giúp em liếʍ chút nhé, nó rất nhớ miệng trên của cô."
Tạ Uyển Nhiên ngượng ngùng mà khẽ hé môi đỏ mộng ngậm lấy đỉnh du͙© vọиɠ , lập tức bị nhiệt độ nóng bỏng của nó dọa trốn về phía sau, ngón tay Tô Hưởng trong huyệt cô hung hãn cắm xuống, tay lớn đỡ lấy gáy cô, thắt lưng kéo về phía trước, mỹ nhân đã không còn đường lui , chỉ có thể nhịn nóng mà liếʍ làm.
Qυყ đầυ tản ra khí tức tươi mới, xem ra đã lau rửa qua, đầu lưỡi Tạ Uyển Nhiên đảo quanh qυყ đầυ, liếʍ qua mỗi đạo nếp uốn , sau đó hút lấy đỉnh căn phát ra tiếng chụt chụt, đầu lưỡi thường đi qua mắt ngựa ấn vào,không đến vài cái thành công nghe được tiếng Tô Hưởng rên ri.
Tô Hưởng lại thêm một ngón tay đi vào, tốc độ đâm chọc tăng nhanh, đem dâʍ ŧᏂủy̠ đâm đến chảy ra ngoài kêu òm ọp òm ọp ọp, Tạ Uyển Nhiên bị chơi đến phát da^ʍ, Miệng nhỏ há ra càng lớn , nam sinh lợi dụng đúng cơ hội liền hướng đỉnh căn lên trước, ©ôи ŧɧịt̠ lớn thuận lợi chen vào một phần ba.
"Ô. . . " Tạ Uyển Nhiên lần này bị làm ra nước mắt, há miệng thật to, côn ŧᏂịŧ to trong miệng lại chậm rãi rút ra đút vào, nước bọt không ngừng chảy ra, chạy dọc theo khóe miệng đi xuống.
Tô Hưởng bị màn da^ʍ mỹ này kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến đỏ mắt, ôm nhẹ lấy đầu cô đút ©ôи ŧɧịt̠ lớn vào mạnh hơn, chỉ là côn ŧᏂịŧ hắn quá lơn , cũng không giám quá phận, chỉ có thể để trong miệng cô nghiền ngẫm.
"Ô ô. . . " Tạ Uyển Nhiên miệng vừa xót vừa tê, cuối cùng cũng chờ hắn phóng ra nước mắt đã rơi đầy mặt, trong miệng toàn là tϊиɧ ɖϊ©h͙ nôn ra không được nuốt vào cũng không xong, Tô Hưởng vội lấy ly nước tới: " cô nhổ ra đây đi."
Tạ Uyển Nhiên đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ nhổ ra, vừa nãy không kịp chuẩn bị nuốt phải một ngụm nhỏ, đôi mắt xinh đẹp oán giận mà trừng hắn, tròng mắt còn đựng giọt nước xuân, Tô Hưởng thấy vậy vừa đau lòng vừa ngứa ngáy, ôm lấy cô vào lòng ngậm lấy miệng cô nhấm nháp một hồi, miệng của Tạ Uyển Nhiên vừa rồi bị ©ôи ŧɧịt̠ lớn đâm đến tê dại, bây giờ lại bị chà đạp một trận, miệng anh đào nhất thời sưng lên , cô hết sức tức giận nhéo eo Tô Hưởng một nhát , Tiểu lưu manh này thoạt nhìn trắng nõn thanh tú, thịt trên người lại rất rắn chắc, nhéo nửa ngày hắn cũng không đau lại đau tay của mình . Tô Hưởng cười khoái chí mà cầm lấy tay cô thổi dỗ dành , nũng nịu làm cô cười vui vẻ mới nâng chân cô lên lần nữa nhét ©ôи ŧɧịt̠ lớn đi vào.