Np Xuyên Sách Xuân Cung Tiên Đồ

Chương 141: Đánh Nhau

Nhạn Thiên Sơn đang tìm hiểu tàn trận.

Nghe A Trúc truyền âm, có chút ngẩn ra, sau đó phân phó cậu dẫn người đến nhà tranh.

A Trúc tuân lệnh, nhìn Huống Hàn Thần: “Sư Tôn muốn gặp ngươi, ngươi đi theo ta.”

“Làm phiền tiểu đạo hữu.”

Huống Hàn Thần mỉm cười, cử chỉ khéo léo.

A Trúc nhìn hắn một cái, nói thầm trong lòng: cuối cùng Sở Nhược Đình cũng biết chọn một người biết lễ phép.

Huống Hàn Thần nhớ lại những tin biết được trong miệng Sở Nhược Đình trước đó, tâm tư lung lay.

Hắn rũ mắt đi theo sau A Trúc, đột nhiên chỉ vào lá trúc trên đỉnh đầu đối phương nói: “Bỗng ta nhớ tới một chuyện xưa, các ngươi có muốn nghe không?”

Thanh Thanh tò mò, “Chuyện xưa gì?”

“Chuyện Phương Trúc.”

A Trúc dừng bước, khuôn mặt nhỏ nhăn lại thành một đoàn, hừ lạnh nói: “Ta chính là cây trúc biến thành, chưa từng nghe cây trúc cũng có chuyện xưa.”

“Có chứ.” Huống Hàn Thần mỉm cười, “Nghe đồn thật lâu trước kia, có một chàng tiều phu nghèo và một cô nương yêu nhau, lúc chàng tiều phu đến nhà cô nương kia cầu hôn, mẫu thân cô ấy không đồng ý, làm khó dễ nói: ‘Không cần giày hoa đi dạo phố, không cần rìu tốt để đốn củi, chỉ cần thiên địa biến, cây trúc hóa thành hình vuông.’ Chàng tiều phu nghe xong, lập chí muốn nắn cây trúc thành hình vuông nên đã ngồi trước cửa nắn cây trúc, vừa nắn đã nắn ba năm.”

A Trúc và Thanh Thanh đồng thời ngước đôi mắt trông mong nhìn hắn, “Sau đó thì sao? Hắn có nắn thành không?”

Huống Hàn Thần lắc đầu nói: “Không thành, hắn nắn ba năm, cây trúc vẫn là hình tròn.”

“Vậy sau đó thì sao?”

“Cô nương bị bắt gả cho người khác, kiệu hoa nâng đến lưng chừng núi, nàng nhảy vực tự sát. Tiều phu cạo đầu làm tăng, nhưng mỗi ngày vẫn ở chùa nắn cây trúc, năm rộng tháng dài, cuối cùng hắn cũng nặn ra một cây trúc hình vuông, từ đó, thế gian có một loại trúc tên là trúc tứ phương……”

Thanh Thanh và A Trúc đều là tiểu hài nhi tâm tư đơn thuần ngây thơ, nghe đôi tình nhân không thể ở bên nhau, toàn bóp cổ tay tiếc nuối.

Thanh Thanh lã chã chực khóc: “Vì sao tiều phu không được kết cục tốt?”

Huống Hàn Thần nói: “Còn có một câu chuyện xưa về tiều phu, tên là hồ ly báo ân. Chuyện này có kết cục tốt, các ngươi có muốn nghe không?”

A Trúc gật đầu liên tục: “Mau kể mau kể.”

Thanh Thanh bò lên đầu vai Huống Hàn Thần, đôi mắt to tròn đen bóng mong đợi nhìn chằm chằm hắn.

Hai tên gia hỏa lớn như vậy, chưa từng nghe chuyện dân gian lần nào, đều cảm thấy mới lạ thú vị.

Huống Hàn Thần được dẫn đến nhà tranh, A Trúc lấy ghế dựa ra cho hắn ngồi, Thanh Thanh ngoan ngoãn ngồi dưới bậc thang nghe hắn kể chuyện xưa. Hắn một bên kể sinh động như thật, một bên nắn tuyết thành hình hồ ly và tiều phu, chọc đến một người một rồng ôm bụng cười to.

Thậm chí A Trúc cầu nguyện Sở Nhược Đình ném thêm mấy nam nhân vào! Tốt nhất đều là biết kể chuyện xưa!

Đúng lúc này, phương xa bỗng xuất hiện một hơi thở.

Huống Hàn Thần rùng mình.

Hắn giương mắt, nhìn thiếu niên mặc y phục xanh đen, tươi cười biến mất.

Hai mắt Tạ Tố Tinh trừng lớn, tưởng mình hoa mắt.

Hắn khϊếp sợ nói: “Huống Hàn Thần? Sao ngươi lại ở đây!”

Huống Hàn Thần bước vào Côn Luân, đã chuẩn bị tâm lý dưới mọi tình huống có thể xảy ra. Muốn đứng vững gót chân, cần phải chu đáo mọi mặt, thuận lợi mọi bề.

Nhưng khi thấy gương mặt kia của Tạ Tố Tinh, hắn vẫn không nhịn được trào phúng.

Huống Hàn Thần lành lạnh liếc một cái: “Tạ Tố Tinh, nhiều năm không gặp, ngươi vẫn là một tên tiểu tử nhỉ.”

Tạ Tố Tinh nghe giọng nói âm dương quái khí quen thuộc, hai cái răng nanh nghiến nghiến, đằng đằng nộ khí: “Năm đó ngươi làm ta bị thương, ta còn chưa báo thù, hôm nay vừa lúc tính tính nợ cũ!”

Năm đó hắn bị Huống Hàn Thần đánh rớt linh thuyền, nghỉ ngơi gần hai năm mới khỏi hẳn.

Phẫn nộ của Huống Hàn Thần bị đè nén, lại ghen ghét Tạ Tố Tinh được Sở Nhược Đình công nhận trước, lòng bàn tay mở ra, nắm Mặc Ngọc Địch, “Chẳng lẽ ta sợ ngươi?”

Tạ Tố Tinh không nói một lời, mạnh mẽ nhảy qua hàng rào tre, nâng quyền đánh tới hông Huống Hàn Thần.

Huống Hàn Thần lùi ra sau né một cái, thấy hắn không dùng pháp lực, tâm tư quay nhanh. Nơi này dù sao cũng là địa bàn của Côn Luân lão tổ, hắn mới đến, không thể để lại ấn tượng xấu. Hơn nữa, chất độc trong người vẫn chưa giải hết, khó tránh sẽ rơi xuống thượng phong.

Mặc Ngọc Địch trên đầu ngón tay vừa chuyển, chống lại quyền đánh lên mặt của Tạ Tố Tinh, đổi ý nói: “Tạ Tố Tinh, ta không muốn đánh với ngươi, dừng tay!”

Tạ Tố Tinh cười nhạo, xông về phía trước hai bước, hai tay cùng xuất hiện, nắm tua rua trên sáo ngọc, hừ lạnh: “Vậy ngươi xin ta đi!”

“Đừng được một tấc lại muốn tiến thêm một thước!”

“Ít nói nhảm!”

Trong lòng Huống Hàn Thần biết người này là người điên không nói đạo lý, cả hai tay vận lực, rút sáo ngọc ra, trở tay chọc mấy chỗ huyệt đạo trên người hắn. Tạ Tố Tinh nhanh nhạy nhảy lên, đùi phải đá ra, mãnh hướng vào bụng Huống Hàn Thần. Huống Hàn Thần lắc mình, sáo ngọc bay tới, đánh với gót chân hắn.

Thân thể Huống Hàn Thần chưa hồi phục hoàn toàn, lập tức bị một lực mạnh mẽ chấn đau tay.

Tạ Tố Tinh cũng không được chỗ tốt, hai người đồng thời lui về sau mấy bước, kéo ra một đường thật dài trên nền tuyết.

Một đạo cầu vồng bay tới, thân xuyên hoa phục xanh lục quý công tử dẫm lên cành trúc, tay cầm quạt xếp, phong nhã đứng đó.

Du Nguyệt Minh nghe thấy động tĩnh đến nhìn một cái, không ngờ lại thấy Tạ Tố Tinh đang vung tay đánh nhau với người khác. Đợi đến lúc thấy rõ tướng mạo của nam tử áo tím, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc, “Tà tu Huống Hàn Thần?!”

Tạ Tố Tinh liếc mắt nhìn hắn, “Hoa Khổng Tước, lại đây cùng nhau đánh hắn!”

Du Nguyệt Minh ghét Huống Hàn Thần.

Nhưng Huống Hàn Thần có thể vào Côn Luân, hẳn là do Sở Nhược Đình cho vào. Và chuyện động thủ trước nhà tranh, là bất kính với Nhạn tiền bối.

Không được không được, hắn phải ổn định.

Du Nguyệt Minh phe phẩy quạt xếp không dao động.

“Hoa Khổng Tước, ngươi thất thần gì đó?” Tạ Tố Tinh lại đánh tới Huống Hàn Thần.

Huống Hàn Thần một mặt vội vàng ứng đối, một mặt bay nhanh tự hỏi.

Du Nguyệt Minh tưởng tọa sơn quan hổ đấu? Hừ, không có cửa đâu!

Hắn làm bộ không địch lại Tạ Tố Tinh, hốt hoảng tránh né tới vườn trúc. Song chưởng vừa lật, một cú quét chân, cuốn lên tuyết đọng đầy đất.

“Tạ Tố Tinh, ta không muốn làm mất hòa khí!”

“Ai muốn có hòa khí với ngươi!”

Tạ Tố Tinh cũng học theo hắn, mũi chân súc tuyết và bùn đất.

Huống Hàn Thần lưu loát lẻn đến sau cành trúc. Du Nguyệt Minh đang sống chết mặc bây, tức khắc bị tạt một thân dơ bẩn đầy bùn đất.

Du Nguyệt Minh luống cuống tay chân đánh Tịnh Trần Quyết, mặt ghê tởm đến tái mét, “Tạ Tố Tinh! Ngươi tìm chết!”

Muốn Tạ Tố Tinh xin lỗi là không có khả năng, hắn trả lời lại một cách mỉa mai, “Ngươi không có mắt à? Muốn trách thì trách họ Huống!”

Huống Hàn Thần nghiêng đầu tránh né quyền cước của Tạ Tố Tinh, “Rõ ràng là ngươi đuổi theo ta cắn loạn!”

“Ta không cần biết là ai!” Du Nguyệt Minh hợp quạt xếp lại, nhảy vào cuộc chiến, xương quạt đánh lên Mặc Ngọc Địch, tay kia hung hăng chụp đến đầu vai Tạ Tố Tinh.

Huống Hàn Thần ra sức đánh quạt xếp đi.

Du Nguyệt Minh thối lui nửa bước, mặt giận dữ, “Lúc trước chính là ngươi đã đảo loạn yến hội linh quả, ta muốn thay Nhược Đình hung hăng thu nhập ngươi!”

Tạ Tố Tinh thấy hắn có ý muốn độc chiếm Sở Nhược Đình, ném một quyền ra, đoạt ngôn nói: “Ngươi có tư cách gì đòi thay Nhược Đình, muốn thu thập, phải là ta tới thu thập!”

Huống Hàn Thần né quạt xếp Du Nguyệt Minh chọc tới, sáo ngọc thọc vào eo Tạ Tố Tinh, châm chọc nói: “Tạ Tố Tinh, ngươi mới là người không có tư cách nhất! Đừng quên, lúc trước ngươi cũng có một chân.”

“Ngươi câm miệng!”

Du Nguyệt Minh: “Dựa vào đâu kêu hắn câm miệng, hắn cũng không nói sai!”

Tạ Tố Tinh đá cổ tay Du Nguyệt Minh, “Thế nào, ngươi muốn giúp họ Huống?” Du Nguyệt Minh nghiêng người né một cái, “Ai giúp hắn! Cả hai người các ngươi đều không phải thứ tốt!”

Huống Hàn Thần nhướng mày kiếm, không vui nói: “Ăn chơi trác táng, khẩu xuất cuồng ngôn!”

“Ngươi nói ai?”

“Ngoài ngươi ra thì còn ai?”

“Ai mẹ nó dùng cây quạt gõ ta? Hoa Khổng Tước! Ta đánh chết ngươi!”

“Cây quạt gì mà cây quạt, đó là cây sáo!”

“Khi dễ ta tay trần? Ta rút dao!”

“……”

Ba người ngươi tới ta đi, vừa đánh vừa mắng.

Vốn dĩ Tạ Tố Tinh và Du Nguyệt Minh ngoài mặt an tường không có chuyện gì, một Nam một Bắc. Không ngờ Huống Hàn Thần lại xuất hiện, làʍ t̠ìиɦ thế hòa hợp ngắn ngủi bị phá vỡ.

Thanh Thanh và A Trúc ngồi song song trên bậc thang, nhìn ba người làm Côn Luân chướng khí mù mịt gà bay chó sủa.

Thanh Thanh nhược nhược mở miệng: “Ca ca, đệ khuyên họ dĩ hòa vi quý được không?”

A Trúc đã từ bỏ, “Còn không bằng đệ khuyên mẫu thân đệ, bớt tìm cha cho đệ.”

Thanh Thanh: “……”

Đột nhiên Thanh Thanh nhớ tới một chuyện cha nói mãi với nó, ánh mắt sáng lên, giương giọng nói: “Cha, chẳng lẽ cha đã quên mẫu thân đã dặn gì sao? Mẫu thân dặn người khi thấy được người kia, phải khiêm nhường một chút.”

Lời này Sở Nhược Đình đã nói với Du Nguyệt Minh và Tạ Tố Tinh.

Ba người đồng thời bất động, đồng thời thu tay.

Vành mắt Tạ Tố Tinh bầm tím, trán Du Nguyệt Minh sưng to, Huống Hàn Thần dựa lên rào tre lau máu mũi.

Du Nguyệt Minh chạm chạm cục u trên đầu, đau đến hít khí lạnh, không thể tin: “Người Nhược Đình bảo bọn ta nhân nhượng…… Là ngươi?”

Đương nhiên không phải.

Huống Hàn Thần đoán một cái đã biết người Sở Nhược Đình nói chắc chắn là Kinh Mạch.

Nhưng hắn thật sự không muốn đánh với hai người này, thong thả ung dung ngồi xuống bậc thang trước nhà tranh, không thừa nhận cũng không phủ nhận.

Tạ Tố Tinh nhìn bộ dáng kia của hắn, tức muốn xì khói, đốt ngón tay bẻ đến bạch bạch vang, “Thiếu đánh!”

“Ừ đánh đi, đánh mạnh một chút! Dù có bị đánh nặng đến đâu, Nhược Đình cũng sẽ chữa khỏi.” Huống Hàn Thần xé một mảnh vải trắng để chặn máu mũi, không sợ hãi mà cong khóe miệng, “Huống mỗ cầu còn không kịp.”

Tạ, Du đồng thời thay đổi sắc mặt.

Ai cũng biết công pháp Sở Nhược Đình luyện là công pháp song tu, bị thương càng nặng, càng đau, nàng sẽ càng thương.

Cứ như vậy, hai người thật sự do dự không dám xuống tay.

Huống Hàn Thần thầm cảm thấy buồn cười, chợt thấy trong làn tuyết rơi lả tả có một bóng người đi tới. Áo xanh tóc đen, sương thu xào xạc, không hiện sơn lộ thủy, lại làm người không thể coi khinh.

Thần sắc hắn thu lại, nhanh chóng bật dậy.

“Sư Tôn!” A Trúc chạy tới bùm bùm bắt đầu kể khổ.

Tạ Tố Tinh ngẩng đầu nhìn trời, Du Nguyệt Minh cúi đầu chơi quạt xếp.

Huống Hàn Thần suy nghĩ một lát, mới cụp mi rũ mắt, hợp tay áo hành lễ, “Gặp qua Nhạn tiền bối.”

Ánh mắt Nhạn Thiên Sơn nhàn nhạt đảo qua ba người, ai cũng là mặt mũi bầm dập.

Trong lòng hắn than nhỏ, bước vào nhà tranh, “Huống Hàn Thần, ngươi theo ta.”

“…… Vâng.”