“Shh- đau!” Thẩm Bạch Âm nằm úp sấp trên giường xuýt xoa kêu đau, thấp giọng nói: “Anh nhẹ tay một chút.”Ngón tay Khương Cẩn Ngôn dính đầy thuốc mỡ, bôi lên tấm lưng đầy vết roi của Thẩm Bạch Âm: “Đã nhẹ lắm rồi, lúc bị đánh thì xương cốt vẫn cứng lắm, sao giờ bôi thuốc lại bắt đầu làm nũng rồi?”
“Không phải trong ‘tình cảnh’ sẽ nghe lời chủ nhân, ngoài ‘tình cảnh’ sẽ nói thật với chồng sao?” Thẩm Bạch Âm thấp giọng oán giận: “Sao tự dưng muốn em vả miệng? Mặt em sưng như vậy làm sao ra ngoài gặp người được? Ngày mai còn phải đến công ty…”
Khương Cẩn Ngôn bị tức đến bật cười, giơ tay đánh lên mông vẫn còn hồng của thanh niên hai cái.
Thẩm Bạch Âm bất ngờ không kịp đề phòng liền ăn đau, bất mãn trừng anh: “Sao lại đánh em nữa!”
“Anh muốn đánh em đấy.” Khương Cẩn Ngôn cười gằn: “Đã ra nông nỗi này rồi còn muốn đến công ty đi làm?”
Sớm biết vậy anh sẽ không mềm lòng.
Vốn Khương Cẩn Ngôn định dạy cho Thẩm Bạch Âm bài học nhớ đời, ít nhất cũng phải cho cúc huyệt sưng lên sau đó ép hắn cưỡi ngựa gỗ, còn phải ở trên ngựa gỗ vểnh mông lên bị đánh. Nhưng Thẩm Bạch Âm vừa thốt ra câu ‘Là ánh mắt em thiển cận, trong mắt chỉ có tiên sinh’ thì cơn giận của anh cũng vơi mọt nửa, không xuống tay ngoan độc được.
Kết quả của việc này chính là mèo nhỏ bị đánh xong vẫn còn định đi làm.
“Vì sao lại không đi làm? Đã nói chút tình thú riêng tư này của chúng ta sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống hàng ngày rồi mà?” Thẩm Bạch Âm cũng nghiêm mặt.
Khương Cẩn Ngôn bôi thuốc hết toàn thân Thẩm Bạch Âm, bảo hắn ngồi dậy: “Ngẩng đầu lên một chút.”
Thẩm Bạch Âm ngẩng mặt lên.
Khương Cần Ngôn giữ cằm hắn lại, đổ thuốc ra lòng bàn tay: “Giám đốc Thẩm cứ như vậy đi làm, ngày mai toàn thế giới đều biết giám độc Khương tôi đây là tên bạo lực gia đình.
“Em đeo khẩu trang, nói bị cảm là được.”
Lực trên tay Khương Cẩn Ngôn mạnh hơn chút, Thẩm Bạch Âm nổi giận: “Khương Cẩn Ngôn! Anh đừng có lấy việc công trả thù riêng, không phải chỉ là lần trước tôi hợp tác với công ty anh không mang lại lợi nhuận thôi sao? Đánh cũng cho anh đánh rồi, cᏂị©Ꮒ cũng cho anh cᏂị©Ꮒ rồi, anh dựa vào đâu mà can thiệp vào công việc của tôi?”
Đôi mắt Khương Cẩn Ngôn trầm xuống: “Thẩm Bạch Âm, em đừng ép anh phải mang em quay trở lại căn phòng kia!”
Thẩm Bạch Âm quật cường nhìn anh nửa ngày, ánh mắt tủi thân nói: “Anh chỉ biết đánh em.”
Khương Cẩn Ngôn suýt chút nữa không thở được: “Em chỉ biết tức giận với anh.”
“Em cho là anh giận vì vài phần lợi ích kia à? Thẩm Bạch Âm, công ty anh có một nửa cổ phần là của em, còn lại đều là tài sản chung, anh cần gì tính toán vài phần nhỏ nhặt này với em? Chúng ta kết hôn vốn không phải vì lợi ích gia tộc.” Khương Cẩn Ngôn nhịn xuống cơn tức trong lòng: “Lúc ấy anh phạt em là bởi vì em không coi anh là người một nhà, ngay cả hiện tại em cũng cho là anh tính toán mấy thứ vụn vặt kia với em. Em coi anh là cái gì?”
Thẩm Bạch Âm giật mình, nhỏ giọng nói: “Công tư phân minh, có cái gì không đúng sao?”
“Không có cái gì không đúng, nhưng Âm Âm à, em không cần với ai cũng duy trì lý trí tuyệt đối, dùng lợi ích để cân nhắc toàn bộ mọi thứ như vậy.” Khương Cẩn Ngôn bình thản nhìn hắn: “Giống như trong ‘tình cảnh’ vậy, em phát tiết toàn bộ ra, hoàn toàn tin tưởng anh không được sao?”
Ngày thường Thẩm Bạch Âm quen phải nắm tất cả trong tay, là người biết phân và tích tính kế, cũng đủ lạnh lùng đủ dứt khoát, gần như không có chút tình cảm dư thừa nào. Tính cách như vậy làm cho hắn bất khả chiến bại trên thương trường, nhưng ở vị trí càng cao áp lực càng lớn, vì thế mới càng cần phát tiết trong ‘tình cảnh’.
Người dù sao cũng không phải máy móc.
Trong ‘tình cảnh’ Thẩm Bạch Âm đã hoàn toàn tin tưởng Khương Cẩn Ngôn, nhưng anh càng hi vọng trong cuộc sông bình thường Thẩm Bạch Âm cũng đừng tạo cho mình áp lực quá lớn.
Thẩm Bạch Âm rũ mắt không nói.
“Tối hôm qua em tăng ca đến rạng sáng, về nhà lại xử lý công vụ, sáng sớm hôm sau nhận được điện thoại lại tới công ty.” Khương Cẩn Ngôn bình tĩnh nói: “Em thường xuyên như vậy.”
Thẩm Bạch Âm nghĩ nghĩ: “Em thường xuyên vì công việc mà xem nhẹ anh hả?”
Khương Cẩn Ngôn lắc đầu: “Không phải trách em không quan tâm tới anh, mà là em không quan tâm đến chính bản thân mình.”
“Em xem, anh nói đến nước này em vẫn chưa cảm thấy thời gian làm việc và nghỉ ngơi của em ảnh hưởng ới sức khỏe đến mức nào.” Khương Cẩn Ngôn nói: “Tuổi trẻ chính là vốn liếng, nhưng Âm Âm, anh muốn cùng em sống hạnh phúc đến già chứ không phải là nhìn em một ngày nào đó làm việc quá sức mà phải nhập viện.”
“Anh biết em yêu anh, anh cũng yêu em, cho nên em phải quý trọng bản thân mình một chút.” Khương Cẩn Ngôn nói: “Nếu không anh sẽ tức giận, cũng sẽ đau lòng.”
Thẩm Bạch Âm trầm mặc nửa ngày: “Cuộc họp ngày mai rất quan trọng…”
Khương Cẩn Ngôn hơi thất vọng, xem ra thuyết phục Âm Âm là cả chặng đường dài.
“Có điều chuyển qua ngày mốt cũng không sao, dù gì thì bọn họ cũng nghe lời em.” Thẩm Bạch Âm nói thêm: “Em xin nghỉ phép một ngày.”
“Sau này em sẽ chú ý.” Thẩm Bạch Âm nói: “Em muốn khỏe mạnh để cùng anh sống hạnh phúc tới già.”
Khóe môi Khương Cẩn Ngôn cong lên.
“Nhưng đợi ở nhà rất nhàm chán.” Thẩm Bạch Âm nhìn anh: “Anh Khương, hay là ngày mai em tới công ty anh tham ban nhé?”
Khương Cẩn Ngôn ý vị thâm trường nói: “Được.”
Anh đã nghĩ xong một nghìn không trăm lẻ một phương pháp văn phòng play rồi.