Mỗi Lần Quay Đầu Đều Nhìn Thấy Tình Địch Đang Cười

Chương 9: Ở bên nhau là ở bên nhau

Editor: Chym

° ° °

“Alo, Lãnh Nhiên đó hả, là tôi, tôi muốn xin nghỉ phép cho Lưu Li (tên của Lâm Nhuyễn ở thế giới này) trong lớp của cậu… Tối hôm qua ở trên giường lăn lộn hơi tàn nhẫn, bây giờ em ấy vẫn đang ngủ… Cậu tức giận cái gì? Khi đích thân đến đây, em ấy nói em ấy đã đi làm, ai biết đó là học sinh của trường chúng ta…” Lâm Diệu hờ hững quay bút, liên tục đánh dấu ấn tượng của Lâm Nhuyễn vào trong lòng đối phương: “Dù sao thì không phải cậu luôn muốn tôi tìm một người bạn sao? Tôi thấy em ấy rất tốt, ngoan ngoãn lại nghe lời, lúc trên giường thì rất lẳиɠ ɭơ… Còn là học sinh thì sao, bây giờ học sinh rất nhiều người yêu sớm… Đột nhiên cậu có phản ứng lớn như vậy, sao thế, cậu cũng thích em ấy… Ầy ai kêu không nói sớm, em ấy bắt đầu ngại ngùng rồi. Thiệt tình, tối qua tôi không thấy em ấy mắc cỡ như vậy, cứ vậy đi.” Sau khi cúp điện thoại, Lâm Diệu cười vô lại với người trên giường nghe rõ ràng tiếng điện thoại, nhặt cái gối vừa bị quăng tới, trêu chọc nói: “Sao lại xù lông nữa rồi.”

“Ai bảo anh nói hươu nói vượn.” Lâm Nhuyễn đen mặt ngồi dậy nhìn hoàn cảnh xa lạ xung quanh, tuy là cậu không nhớ nổi bản thân cậu tới nơi này như thế nào, nhưng mà cậu nhớ loáng thoáng Miên Miên đã nói tìm viện trợ cho mình.

Viện trợ bên ngoài hẳn là Lâm Diệu.

Ngay khi Lâm Nhuyễn nhấc chân định ra khỏi giường, trên đùi đột nhiên truyền đến một trận đau nhói, trong lòng chấn động, nhanh chóng nhấc chăn lên.

Lọt vào trong tầm mắt là một mảng đỏ.

Lâm Nhuyễn phát hiện trên cơ thể không chỉ có nhiều vết hôn khác nhau, mà còn có một vài vết máu trên đùi do cọ xát mà ra.

Lâm Diệu đi về phía Lâm Nhuyễn đang cúi đầu nhìn không rõ sắc mặt, “Chuyện này không thể trách tôi, tối hôm qua vốn dĩ tôi chỉ muốn ôm em ngủ một đêm, nhưng ai biết em không ngừng quấn lấy tôi… Hơn nữa thể chất của em thực sự rất đặc biệt, tôi chỉ bóp nhẹ là nó đỏ lên, lại còn không tiêu xuống. Nếu tôi muốn chơi một chút tình thú, e rằng em không thể chịu đựng được.” Lúc này, Lâm Diệu hé miệng cười xấu xa hơn, đưa tay chống ở bên người Lâm Nhuyễn, cúi người xuống, ác ý nói: “Nhưng mà tối hôm qua em rất nhiệt tình, vẫn luôn quấn lấy tôi nói cúc hoa phía sau rất ngứa, muốn gậy th*t lớn tới lấp đầy. Mẹ nó, em không biết, suýt chút nữa là tôi không thể nhịn được.”

“Tôi sẽ không nói những lời như vậy!” Lâm Nhuyễn bị ép nằm trở lại trên giường, nhanh chóng ngẩng đầu, đỏ mặt trừng mắt nhìn Lâm Diệu, chống lại bộ ngực nóng như lửa, tuy rằng vừa rồi không ngừng hồi tưởng, nhưng vẫn chỉ nhớ tới từng mảnh mờ mịt rải rác, nhưng cậu khẳng định chưa từng nói những lời này, trong lòng Lâm Nhuyễn vẫn rất bảo thủ.

“Tại sao không, nghĩ lại đi… Tối hôm qua tôi vừa mới lên giường, em liền bám lên, cọ vào người tôi vừa kêu nóng, vừa lôi kéo tay tôi hướng đến cúc hoa “đói khát” phía sau.” Lâm Diệu trầm giọng hướng dẫn, mỗi một câu nói khiến mặt Lâm Nhuyễn đen một phần.

Trong khi Lâm Nhuyễn còn đang hồi tưởng, tay Lâm Diệu bắt đầu không thành thật luồn vào trong chăn bông, thong thả xoa đùi Lâm Nhuyễn.

[Dám dụ dỗ chủ nhân trong sáng ngây thơ của tôi, đồ không biết xấu hổ! Tôi, tôi cào chết anh!!!] Trong phòng đột nhiên vang lên âm thanh, Miên Miên bị quên lãng nhảy dựng lên, thân thể trắng nõn mềm mại như gió thu quét lá rụng nhanh chóng bay đến vỗ vào trên mặt Lâm Diệu, sau đó dùng bốn chân ngắn ngủn cùng nhau bắt đầu cào cấu.

Nếu Miên Miên có thể chạm vào đồ vật thật thì khuôn mặt của Lâm Diệu khẳng định ịn đầy dấu chân, nhưng thực tế là ngoại trừ Lâm Nhuyễn thì không ai có thể thấy được Miên Miên, ngay cả Lâm Diệu cũng không thể nhìn thấy nó.

Vì vậy cào một lúc lâu cũng không có kết quả, Miên Miên tức giận chạy đến Lâm Nhuyễn than phiền, [Chủ nhân, đây là người xấu! Anh ta sẽ lừa ngài, đừng tin anh ta! Tối hôm qua rõ ràng là người này không biết xấu hổ động tay động chân với ngài, hơn nữa còn làm ra chuyện kia với ngài… Dù sao anh ta đầy miệng dối trá, chủ nhân mau đánh anh ta đi! Hung hăng đánh chết!]

“Này, em nhìn chằm chằm nơi đó, lại muốn nữa hả?” Bởi vì Lâm Nhuyễn đang cúi đầu nghe Miên Miên lên án, từ góc độ của Lâm Diệu nhìn thì vẻ mặt Lâm Nhuyễn “đói khát” nhìn phía dưới của hắn. Nếu đối phương đã bày tỏ rõ ràng như vậy, từ chối không phải là phong cách thường ngày của hắn, cho nên Lâm Diệu nhếch mép cười xấu xa một cái, nắm lấy tay Lâm Nhuyễn đặt lên bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của mình.

Hành động này rõ ràng là đốt lửa, mà Lâm Nhuyễn cũng diễn ra suôn sẻ. Bàn tay vốn dĩ chống đối phương dùng một chút lực, đẩy người ra xa một chút, sau đó vung tay phải lên, dùng nắm đấm hất văng Lâm Diệu ra khỏi giường.

Rơi xuống đất không báo trước, Lâm Diệu có chút choáng váng, dùng mu bàn tay lau khóe miệng, nhìn thấy vết máu đỏ tươi, hung hăng nhìn chằm chằm Lâm Nhuyễn trên giường.

Mà Lâm Nhuyễn cũng không nhường một tấc trừng mắt nhìn hắn, đồng thời âm thầm đề phòng: “Tôi đã nói nếu anh lại động tay động chân với tôi, tôi sẽ phế anh.”

“Hừ, trước đó tôi còn tưởng em đối với tôi ít nhiều cũng khác biệt với người khác, thì ra là do tôi nghĩ quá nhiều, vậy bây giờ đừng trách tôi tàn nhẫn.” Lâm Diệu chậm rãi đứng lên, ánh sáng dữ tợn trong mắt càng thêm trầm trọng.

Nhìn thấy tình huống như vậy, sắc mặt Miên Miên ở một bên tái nhợt, lập tức hướng về phía Lâm Nhuyễn kêu lớn: [Chủ nhân, đi lấy điện thoại của anh ta, nhanh lên!]

Cái gì? Lâm Nguyên nghi ngờ quay đầu lại, bỏ lỡ thời điểm tốt nhất.

Điện thoại vốn để ở đầu giường lại bị Lâm Diệu cầm lấy, sau khi nhập mật khẩu, hắn mở album ảnh riêng tư ra, “Tôi vốn dĩ muốn dùng những bức ảnh này làm thứ để thể hiện tình cảm của mình, lâu lâu lấy ra hồi tưởng lại, nhân tiện cho tụi bạn nhìn xem. Ngược ngược cẩu độc thân, nhưng dựa theo tình hình bây giờ, sợ là những thứ này phải trở thành ‘ảnh nóng” rồi.”

Lúc đầu Lâm Nhuyễn còn nghi ngờ, nhưng khi nhìn thấy những bức ảnh trong điện thoại của Lâm Diệu, đại não “đùng” một tiếng trống rỗng.

Chỉ thấy trong vòng lặp đầy rẫy ảnh chụp trên giường của Lâm Nhuyễn và Lâm Diệu, có ảnh hôn nhau, có ảnh Lâm Diệu mờ ám cắn cổ cậu, có cả ảnh Lâm Nhuyễn không mảnh vải che thân, dấu hôn đầy người nằm trong lòng Lâm Diệu, thậm chí còn có một bức ảnh chụp Lâm Nhuyễn trần trụi gậy th*t bị trói… Mấy cái này, quả thực rất khó coi.

“Ngoài điện thoại ra, tôi cũng nhập những tấm ảnh này vào máy tính, em không cần phải nghĩ tới việc giật lấy điện thoại.” Vô tư ném điện thoại xuống giường, Lâm Diệu ngồi trở lại bên cạnh Lâm Nhuyễn, nhìn lòng ngực lên xuống rõ ràng của cậu, hiển nhiên là rất tức giận, một tay ôm người kia vào trong lòng.

Đôi mắt Lâm Nhuyễn đỏ bừng, nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế được ý muốn đánh đối phương: “Anh còn có thể đê tiện hơn không, rốt cuộc anh muốn làm gì?”

Lâm Diệu suy nghĩ vấn đề này, sau đó ôm Lâm Nhuyễn ngồi lên đùi mình, thấy tay đối phương đang muốn chống cự đột nhiên dừng lại, cuối cùng thỏa hiệp không nhúc nhích, lộ ra vẻ hài lòng: “Những chuyện tôi muốn khá đơn giản. Thứ nhất, tôi sẽ để em làm bạn trai của tôi, thứ hai, ở trước mặt tôi mong em sẽ ngoan ngoãn hơn. Thủ đoạn tôi dùng để trị em nhiều hơn những gì em tưởng tượng đấy. Trước kia em ở trước mặt tôi ba lần bốn lượt hạ cẳng tay động cẳng chân, tôi không nhúc nhích hoàn toàn là bởi vì tôi vẫn còn kiên nhẫn với em, nhưng tôi không có nhiều kiên nhẫn. Tôi nghĩ sau này em nên biết mình phải làm gì.” Vừa dứt lời, Lâm Triệt mạnh mẽ nắm cằm xoay đầu Lâm Nhuyễn lại hôn lên môi cậu, cho đến khi đè cậu trở lại giường.

Miên Miên đang lơ lửng trên không trung nhìn thấy tất cả mọi chuyện, lặng lẽ rơi lệ. Tại sao lại cảm thấy số phận chủ nhân thật khổ, vừa thoát khỏi nguy hiểm lại tiến vào sói hang QAQ

[Đừng lo lắng, tạm thời chủ nhân của ta sẽ không động đến chủ nhân của ngươi, dù sao thì dưa hái xanh cũng không ngọt. Một vòng xoáy biến ra một con sói nhỏ bên cạnh Miên Miên, sói nhỏ lạnh lùng nhìn hành vi của Lâm Diệu bên dưới, vẻ mặt không rõ.

[Ngươi không thể làm chủ nhân của ngươi tránh xa chủ nhân của ta một chút được sao? QAQ] Rõ ràng là quan hệ cạnh tranh, tình huống hiện tại là như thế nào?

Con sói liếc mắt nhìn Miên Miên đáng thương một cái, sau đó xoay người quay trở lại vòng xoáy, nếu nó nói mà làm Lâm Diệu nghe thì bọn họ đã thắng từ sớm rồi.

♥ ♥ ♥ ♥ ♥