Nhìn cánh cửa đóng chặt, Hà Du hồi lâu mới phản ứng lại.
Đây là ghen sao?
Cô nhất thời dở khóc dở cười, ôm gối bước lên trước, gõ cửa cầu xin: "A Nhan..."
"Em sai rồi, em quỳ bàn phím..."
Gõ hồi lâu cũng không có phản hồi, Hà Du căn răng quyết định dậm chân hy sinh hình tượng uy mãnh mà tiến công đại tổng, làm một tiểu tức phụ mềm mại.
"A Nhan, khách phòng lạnh như vậy, ô ô, chị cư nhiên nhẫn tâm để người ta ngủ ở khách phòng, ô ô ô, không có chị bên cạnh sao em có thể ngủ được..."
"Hức--"
Hà Du bị chính mình làm cho buồn nôn.
Nhưng vợ vẫn không mở cửa.
Làm sao bây giờ?
Cô giả vờ đau bụng: "Ai da, đau chết mất, ôi—"
Không có động tĩnh.
Cô làm bộ bị va chạm: "A, đau, đau..."
Không có động tĩnh.
Cánh cửa giống như một bức tường sắt, không thể xuyên thủng, Hà Du nằm trên đó khóc một lúc, cô không thể làm gì khác hơn là xoay người rời đi.
Trong nhà chính có rất nhiều phòng, Hà Du hiếm khi đi đến những nơi khác ngoại trừ phòng ngủ, phòng khách và phòng ăn trên tầng ba, cô không biết phòng dành cho khách ở đâu.
Một người hầu đi ngang qua cô, cười chào hỏi: "Hà tiểu thư."
“Chờ chút!” Hà Du kéo lấy nàng, “Xin hỏi, phòng dành cho khách ở đâu vậy?”
Người hầu sửng sốt hai giây, nói: "Lầu hai, Hà tiểu thư muốn ngủ khách phòng sao?"
“Khụ khụ, ừm, phiền toái đưa tôi đến đó đi, cảm ơn.” Hà Du thu áo ngủ lại, giả vờ bình tĩnh.
"Vâng."
Trên lầu hai có bốn phòng khách, mặc dù đều trống, nhưng cứ hai ba ngày người hầu sẽ quét dọn một lần, rất sạch sẽ, Hà Du chọn căn phòng lớn nhất có tầm nhìn đẹp nhất, đẩy cửa sổ ra là có thể nhìn thấy đài phun nước dưới lầu.
Ga giường và đệm mềm mại, có cổ mùi hương thoang thoảng.
Có thơm đến đâu cũng không thơm bằng cơ thể của vợ.
Hà Du ủ rũ nằm xuống, nhìn chằm chằm trần nhà, vừa ủy khuất vừa buồn cười, cô trằn trọc không ngủ được, cầm điện thoại lên, gửi cho Cố Cẩn Nhan một tin nhắn WeChat.
[Lạnh quá]
[Giường quá lớn ngủ một mình không ngon]
Năm phút, mười phút... Nửa tiếng trôi qua, vẫn không có hồi âm.
Cô gọi lại.
Lần thứ nhất không trả lời, lần thứ hai không trả lời, lần thứ ba tắt máy.
"..."
Cô khóc không ra nước mắt, nằm xuống một lúc bất giác cảm thấy buồn ngủ...
Sáng hôm sau, Hà Du bị đồng hồ báo thức bảy giờ đánh thức, vội vàng rửa mặt, cô ngồi xổm bên ngoài phòng ngủ trên tầng ba, khi đã tám giờ, Cố Cẩn Nhan mặc quần áo chỉnh tề đi ra, bị cô chặn lại.
"A Nhan—" Hà Du nhào tới.
Hốc mắt Cố Cẩn Nhan có chút đỏ, tựa hồ là thức cả đêm, trang điểm so với bình thường dày hơn một chút để che đi vẻ mệt mỏi, trước đây ăn sáng cô thường tô son, nhưng hôm nay cô đã tô rồi, môi mỏng có tông màu nâu sữa.
Cô mặc một chiếc áo sơ mi lụa in hoa, quần túi giấy màu gỗ du, mái tóc dài hơi xoăn, vòng ngọc trai quanh tai hơi tỏa sáng, khi nhìn thấy Hà Du, cô mỉm cười: “Ngủ ở phòng khách có thoải mái không?"
"Không thoải mái," Hà Du cẩn thận quan sát sắc mặt của cô, ngữ khí có phần thận trọng hơn một chút, "Không có chị bên cạnh em không ngủ được."
"Ừm."
"?"
Có ý gì?
Cố Cẩn Nhan nhẹ nhàng đẩy cô ra, đi tới bấm thang máy, sau đó quay đầu nhìn cô: "Bây giờ muốn ăn sáng không?"
“Ăn!” Hà Du gật đầu đi theo.
Trong thang máy, cô dính lấy người Cố Cẩn Nhan, nhẹ giọng dỗ dành: "A Nhan, em đã sớm buông bỏ chuyện trước kia, tương lai chúng ta sẽ còn nhiều cái bảy năm, ngày tháng còn dài."
"Ừm."
"..."
“Còn tức giận sao?” Hà Du đẩy người qua.
Thang máy đi đến lầu một, cửa mở ra.
Cố Cẩn Nhan cười chọc chọc cái trán cô, nói: "Ăn sáng."
Hà Du thở phào nhẹ nhõm.
Dỗ được rồi.
Tối nay không cần ngủ phòng khách.
Ăn sáng xong, Hà Du nhìn Cố Cẩn Nhan lên xe, sau đó nhìn hai đứa nhỏ lên xe, làm việc và học tập. Hôm nay cô không có việc gì làm nên edit hết những video chưa làm, nhân tiện trả lời bạn bè.
...
Buổi tối, Cố Cẩn Nhan trở về, Hà Du đầy mặt ân cần nghênh đón cô, vốn tưởng đêm nay sẽ không phải ngủ phòng khách, vui vẻ chuẩn bị đòi lại "thịt" hôm qua không ăn.
Kết quả--
“Sao em còn ở đây?” Cố Cẩn Nhan mặc váy ngủ từ phòng tắm đi ra, đeo mặt nạ màu xanh lục.
Hà Du chỉ mặc độc qυầи ɭóŧ nằm ở trên giường: "?"
"Đi phòng khách đi."
"Em lại ngủ phòng khách sao?"
"Nếu không?"
"Em……"
Cố Cẩn Nhan căng mặt đi tới, kéo cô lên.
Hà Du nhíu mày, nhân lúc cô không chú ý, cô xoay người đè cô vào tường, hai tay ôm cô lên, "Chị xác định muốn em đi?"
Cố Cẩn Nhan: "..."
“Đi rồi sẽ có thể không trở lại,” Hà Du khẽ cười, một tay nhéo nhéo cằm cô, “Chị muốn phòng không gối chiếc sao?”
Vừa nói cô vừa vặn vẹo eo thon nhỏ.
Cố Cẩn Nhan rũ mắt xuống, ánh mắt rơi vào khe núi, hít sâu một hơi: "... không muốn."
“Đúng rồi.” Hà Du híp mắt.
Cô vươn ngón trỏ câu vào cổ áo ngủ của Cố Cẩn Nhan, chậm rãi lui về phía sau, vừa định ngã xuống giường, Cố Cẩn Nhan đột nhiên nắm lấy cổ tay kéo cô ra ngoài.
Đóng cửa.
Hà Du bị nhốt ở bên ngoài: "?"
.
Vài ngày sau, Cố Cẩn Nhan theo lẽ thường đi kiểm tra một nhà máy nào đó của cấp dưới.
Cô dẫn theo tám vệ sĩ, lúc đi ra là một đám người mênh mông, cô đi ở giữa, vừa đi vừa nói chuyện với phó tổng, vừa bước ra khỏi cổng, bên cạnh đột nhiên xuất hiện hai nữ nhân lén lút.
"Cố tổng!"
Hai người lao về phía Cố Cẩn Nhan, vệ sĩ lập tức tiến lên đè bọn họ xuống, Cố Cẩn Nhan dừng lại, ngơ ngác nhìn bọn họ.
"Cố tổng, chúng tôi đến từ công ty xx..." Bọn họ giãy giụa muốn tới gần, lại bị vệ sĩ kéo đi mấy mét.
Bảo vệ nhà máy cũng đến giúp đỡ.
Cố Cẩn Nhan cau mày, nhìn đi chỗ khác, thư ký bước lên trước mở cửa xe cho cô.
Trong hỗn loạn, có người hét lên: "Cố tổng, chúng tôi là bạn của Hà Du!"
Cố Cẩn Nhan dừng một chút, quay đầu nhìn sang, tựa hồ nhớ tới cái gì, nhẹ giọng nói: "Thả bọn họ đi."
Các vệ sĩ buông tay.
Hai người đầy mặt vui mừng chạy tới, lấy danh thϊếp từ trong túi xách ra, hai tay đưa cho cô: “Cố tổng, chúng tôi với Hà Du là bạn rất tốt, buổi tối sinh nhật của cậu ấy… " Đầu tiên họ đến gần, sau đó bắt đầu giới thiệu công ty.
Cố Cẩn Nhan liếc nhìn danh thϊếp, ngẩng đầu nhìn hai người, bình tĩnh lại: "Đã định nhà cung cấp rồi, ít nhất 5 năm sẽ không cân nhắc đổi."
"Chúng tôi biết, không thành vấn đề, ngài có thể lựa chọn trước."
"Đó là chuyện về sau."
Nói xong, Cố Cẩn Nhan xoay người lên xe, kéo kính xe lên.
Ba chiếc xe lần lượt rời đi.
Cả hai đóng băng tại chỗ.
Đám người phó tổng khinh thường mà liếc nhìn họ, châm chọc nói: "Hai cô nương, chạy thật xa đến cản đường chủ tịch của chúng ta vất vả rồi, tinh thần rất đáng khen, nhưng tôi đề nghị các cô hãy dùng não một chút, Hoàn Thế chúng tôi là một công ty lớn, cô cho rằng có thể tùy tiện mở cửa sau dựa vào ăn một bữa cơm như mấy cái xưởng nhỏ sao? Tìm chỗ mát mẻ nghỉ ngơi đi."
"..."
.
Buổi tối, Hà Du tắm trong phòng tắm của phòng dành cho khách.
Đây đã là đêm thứ tư ngủ trong phòng dành cho khách, từ ngày hôm đó cô lại bị đuổi ra ngoài, tính tình cũng nổi lên, dứt khoát ngủ thì ngủ, không thèm bị mặt lạnh.
Cô vừa tắm vừa ngân nga, vặn mình qua tấm kính mờ đυ.c.
Mười phút sau, cô chỉ quấn một chiếc khăn tắm đi ra, vừa mở cửa ra thì bị người ngồi trên giường làm cho giật mình.
"Chị……"
Cố Cẩn Nhan mỉm cười nhìn cô.
Khăn tắm rất ngắn, chỉ vừa đủ che nửa cái mông, bên trong không mặc gì nên có thể nhìn thấy rõ ràng. Cô sững người một lúc, nhướng mày rồi đơn giản nhấc khăn tắm lên.
“Ai nha, sao Cố tổng lại có tâm tình tới nơi này?” Cô trực tiếp ngồi trên đùi Cố Cẩn Nhan.
Cố Cẩn Nhan ôm lấy eo của cô, ánh mắt nhìn trên dưới, cổ họng nóng lên: "Về phòng."
"Phòng nào?"
"Của chúng ta."
"Không."
"Tôi có cái này cho em xem."
“Cái gì?” Hà Du nhướng mày.
Cố Cẩn Nhan nhịn không được vươn tay vuốt ve cô, "Em đi lên sẽ biết."
"Đây là mời em?"
"Ừm."
“Được.” Hà Du quay đầu cười nói.
Cố Cẩn Nhan nhặt chiếc váy ngủ trải bên cạnh giường, mặc vào cho cô.
Trở lại phòng ngủ chính nhớ nhung đã lâu, Hà Du ném mình lên giường lăn qua lăn lại, ngửi thấy mùi thơm của vợ trong chăn, vui vẻ cười rộ lên.
Nhớ muốn chết.
Cũng không dám làm A Nhan ghen nữa.
"Tiểu Du, xem đi." Cố Cẩn Nhan lấy ra hai tấm danh thϊếp đưa cho cô.
Hà Du xem một chút, ngẩng đầu kinh ngạc nói: "Cái này..."
"Là bạn của em phải không?"
"Ừm."
Cố Cẩn Nhan thở dài, ngồi xuống, vừa cởϊ áσ ngủ của Hà Du vừa kể chuyện hôm nay.
Không biết là thẹn thùng hay là quá xấu hổ, tai Hà Du nóng lên, có chút bất đắc dĩ: “Em đã truyền đạt ý tứ của chị cho bọn họ, sau đó hai ngày trước bọn họ hỏi em gần đây chị đi đâu, em nói không rõ, chỉ biết chiều thứ ba chị sẽ đến nhà máy..."
Nói nói, cô nhận ra có gì đó không đúng.
Cô vô ý tiết lộ hành trình của vợ!
Nghĩ đến đây, cô chột dạ liếc nhìn Cố Cẩn Nhan, rồi im lặng cúi đầu.
"Xin lỗi."
"Hửm?"
"Em không nên tiết lộ hành trình của chị cho người ngoài ..."
Khóe miệng Cố Cẩn Nhan ngậm ý cười, ánh mắt lửa nóng dán chặt vào người cô, nghe vậy liền ôm lấy cô, nhẹ nhàng cắn vành tai cô: "Tôi nên trừng phạt Hà Tiểu Du nghịch ngợm em thế nào đây?"
"Ưʍ..." Hà Du khẽ rên một tiếng, "Em đi phòng khách."
"Không được."
"Quỳ bàn phím."
"Không được."
"Vậy em-"
Cô còn chưa nói xong, Cố Cẩn Nhan đã chặn môi cô lại.
Một cỗ khí tức mạnh mẽ quét qua, Hà Du bị ép không thể động, đỉnh đầu nhất thời tối sầm lại, một mảng lớn quang ảnh bị ngăn trở, cô lâm vào mê loạn.
Tiếng thở nhanh dần.
Cố Cẩn Nhan đúng lúc buông cô ra, ngẩng đầu lên, lại vùi thấp vào cổ cô, "Bạn bè muốn giúp liền giúp, không thể để bảo bối nhà tôi mất mặt."
"Không cần, ư, chị đừng vì em mà...quá phiền toái... ân..."
Cả người Hà Du run rẩy, hoàn toàn không nói nên lời.
"Em với tôi mà cũng dùng hai chữ "phiền toái" sao?" Cố Cẩn Nhan có chút không vui.
Hà Du mở to hai mắt mê man: "Hả?"
Lại chọc vợ tức giận?
Cố Cẩn Nhan vuốt mái tóc rối bù trên trán nàng, khẽ nhíu mày, nhẹ giọng nói: "Không phiền toái, tuy chỗ tôi không cần, nhưng tôi có thể giới thiệu cho khách hàng khác, chỉ là vấn đề nhỏ, ngày mai tôi sẽ để người liên lạc với bọn họ."
Dứt lời, cô bịt miệng không cho nói.
Hà Du cũng không chút phản kháng, cô cầm lòng không đậu mà vặn vẹo như một con cá linh hoạt, cực kỳ kiều mị, đây là lần đầu tiên Cố Cẩn Nhan nhìn thấy cô chủ động, ham muốn thuần phục của cô đột nhiên dâng trào ...
Trong ánh đèn mờ ảo, hai bóng người hòa quyện vào nhau.
Hà Du đầu tiên nằm ngửa, sau đó nằm sấp, một lúc sau nằm nghiêng, ngồi, đứng, bị lăn qua lăn lại nhiều lần.
"Tiểu Du..."
"Ưʍ."
“Về sau bớt gặp Ôn Ninh một chút.” Cố Cẩn Nhan thấp giọng thì thầm bên tai cô.
Hà Du yếu ớt mà ừ một tiếng.
"Tiểu ngựa hoang phục không?"
"Phục a."
.
Những ngày ngọt ngào trôi qua từng ngày, chớp mắt đã đến cuối hè.
Vào ngày kỷ niệm hai năm gặp nhau, Cố Cẩn Nhan lại đi dự tiệc tối, cho nên cô đẩy công việc hàng ngày lại, dành ngày nghỉ cho người yêu. Buổi tối, Hà Du đi theo xe đưa cô đi dự tiệc tối.
Xe chạy xuyên thành phố, dừng lại ở ngã tư chờ đèn đỏ.
Đường phố đèn đuốc sáng trưng,
Cố Cẩn Nhan đưa mắt ra ngoài cửa sổ, trong lúc vô ý thoáng nhìn thấy bên cạnh có một cửa hàng váy cưới, cô vỗ vỗ tay Hà Du, chỉ chỉ nói: "Mặc không?"
“Hả?” Hà Du liếc nhìn, “Không phải chỉ có kết hôn mới được mặc sao?”
Cố Cẩn Nhan thu hồi tầm mắt, trên mặt thật sâu dừng ở trên mặt cô: "Em muốn không?"
"Muốn cái gì?"
"Kết hôn."
Cô đã nghĩ tới rất nhiều lần, nhưng chưa từng nghĩ tới mình sẽ nói hai từ này với Hà Du trong hoàn cảnh như vậy.
Tựa hồ có vẻ không quá chính thức?
Hà Du sửng sốt, nụ cười đột nhiên lạnh đi trong vài giây, lắc đầu, "Không muốn."
"...Tại sao?" Cố Cẩn Nhan kinh ngạc.
"Hiện tại khá tốt, " Hà Du nhướng mày, trên mặt lộ ra tia vô vị, "Kết hôn rất phiền toái, gia đình cùng tài sản rối rắm, không rõ ràng, còn tổn thương cảm tình."
"..."
Ánh mắt Cố Cẩn Nhan âm trầm, lông mi rũ xuống.
.
Tiệc tối kéo dài hai tiếng rưỡi.
9 giờ 30 phút, tài xế lái xe đến trước cửa khách sạn, Hà Du ngồi trong xe đợi. Những người đến tối nay đều có danh tính nhất định, xung quanh có đủ loại xe sang.
Cuối hè, gió đêm có chút lạnh.
Mọi người lần lượt ra khỏi cổng, Cố Cẩn Nhan mặc một chiếc váy dạ hội màu trắng tinh dài đến mắt cá chân, đi phía trước một chút, nói cười với một nam nhân mặc tây trang.
Bước ra khỏi cổng, cô vô thức đưa hai tay xoa xoa cánh tay, hình như là lạnh, nam nhân kia lập tức cởϊ áσ khoác muốn khoác cho cô.
Hà Du híp mắt, mở cửa, cầm áo khoác mà cô đã sớm chuẩn bị bước xuống xe, bước nhanh về phía hai người họ.
"A Nhan—"
Hai người đồng thời quay đầu lại, những người khác cũng nhìn sang.
Hà Du mỉm cười với nam nhân, ngăn hắn lại một lúc, khoác áo khoác lên người Cố Cẩn Nhan, "Về nhà thôi, vợ."
Nam nhân lộ ra biểu tình kinh ngạc.
Cố Cẩn Nhan nói lời tạm biệt với hắn, tự nhiên khoác tay Hà Du, lên xe.
Dọc theo đường đi, Hà Du vẫn đen mặt im lặng.
"Tiểu Du, sao vậy?"
"Không sao."
"..."
Về đến nhà, Hà Du nắm cổ tay Cố Cẩn Nhan đi lên lầu, vừa vào cửa phòng ngủ liền gấp không chờ nổi mà ấn cô vào cửa, cúi đầu hôn lên son môi của cô, trong miệng tràn ngập mùi vị bơ chocolate.
“Tiểu Du, ưm, đợi đã—”
"Có phải mỗi ngày có rất nhiều người tán tỉnh chị hay không?"
"Có, nhưng không nhiều lắ..."
"Kết hôn đi," Hà Du cau mày ngắt lời, "Lập tức kết hôn, ngày mai đi cục dân chính!"
Giọng nói rơi xuống, không khí im lặng vài giây.
Khóe môi Cố Cẩn Nhan khẽ nhếch, con ngươi đen nhánh phát ra ánh sáng mỏng, nhẹ nhàng thở ra một hơi: "Không phải em cảm thấy phiền toái sao?"
“Không ngại phiền toái, vợ em sắp bị người cướp đi rồi.” Hà Du chống trán cô, nhắm mắt lại, hai tay ôm lấy mặt của cô cẩn thận vuốt ve.
Cố Cẩn Nhan hít sâu một hơi, cong khóe miệng: "Được."
"Hà phu nhân."
"Cố phu nhân."
Hà Du mở mắt ra, nhìn nhau cười.
Cô luôn cho rằng mình có thể tùy tâm mà đến, giống như một con diều tự do, nhưng kỳ thực, trước khi cô kịp nhận ra, sợi dây vô hình đang kéo cô đã bị Cố Cẩn Nhan nắm chặt trong tay.
Cô can tâm tình nguyện bị Cố Cẩn Nhan thuần phục.