Sủng Vật Là Vợ

Chương 20: Rơi vào mắt sói

" Gió cuốn gió mây cuộn mây

Thổi qua cửa sổ

Nơi nàng ngồi còn lưu lại hơi ấm

Chiếc trâm bạc từng theo nàng một thời

Tất cả còn đó mà nàng nơi đâu".

Mộc Tiểu Hy ngân nga trong điệu nhạc, làn váy phía sau theo gió tung bay. Mái tóc gài chưa hết còn vương vài sợi thả cũng theo gió đùa nghịch lướt qua cánh môi đỏ của cô. Ánh mắt cô như nhập vào khung cảnh đau thương ấy, nơi đáy mắt lại ẩn hiện một tia đồng cảm xót thương hướng ra xa nơi mênh mông biển người nhưng lại chẳng thấy gì. Cả hội trường im lặng tới mức chẳng có ai bận tâm vui chơi chỉ tập chung lắng nghe những lời thủ thỉ êm dịu làm tâm nghe xao động.

"Bóng dáng cố nhân một thời đứng đó

Bên chậu hoa cúc trắng tinh khôi

Nhưng giờ này hoa còn người mất

Chỉ để lại một màu tàn úa ưu thương".

Chợt tông âm lên cao tiếng đàn khàn khàn như đang gào lên trong đau đớn, Mộc Tiểu Hy khẽ nheo mày như theo lời nhạc mà đau lòng thay. Tiếng hít thở dưới khàn đài còn nghe rõ, một bóng dáng nam nhân tay xoa cằm ánh mắt nheo lại nhìn cô. Cánh môi hắn nhếch lên cười tà tỏ vẻ thích thú.

" Nâng chén tình uống cho say

Nâng tay họa nỗi nhớ

Họa dáng nàng, họa vấn vương

Ta họa tới khắc cốt ghi tâm

Mắt lệ nhòe rơi trên trang giấy

Nụ cười đau lòng ta vì nàng ưu thương cả một đời.

Chẳng vì hứa hẹn một câu

Chỉ nguyện kiếp sau gặp lại

Ta nguyện nắm tay nàng trước

Mãi mãi không buông

Chỉ mong ánh mắt ấy

Kiếp sau vẫn còn nhìn thấy nhau

Ta nguyện chỉ lưu giữ bóng dáng nàng

Chỉ nguyện tấm thân này

Kiếp sau nếu gặp lại

Ta sẽ vì nàng gánh vác cả giang sơn

Xin đừng như kiếp này

Chẳng dám yêu chẳng dám hận

ta đánh mất nàng

Nếu còn có kiếp sau

Xin nàng đừng quên ta".

Mộc Tiểu Hy run lên từng nốt cuối khiến âm thanh khàn đi như vừa nức nở xong, âm đàn cũng run lên như vừa trải qua một ải tình chắc trở. Mắt Mộc Tiểu Hy khẽ mở chợt phát hiện nó đã ướt, những tràng vỗ tay kéo tâm Mộc Tiểu Hy về. Nhìn xuống sân khấu tối đen Mộc Tiểu Hy khẽ khom người cúi chào rồi chưa để mọi người kịp phản ứng cô đã chạy vội vào sau sân khấu.

Bóng Mộc Tiểu Hy biến mất nối tiếp là những tiếng xì xào tàn tán

"Bài gì thế?"

"Nghe lạ quá"

"Đúng, lạ thật"

Âm thanh sinh viên bàn tán, những đàn anh đàn chị khối không chuyên thì thắc mắc còn bên khối âm nhạc nghệ thuật thì sửng sốt rồi ào ào gào lên

"Học muội, học muội"

Cả khán đài như bùng nổ, nhanh tay lẹ mắt lướt Windo là hàng loạt các video quay lại với các dòng comment hỏi tên người hát cùng tên bài.

Các vị có thâm niên trong nghề chợt sửng sốt lúc đầu là hát theo sau lại là vui mừng vì có một học trò non nớt còn biết đến bài ca tưởng đã bị thời gian vùi lấp.

Mộc Tiểu Hy chạy vào cánh gà thở hồng hộc tim còn đập loạn lên.

"Tiểu Hy giỏi quá, tớ yêu cậu chết mất"

Tử Y Lan chạy lại ôm cô nhảy nhảy lên vui mừng, kéo sau là Tử Tuấn Kỳ.

" Làm tốt lắm, Tiểu Hy"

Cánh môi cậu khẽ cười, khuôn mặt ngày thường ít cảm xúc nay lại vì dao động mà biến hóa khác thường. Mộc Tiểu Hy cố nở nụ cười mà cả cơ thể vẫn run run.

Ở một nơi khác, Lãnh Hắc Thần cavat nới lỏng ngồi trên ghế tay châm điếu thuốc hai chân bắt chéo ánh mắt không rời khỏi màn hình điện thoại. Cảnh quay khá rõ hắn ngẩn người trước cô, ánh mắt của cô không biết từ lúc nào đã hòa tan phần băng lãnh nơi tim hắn. Hắn không tin nhân duyên tiền định nhưng giờ có lẽ hắn phải tin rồi. Nếu không phải hắn cho người theo bảo hộ cô thì chắc hắn sẽ bỏ lỡ giây phút huy hoàng này rồi. Môi lạnh khẽ nhếch như tán dương, ánh mắt lóe lên một tia ôn nhu. Khói thuốc lượn lờ trong không khí, lướt qua khuôn mặt hắn hiện lên một vẻ hiền lành mà chắc tưởng cả đời chẳng thấy.

Hắn rơi vào bể tình thật rồi.

Phía dưới khán đài ngay hàng ghế đầu một nam nhân tay vuốt cằm ánh mắt không tập trung đầu hiện lên toàn hình ảnh của cô gái ấy.

"Lâm Tổng, ngài tới đây là vinh dự của trường"

Hiệu trưởng ngồi bên cạnh tỏ vẻ vui mừng bắt chuyện với hắn, Lâm Tư Ngạn chợt thu hồi vẻ mặt thích thú thay vào đó là điệu bộ bất cần hàng ngày

"Hiệu Trưởng Lưu quá lời, tôi chỉ về thăm trường cũ thôi"

"Vâng, chẳng qua vẫn phải cảm ơn ngài đã nể mặt tới đây"

Nụ cười xu nịnh khiến Lâm Tư Ngạn chán ghét, hắn nhớ tới trước đây cũng ở ngôi trường này hắn từng bị khinh thường, lăng mạ như thế nào. Sống trong xã hội này có tiền có quyền chính là có mặt mũi, nếu không có thì cũng bị coi như một con chó đến đi chẳng ai thèm quan tâm