Hồi lâu sau , y đột nhiên lấy tay chỉ A Lãng , bật thốt lên : “A ! Lão nạp nhớ rồi , ngươi là …” A Lãng rốt cuộc là ai ?
Quá trình của ba chiêu cuối cùng tương đối ngắn ngủi , mọi người chỉ thấy được song chưởng hai người giao nhau , sau đó là A Lãng liền thổ huyết lui lại hai bước.
Tình hình của Bạch Mộc đại sư như thế nào mọi người cũng không biết , bởi vì y che dấu rất khá , chỉ có sắc mặt tái nhợt mà thôi .
Hắn bị Bạch Mộc đại sư ra một kích giống như toàn lực nhưng chưa ngã xuống , sau đó lại thấy Bạch Mộc đại sư nói ra mấy từ gì đó , mọi người không khỏi men theo hướng tay của Bạch Mộc đại sư nhìn A Lãng ,
Hắn rốt cuộc là ai ? Vì sao có thể chịu được một kích kia ? Mọi người đều tò mò .
“Ha ha ha …” Đột nhiên Bạch Mộc đại sư mở miệng cười to , tiếng cười rung động trời , gần như lung lay cả nóc nhà
Trong tiếng cười lớn , khí huyết trong cơ thể y không khống chế nổi bốc lên , liền thấy một ngụm máu lớn từ trong miệng y trào ra “Sảng khoái! Sảng khoái !Thật sự là sảng khoái cực kỳ …”
“Thống khoái! Thống khoái ! Thật sự là vừa đau lại vừa thống khoái!” A Lãng học khẩu khí của y , thân mình tuy rằng đã lảo đảo nhưng vẫn chưa ngã xuống .
Bạch Mộc đại sư thu lại tiếng cười , lập tức nói với Mộ Dung Tuấn “ Mộ Dung công tử , lão nạp nguyện lấy cái đầu trên cổ mình đảm bảo với ngươi , xuất thân lai lịch của lãng tử này tuyệt đối không thành vấn đề , hắn chính là người tốt nhất giúp chúng ta ứng phó với Tống Thất Đao .”
“Oh?” Mộ Dung Tuấn trầm tư , không nói gì .
Kỳ thật , hắn không phải hoài nghi lai lịch xuất thân của A Lãng , mà là hắn vô cùng không thích biểu tình dễ dàng nhận ra trên mặt hắn khi nhìn Hoàng Thi Hàm .
Tuy rằng hắn và Hoàng Thi Hàm không phải người yêu , nhưng bất kể là nói thế nào , trong lòng của hắn , cũng coi nàng chẳng khác gì người yêu là mấy . Thật ra hắn không muốn mời nàng ở lại Mộ Dung thế gia , hắn lại càng không muốn thấy nàng bị Tả Hữu đặc sứ gây thương tích , cân nhắc nặng nhẹ , hắn mới chịu để bản thân lưu nàng ở lại nơi đây , sao biết nửa đường lại lòi đâu ra một tên Trình Giào Kim A Lãng này . Trong lòng hắn biết rõ A Lãng chính là địch nhân lớn nhất của mình . Nhưng mà , hiện giờ ngay cả chưởng môn Thiếu Lâm Tự – Bạch Mộc đại sư cũng đã mở miệng nói , hắn còn có thể nói được gì đây ?
“Đại sư nói quá lời” Mộ Dung Tuấn mỉm cười , tiếp đó lại nói “ Hôm nay tại hạ có may mắn thấy A Lãng huynh thi triển tuyệt kỹ , thêm cả những vị đang có mặt ở đây ra sức giúp đỡ , nói vậy Tống Thất Đao kia nhất định biết khó mà lui , kẹp chặt đuôi mà chạy thôi!” Mộ Dung Tuấn địa vị nổi danh trong giang hồ , cho dù là cư xử với người ngoài nhưng bao giờ cũng khôn khéo ; Bạch Mộc đại sư đã nhận ra A Lãng là ai , nhưng mọi người cũng không muốn vạch trầm , nói gì đi nữa cũng để cho một đường lui . Bởi vậy , không khí trong đại sảnh lập tức lại hòa hợp .
Cuối cùng , mọi người ở lại trong sảnh nói chuyện phiếm chờ có người đến đây xin trợ quyền nữa hay không , cho đến khi bóng đêm hoàn toàn buông xuống , đồ ăn dâng lên thì Mộ Dung Tuấn mới dẫn mọi người đi dùng cơm .
Đêm đã khuya ,
Toàn bộ Mộ Dung sơn trang yên lặng giống như trẻ con say giấc nồng , nhưng bên trong trang các thượng khách đều rất cảnh giác , bởi vì từ khi phi đao của Tống Thất Đao xuất hiện , Mộ Dung sơn trang vào đêm sớm đã bị một bầu không khí xơ xác tiêu điều bao phủ lấy , dường như ngay cả không gian cũng ngưng đọng lại .
Vỗng dưng , một tiếng tiêu vang lên từ hậu viện sơn trang , nghe trong màn đêm yên tĩnh này , càng thêm vài phần thê lương lạnh lẽo .
Bên trong một cái đình tứ giác ở hậu hoa viên . Mộ Dung Tuấn ngồi trên một ghế đá , hai tay nhẹ nắm lên một ngọc tiêu xanh biếc , hai mắt giống như nhắm hờ , dường như đã hoàn toàn quên mất bản thân .
Giang hồ đồn đại , thuở nhỏ Mộ Dung Tuấn có được khí chất giống như Mộ Dung lão trang chủ , cầm- kỳ- thi- họa đều tinh thông đủ ; hơn nữa lại còn là người nhiệt tình nho nhã , Mộ Dung Tuấn mới chỉ có hai mươi hai tuổi đã là một trong những nhân vật nổi danh trên giang hồ .
Nhưng , lúc này chân mày hắn nhíu chặt , vẻ mặt vô cùng chua xót , cảm giác cô độc tĩnh mịch mơ hồ tỏa ra trên người hắn khiến người khác không kìm được dâng lên một phần đồng tình .
Theo lý mà nói , trên người một Thiếu trang chủ Mộ Dung thế gia không nên tỏa ra cái cảm giác cô đơn vắng vẻ như vậy , nhưng trên đời này tuyệt không có ai có thể hiểu suy nghĩ phức tạp hỗn loạn trong lòng hắn bây giờ .
Mẫu thân của Mộ Dung Tuấn mất sớm , phụ thân ngậm đắng nuốt cay một mình nuôi hắn , dạy hắn đọc sách , tập viết cùng học võ . Mãi cho đến năm ấy hắn mười chín tuổi , phụ thân trong một cuộc luận võ mà chết , từ đấy về sau Mộ Dung sơn trang chỉ còn lại mình hắn cô đơn một đơn một thân một mình gánh vác .
Sản nghiệp của Mộ Dung sơn trang khổng lồ , miếng ăn của tám mươi sáu trang đinh đều do một mình hắn xử lý , tính đến nay đã ba năm ; cũng may Tả Hữu đặc sứ bởi vì thiếu lão trang chủ một phần mà tự nguyện sẵn sàng góp sức cho Mộ Dung Tuấn , nếu không sợ rằng hắn đã sớm chống đỡ không nổi , nào có thể xắp xếp Mộ Dung sơn trang được như giờ .
Mỗi khi đêm dài người lặng thì Mộ Dung Tuấn đều ngồi một mình trong đình tứ giác gảy đàn tìm vui , có thể là để giải tỏa những áp lực ban ngày , cũng có thể là để hoài niệm lại từng chút một về lão trang chủ .
Mộ Dung Tuấn buông ngọc tiêu trên tay xuống , bống nhiên khe khẽ thở dài một cái , cầm lấy chén rượu trên bàn đá , uống một ngụm nhỏ “Tại hạ Mộ Dung Tuấn , tôn giá hà cớ gì phải trốn tránh …” Đồng thời đôi mắt sáng như sao nhìn chằm chằm vào một bụi hoa cách đó không xa .
Trong tiếp úp mở liền thấy Hoàng Thi Hàm thẳng người tiến đến , mang theo thẹn thùng “Ta … Thật xin lỗi , quấy rầy nhã hứng của công tử .Ta … Ta tưởng người nào.”
Mộ Dung Tuấn thoải mái cắt đứt lời của nàng “Thì ra là Hoàng cô nương , mau ! mau mời ngồi” Hắn dùng ngón tay chỉ về băng ghế trước mặt hắn .
Người trong giang hồ đều biết Mộ Dung công tử tinh thông âm luật , bởi vì Hoàng Thi Hàm chưa từng đi lại trong giang hồ , hơn nữa hôm nay là ngày đầu tiên nàng dừng chân ở đây , chơ nên mới không biết hắn có loại ham mê này .
Hoàng Thi Hàm đang ngủ bị một tiếng tiêu thê lương lạnh lẽo đánh thức, nghe tiếng tiêu truyền đến từ hậu viện , lập tức ra khỏi phòng để xem xét , sau đó mới phát hiện thì ra là Mộ Dung Tuấn ngồi một mình thổi tiêu trong đình , trong bất tri bất giác bị biểu tình trên mặt hắn hấp dẫn lúc nào nàng cũng không rõ , vì sao nét mặt hắn lại cô đơn tịnh mịch đến vậy ?
Hoàng Thi Hàm hơi chần chờ một chút “Quấy rầy!” Sau đó từ từ đi vào trong đình .
“Người quấy rầy là ta mới phải” Mộ Dung Tuấn cười nhạt “Tại hạ trong lúc vô tình quấy nhiễu thanh mộng của cô nương , để cô nương chê cười rồi” Hoàng Thi Hàm không cho là đúng nói “Mộ Dung công tử quá khách khí . Thật ra công tử thổi rất khá , thật sự rất êm tai , chẳng qua là …”
“Chẳng qua gì?”
Hoàng Thi Hàm nghĩ một lúc cuối cùng vẫn là ăn ngay nói thật “Tiếng tiêu của Mộ Dung công tử thực lạnh lẽo thê lương , lộ ra nội tâm đang tràn ngập loại tình cảm vắng vẻ đấy”
“Nói rất hay ! Hoàng cô nương quả nhiên thông tuệ phi thường” Mộ Dung Tuấn cũng không phủ nhận .
Hoàng Thi Hàm ngưng mắt nhìn hắn , ánh mắt tràn ngập tò mò . “Đường đường là Thiếu trang chủ của Mộ Dung thế gia , sao lại có loại tâm tình này ? Không biết Mộ Dung công tử có gì muốn bày tỏ không ?”