Bí Mật Ở Phòng Y Tế

Chương 16: Vừa nghe đt vừa cắm huyệt

Editor:mai

Ngày nghỉ trong siêu thị, một đôi tỷ đệ đang chọn đồ, nam tử nhã nhặn tuấn tú, nữ tử xinh đẹp lộ ra tia mị thái.

"Ô. . . Tô, Tô Hưởng. . . Thật kỳ quái. . ."Tạ Uyển Nhiên mất tự nhiên bước chậm theo chân  phía sau Tô Hưởng .

"Ân? Nơi nào kỳ quái? "Tô Hưởng ngón tay thon dài mơn trớn nhãn hiệu, lấy một hộp kẹo hoa quả .

" nơi . . Nơi đó thật kỳ quái. . ."Tạ Uyển Nhiên cắn môi, ngượng ngùng mà dời ánh mắt, không ai biết phong cảnh bên trong quần cô, một chuỗi trân châu trắng muốt xuyên qua tiểu huyệt cô, gắt gao ghìm chặt huyệt thịt, mỗi bước đi, trân châu liền ma sát tiểu thịt non , từ nhà đi tới siêu thị, bên trong đã ướŧ áŧ tất cả đều là dâʍ ɖị©ɧ.

" cô giáo đã đồng ý ngậm đến khi về nhà nha, nói lời phải giữ lấy lời."Tô Hưởng treo trên người với khuôn mặt nụ cười vô hại, trong miệng lại nói ngôn ngữ tàn khốc.

"Ô. . ."Tạ Uyển Nhiên khóc không ra nước mắt, tối hôm qua cùng Tô Hưởng đánh bài, cô tự xưng là vận may từ trước đến nay không tồi, tràn đầy tự tin cùng Tô Hưởng đánh đố, người nào thua liền đáp ứng đối phương một việc, nhưng là. . . Ai tới nói cho cô biết  trình độ chơi bài của Tô Hưởng làm sao tốt như vậy? Mà cô thua một ván không phục lại đánh với hắn  mấy ván, kết quả tất cả mất hết, may mắn Tô Hưởng còn có chút lương tâm, chỉ nói ra một yêu cầu, chính là. . . mặc quần T trân châu  cùng hắn đi dạo siêu thị.

". . . em đi đâu mua mấy thứ này nha. . ."Tạ Uyển Nhiên đỏ mặt sẵng giọng, thật không dám tưởng tượng Tô Hưởng đi đến cửa hàng tình thú mua đồ.

" cô giáo quên rồi, em có thể mua trên mạng, trên mạng có khong ít đồ tốt nha. . .qua mấy hôm cha mẹ em về ,đến lúc đó những đồ này cô giáo phải giúp em giữ gìn a."

Tạ Uyển Nhiên mắc cở trừng mắt liếc hắn một cái, lại không muốn nói tiếp. Theo bước chân di chuyển trân châu đi vào bên trong , viên lớn ở giữa còn chạy hẳn vào miệng huyệt, mấy viên trước sau không ngừng ma sát hòn le cùng cúc huyệt, dâʍ ŧᏂủy̠ không ngừng trào ra bên ngoài, dính đày lên  trân châu theo bắp đùi chảy xuống.

Tạ Uyển Nhiên nhỏ giọng rêи ɾỉ,  bị tiểu trân châu mài tới mài lui, âm hạch bị đè ép làm cô xúc động muốn đi tiểu, miệng huyệt lại bị ngậm hạt trân châu làm nướ© ŧıểυ không ra được, không mất nhiều công phu, cô liền tiết ra.

" cô giáo à, sao cô càng đi càng chậm vậy? Tô Hưởng biết rõ còn hỏi rồi nhìn tiểu mỹ nhân phía sau đi lảo đảo nghiêng ngã ,hai chân ngọc  trực tiếp run rẩy bên trong mơ hồ có chút dâʍ ɖị©ɧ.

"Ô. . . Tô Hưởng. . . cô không được. . . Chúng ta trở về. . . Trở về có được hay không. . ."Tạ Uyển Nhiên sắc mặt ửng hồng, trong mắt hàm chứa nước mắt tội nghiệp mà nhìn Tô Hưởng.

"Ai, cũng đã nói cô giáo quá dễ làm, em đây là đang rèn luyện tính nhẫn nại cho cô a."Tô Hưởng thở dài, đỡ lấy cô "Được rồi, hôm nay liền vậy thôi, lần sau phải kiên trì hơn chút  nhé ."

Tạ Uyển Nhiên lảo đảo vào cửa, còn đứng ở huyền quan liền vén quần lên cởϊ qυầи chữ T trân châu, nhưng trên đường về nhà cô lại tiết một lần, hiện tại toàn thân mềm mại, cởi mấy lần chưa cởi được ra, gấp đến độ nức nở .

Tô Hưởng nhìn cô mị nhãn sinh xuân liền phát tà hỏa, vừa ở bên ngài hắn còn đè nén bản thân, vào tòa lầu ©ôи ŧɧịt̠ hắn đã đem đũng quần nhô cao, hận không thể đem người phụ nữ này ở thang máy, hiện tại muốn nhịn cũng không được, đem Tạ Uyển Nhiên áp lên tường , vén váy cô lên tấn công từ phía sau.

"Ân nha em làm sao. . . " lời còn chưa nói hết, Tạ Uyển Nhiên đã bị chọc vào nói không được nữa, lớn tính khí ở tiểu huyệt ẩm ướt ác ý đưa đẩy, mỗi lần đều không đút hết vào cũng chẳng rút hết ra, đặt  bên trân châu xay nghiền lấy cánh hoa, loại tính giao bất thình lình như thế làm cô có cảm giác bị cưỡng bức.

" bức huyệt của cô thật chặt, dươиɠ ѵậŧ đều bị cô bấm đứt rồi."Tô Hưởng cắn răng, dùng sức đẩy cái mông của cô ra, sống chết đi vào, hận không thể nhét cả quả bóng vào trong.

"A ~~ thật lớn ~ học sinh dươиɠ ѵậŧ thật lớn ~~ tiểu huyệt đều bị em cắm xuyên ~~ ân a ~~~"

" gọi ca ca, ©ôи ŧɧịt̠ lớn của ca ca ở tiểu huyệt của em gái, để dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ròng ròng." Tô Hưởng ngậm vành tai của cô

"Ừ ~~ ca ca ~~ hảo ca ca ~ ca ca dươиɠ ѵậŧ thật lớn nha ~~ tiểu huyệt đều không chứa nổi ~ cũng bị đ.ị.t hỏng  ~~" Tạ Uyển Nhiên một bên âm thanh rêи ɾỉ một bên nâng cái mông lên  đón ý  Tô Hưởng làm, trên mặt đất tích táp đã chảy ra một bãi thủy nhỏ  .

Làm như vậy một hồi, đột nhiên điện thoại vang lên, Tạ Uyển Nhiên vội vã đẩy  Tô Hưởng lui ra ngoài muốn đi nghe điện thoại, Tô Hưởng cũng không thuận, kéo cánh tay của cô vừa tiếp tục đút vào một bên hướng điện thoại đi.

"Ân nha. . . Buông ra nha. . . Đừng làm rộn, muốn nghe điện thoại. . . " Tạ Uyển Nhiên một bên xoay một bên nỗ lực tránh ra.

" đừng ngịch, chúng ta cùng nghe ."hắn đỉnh trước để cô tiếp tục đi, vừa đi dâʍ ŧᏂủy̠ từ hai người giao hợp chảy xuống sàn nhà, chảy xuống một đường, cuối cùng đi đến bên điện thoại, Tô Hưởng để Tạ Uyển Nhiên  nằm bò lên safa, mông nâng lên cao tiện cho hắn đâm chọc, sau đó cầm lấy điện thoại cho Tạ Uyển Nhiên . " như thế này tiếp."

" em. . ."Tạ Uyển Nhiên vừa thẹn lại quẫn, như vậy làm sao nghe điện thoại.

"Ngoan, nhanh tiếp. " Tô Hưởng ngón trỏ ở trước hoa cúc cô  nhấn một cái.

Tô Hưởng đối với hoa cúc cô nhìn chằm chằm một lúc lâu , Tạ Uyển Nhiên sợ hắn thật làm chút gì, nhanh nhấn nút trả lời.

" alo? Mẹ . . . A.. .."Tạ Uyển Nhiên vừa nói một từ đã bị Tô Hưởng nghiêm khắc va vào một phát, suýt chút nữa lên tiếng rêи ɾỉ.

" Nhiên Nhiên a, ta cùng cha con dự định tuần sau đến thăm con , nói với con một tiếng."

"Ân ~ ân ~~ tốt, tốt mẹ , mẹ, con đều rãnh. . . " Tạ Uyển Nhiên cố nén kɧoáı ©ảʍ, cực lực giữ vững bình tĩnh.

Tô Hưởng một bên cắm Huyệt một bên vươn tay cầm phía trước cầm lấy bầu sữa to, vừa vò lại nhào nặn, ngón tay còn kẹp lấy núʍ ѵú dùng sức chà xát bon chen, tuyệt không lo lắng Tạ Uyển Nhiên gọi điện thoại bị lộ.

"Ân nha! Ân ~ không có việc gì, không có việc gì mẹ , mới vừa, vừa rồi từ trên ghế salon. . . Trượt xuống , trên sàn nhà rồi. . . " Tạ Uyển Nhiên cảm thấy mình sắp không chịu được nữa rồi, bên kia cuối cùng dặn dò vài câu rốt cục cúp điện thoại, cô đã vô lực sẽ đem điện thoại trả về, tùy ý nó rơi xuống đất, cả nửa người hoàn toàn nằm trên ghế sa lon liền ừ a a mà kêu lên.

"cô giáo còn rất biết tùy cơ ứng biến nha. . . " Tô Hưởng lực mạnh đâm mỹ huyệt trêu đùa.

"Ô. . . em còn dám nói. . . Ân a ~~~" Tạ Uyển Nhiên bị cắm đến khóe miệng tràn nước miếng, một chút cũng không vực được khí lực, tùy ý hắn nắm lấy cái mông từ phía sau ba ba ba, trước đây làm sao không có phát hiện hắn hư hỏng như vậy?

Tô Hưởng vừa làm mấy trăm cái , rốt cục rút ra ngoài, dươиɠ ѵậŧ bùm một tiếng từ trong rút ra, nhìn Huyệt miệng sưng đỏ  nơi miệng còn vươn chút tϊиɧ ɖϊ©h͙, trong nháy mắt lại có cứng rắn , Tô Hưởng nhịn một chút, lấy giấy giúp Tạ Uyển Nhiên xử lí, ngón tay duỗi vào bên trong đào khoét tϊиɧ ɖϊ©h͙, da^ʍ huyệt mới vừa cao trào mẫm cảm dị thường, Tạ Uyển Nhiên lại run rẩy tiết một lần, Tô Hưởng hướng lên hôn môi cô, " cô nghỉ ngơi đi nhé, em đi nấu cơm."