Hotgirl Lưu Lạc Giang Hồ

Chương 21

Thấy Hoàng Thi Hàm đã mất đường thối lui , nếu không phải đối phó với địch nhân ngay chính diện thì là thúc thủ chịu trói . Nhưng , động tác của nàng lị vượt quá sự tưởng tượng của mọi người .

“Tới đây!” Chỉ thấy nàng quát một tiếng , không lùi mà tiến tới , đồng thời vặn eo né chưởng công của Tả đặc sứ , uy hiếp ngược lại vào sườn trái của hắn .

Ánh mắt mọi người không khỏi sáng ngời , Mộ Dung Tuấn trong đó không kìm được âm thầm gật đầu , làm như rất bội phục võ công cùng sự gan dạ sáng suốt của nàng .

Tả đặc sứ khẽ ờ một tiếng , trên mặt đột nhiên hiện lên vẻ không thể tin được , nhưng chỉ trong nháy mắt liền khôi phục lại trạng thái bình thường ; hắn nghiêng người sang một bên , tả chưởng hóa thành trảo , móc về phía mạch môn nơi cổ tay phải của Hoàng Thi Hàm , động tác vô cùng nhanh , đạt tới cảnh giới siêu việt .

Hoàng Thi Hàm tuy rằng am hiểu sử dụng kiếm , nhưng sớm đã luyện tay không cần kiếm , trong lòng có cảnh giới của kiếm . Bởi vậy , mỗi lần nàng ra một chiêu thì trong đó lền ẩn hàm tinh túy uyên bác của Ngọc Nữ thần kiếm , liên tục biến hóa , thâm độc , người khác khó lòng phòng bị .

Trong nháy mắt , đã giao thủ với nhau hơn hai mươi hiệp , vẫn là mỗi bên một nửa , thắng bại khó phân .

Kỳ thật ngay từ hiệp thứ bảy , thứ tám thì Hoàng Thi Hàm đã có vài lần cơ hội đập nát xương cổ tay của Tả đắc sứ , một cước vào bên hông Hữu đặc sứ , nhưng nàng không có năm chắc cơ hội mà cố ý bỏ quá .

Nàng không muốn hiển lộ võ công của mình quá nhanh trước mắt mọi người ở đây , huống chi trong đại sảnh trừ Mộ Dung Tuấn , Tả Hữu đặc sứ , Lưu Anh Thái cầm rương nhỏ ra , người khác nàng không biết . Ở đây không biết rõ tình hình địch ta thế nào , nàng làm như vậy chính là lựa chọn chính xác .

Hai Tả , Hữu đặc sứ tấn công lâu không hiệu quả , hơn nữa đối phương lại là hạng nữ lưu , lúc này sắc mặt âm u , lập tức song song ăn ý mười phầm thầm vận tám phần công lực , ra chiêu hết sức , sát tâm đột ngột nổi lên .

Nhưng mà , Hoàng Thi Hàm thế nào cũng không cùng hai người bọn họ chính diện giao phong , mà một mặt di động , ngẫu nhiên ra tay tấn công về phía hai người bọn họ , làm ha người bọn họ không thể không thu chiêu tự bạo vệ mình .

Sau khi giao thủ hơn mười hiệp như vậy , chợt nghe Mộ Dung Tuấn nói “Dừng tay” Tiếng nói cao dộ chấn động đến màng nhĩ người khác , ong ong đầu óc.

Tả đặc sứ lui thân về , xanh mặt nói “Thiếu chủ!”

Mộ Dung Tuấn cắt đứt lời của hắn “ hai đặc sứ sao lại nổi nóng với một cô nương vậy gọi gì là ‘không đánh thì không quen’” . Hắn chuyển sang cười nói với Hoàng Thi Hàm “Chúc mừng cô , Hoàng cô nương , tại hạ thay mặt Mộ Dung thế gia mời cô nương dẫn đầu bảo vệ , kỳ hạn nửa tháng , không biết cô nương có nguyện ý chịu thiệt hay không ?”

“Đa tạ Mộ Dung công tử” Hoàng Thi Hoàng ôm quyền , chính khí nghiêm túc nói “Có thể dốc sức vì võ lâm Trung Nguyên cùng các vị cao nhân tiền bối diệt trừ bại hoại võ lâm , tiểu nữ tử cảm thấy vô cùng vinh hạnh và may mắn.” Dứt lời ôm quyền khom lưng chào mọi người , thể hiện lễ nghi giang hồ vô cùng tiêu chuẩn .

“Tốt ! tốt ! rất tốt” Mộ Dung Tuấn mỉm cười , tiện đà lấy tay chỉ về hướng hành lang cuối đại sảnh nói “Đã quá trưa , không bằng chúng ta đi đến thiện đường dùng cơm , sau khi ăn xong tiếp tục bàn đại sự” . Dứt lời , hắn dẫn đầu đi khỏi đại sảnh , dẫn mọi nười đi đến thiện đường* (phòng ăn) .

Có thể cùng chưởng môn của các đại môn phái dùng xơm , đây là ước vọng của bao nhiêu người trong giang hồ ? Ở trên bàn cơm được Mộ Dung Tuấn giới thiệu , Hoàng Thi Hàm cảm thấy thụ sủng nhược kinh* (được sủng ái mà lo sợ) , thì ra hòa thượng , ni cô , đạo sĩ không chút thu hút nào này đều là người có lai lịch lớn .

Trong bữa tiệc , nhiều người trò chuyện vui vẻ , không ai nhắc tới chuyện Tống Thất Đao , ăn cơm hoàng đế nói những lời e rằng chỉ mấy ngàn năm sau mới có . Trái lại chưởng môn phái Nga Mi – Tuệ Tâm sư thái lại hàn huyên không ít chuyện với Hoàng Thi Hàm , có lẽ vì cả hai đều là nữ nhan , cho nên có lời gì có thể nói đều nói ra hết .

Cơm xong , mọi người lại trở lại đại sảnh . Mộ Dung Trinh lập tức sai người dâng trà thơm , mọi người vừa uống vừa nói chuyện đúng chủ đề.

Mãi đến sau đó , Hoàng Thi Hàm cảm giác mình giống như đang đặt trong mộng cảnh , nàng thủy chung cũng không dám tin rằng bản thân lại có thể ngang vai ngang vế cùng với các cao nhân tiền bối , cái loại cảm giác này thật sự là lẫn lộn cực kỳ .

Kỳ thật nàng không rõ , từ lúc vừa rồi khi nàng giao thủ với Tả Hữu đặc sứ ít nhiều cũng có thể nhìn ra chút manh mối , nhưng mà không vạch trần mà thôi .

Cả một buổi chiều , người đến tiếp ứng vẫn như thủy triều tràn vào , chỉ tiếc võ công của bọn họ phần lớn đều bình thường không có gì đặc sắc . Mộ Dung Tuấn theo lệ thường dùng bạc đuổi những người này đi , song phương cùng vui vẻ .

Không bao lâu , mặt trời đã dần ngả về phía tây , hiện tại cũng đã gần đến hoàng hôn , thì thấy một hộ vệ vội vã chạy vào đại sảnh “Bẩm công tử , ngoài cửa có người …”

“Ô! Đều là người quen , còn cần thông báo làm gì .” Theo tiếng liền thấy A Lãng nghênh ngang tiêu sái vào trong đại sảnh .

“Bẩm công tử” Người hộ vệ chưa kịp nói hết lời , Mộ Dung Tuấn đã vung tay lên nói với hắn “Ngươi đi xuống trước”

“Vâng , công tử” Hộ vệ cung kính đáp một tiếng , lập tức lui ra .

Vẻ mặt A Lãng vui vẻ nói “Mộ Dung huynh , chúng ra lại gặp mặt rồi ! Gần đây có khỏe không ?”

Mộ Dung Tuấn mặt không đổi “Không tốt! Chính là bởi vì không tốt cho nên mới nhờ các vị tiền bối ra tay chi viện , tại hạ thật sự là thẹn với tiên phụ”

“Đúng vậy ! Ta cũng nghe nói Tống Thất Đao tìm tới Mộ Dung công tử , cho nên ta cũng từ Khai Phong tới đây!” A Lãng nhìn xung quanh một lượt , làm như rất quen thuộc đối với chưởng môn các phái đang ngồi “Kẻ hèn này tham kiến các vị tiền bối” Hắn cúi người hành lễ.

Ánh mắt của hắn dừng lại trên mặt Hoàng Thi Hàm rất lâu , nhưng Hoàng Thi Hàm lại quay đầu đi , cố ý làm bộ như không quen biết hắn . A Lãng hỉ ảm đạm cười , không nói gì .

“Các vị đang ngồi trước mắt đây không có ai là không phải nhân cao thủ trong giang hồ , tại hạ không dám làm phiền lãng tử giang hồ huynh giúp” Mộ Dung Tuấn nói .

A Lãng không chút khách khí cắt đứt lời của hắn “Mộ Dung công tử nói vậy sai rồi ! Nợ người một chút chi ân đều phải trả , trước đấy ở Khai Phong thành thiếu Mộ Dung công tử một bữa cơm , hôm nay đến chính là để trả phần nợ này .” Ngụ ý của Mộ Dung công tử kỳ thật là hoài nghi võ công của hắn không thích hợp , mà A Lãng lại cố ý làm bộ như nghe không hiểu , cố ý nói trái đi .

“Tiểu tử , đầu óc ngươi có phải không tỉnh táo hay không ?” Hải Trung Dương trưởng lão trừng mắt liếc nhìn hắn một cái “Tống Nhất Đao kia là ma đầu giết người không chớp mắt , ngươi tuổi còn trẻ , tiền đồ trước mắt còn rộng mở!”

A Lãng thái độ cười lạnh không giống bình thường “Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe qua ‘nghé con không sợ cọp’? Hừ ! Tống Thất Đao ở trong mắt ta tính làm gì ? Hắn chẳng qua chỉ là một sát thủ không lộ mặt ra ngoài ánh sáng mà thôi , sớm hay muộn cũng có ngày ta bắt được đuôi hắn …”

Mộ Dung Tuấn cười nhẹ “Giang hồ đồn đại , lãng tử ngươi không chỉ lanh trí mà võ công cũng là nhất lưu , đáng tiếc tại hạ không có dịp mở mang , ngày hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội” A Lãng không câu nệ tiểu tiết , tính tình hài hước dí dỏm , ở trước mặt người khác luôn cự tuyệt tiết hiển lộ võ công . Bởi vậy , đồn đại cũng chỉ là đồn đại , trong bụng hắn rốt cuộc có bao nhiêu bản lĩnh chỉ sợ không ai biết .