Vai Ác Vạn Nhân Mê Nghịch Tập

Chương 155

Chương 155

Edit: YuTuyTien

Sau khi Hạ Lâm bị bắt vào ngục giam đế quốc, âm mưu Trùng tộc cũng bị phá sản, mọi chuyện tạm thời kết thúc. Mà công ty Donde hiện tại đang bị những người tiêu thụ yêu cầu bồi thường, nhưng bởi vì đã đem phần lớn tài chính đầu tư vào khoảng chế tạo cơ giáp, cho nên không thể lấy ra nhiều tiền như vậy được. Hiện tại đang trong tình trạng sắp phá sản.

Một tháng sau, Lăng Sơ Nam đính hôn với Noel, lễ đính hôn được đích thân hoàng đế bệ hạ chủ trì. Tất cả mọi người đều vui vẻ chúc mừng, ngoại trừ Carlod, kể từ khi gặp Lăng Sơ Nam và Noel, anh ta vẫn đang trong tình trạng phức tạp, cho nên toàn bộ quá trình đều mất hồn mất vía.

Mãi cho đến khi lễ đính hôn kết thúc, khi Lăng Sơ Nam chuẩn bị rời đi, cuối cùng Carlod mới cố lấy dũng khí.

"A Thần, tôi có thể nói vài câu với cậu được không?"

Lăng Sơ Nam nói một tiếng với Noel bên cạnh, xem như không nhìn thấy vẻ cảnh giác trong mắt y khi nhìn thấy Carlod, sau đó nói với Carlod.

"Đi theo tôi."

098: "Ký chủ, tui cảm thấy anh ta hơi kỳ lạ, không lẽ anh ta định thổ lộ với ngài? Hay là anh ta muốn cướp rể?"

"098, sức tưởng tượng của ngươi quá phong phú rồi. Thật ra anh ta tới tìm ta chỉ vì một việc." Lăng Sơ Nam nói.

"Là việc gì?" 098 hỏi.

"Ta cũng đã lấy vợ rồi, đương nhiên là tới chúc phúc ta."

"......"

Sau khi tìm được một nơi không người, Lăng Sơ Nam nhìn về phía Carlod vẫn đang trầm mặc.

"Cậu tìm tôi có chuyện gì không?"

Carlod nhìn Lăng Sơ Nam một lúc lâu, sau đó mới lấy ra một chiếc hộp.

"Đây là quà đính hôn và kết hôn của tôi, mấy ngày nữa tôi sẽ đến tinh hệ số 177, có lẽ mấy năm tới sẽ không trở về, sợ sẽ không tham dự lễ kết hôn của cậu được."

Lăng Sơ Nam nhận lấy hộp quà, gật đầu nói: "Cảm ơn."

Không khí lại rơi vào yên lặng, Carlod ngẩng đầu nhìn về phía Lăng Sơ Nam.

"Thật ra tôi...."

Nói đến đây, anh ta có chút giãy giụa, cuối cùng dường như đã hạ quyết tâm.

"Chúc cậu hạnh phúc."

"Nhất định rồi." Lăng Sơ Nam mỉm cười với anh ta.

"Cảm ơn cậu."

"Tôi đi trước đây. Tạm biệt."

"Độ hảo cảm của nam phụ số 1 +5%, hiện tại độ hảo cảm là 100%."

"Giá trị nghịch tập +5%, hiện tại giá trị nghịch tập là 95%. Mong ký chủ tiếp tục cố gắng."

....Quả thật là đến chúc phúc.

Nhìn bóng dáng dứt khoát rời đi của Carlod, 098 giật mình, nhân loại quả thật là kỳ lạ, rõ ràng độ hảo cảm đã đầy, mà vẫn không thổ lộ. Sau đó 098 liền nhìn thấy người đàn ông đang đứng đợi ký chủ nhà nó cách đó không xa, lập tức hiểu ra.

Không phải bọn họ không nghĩ đến chuyện này, mà là hiểu rõ kết quả sau khi thổ lộ là gì, hơn nữa lúc đó ngay cả bạn bè cũng không thể làm. Không bằng, cứ như vậy là được rồi.

"Thật ra, nếu cậu ta thổ lộ sớm mấy năm, nói không chừng ta có thể suy xét một chút." Lăng Sơ Nam nói với 098.

098: "Ký chủ, ngài không cẩn thận nói ra rồi."

"Bảo bối, em vừa nói gì?" Không biết người đàn ông đã xuất hiện phía sau Lăng Sơ Nam từ lúc nào, vẻ mặt đầy ủy khuất.

Lăng Sơ Nam nghiêm túc nói: "Vừa nãy em nói anh rất đẹp trai."

"Vậy sao?"

Người đàn ông vươn tay ôm Lăng Sơ Nam vào trong ngực, thấp giọng nói.

"Bảo bối, anh yêu em."

098: Ồ? Đau răng quá.

—--

Nửa tháng tiếp theo đó, Lăng Sơ Nam không thể xuống giường. Các loại tư thế có độ yêu cầu cao thay phiên ập tới, cuối cùng khi cậu khóc lóc nói từ bỏ, mới cứu vớt được phần eo của chính mình.

Chạng vạng ngày thứ 16, 098 nhìn ký chủ họa từ miệng mà ra nhà mình nói.

"Ký chủ, ngài thế nào rồi?"

Lăng Sơ Nam lười biếng trở mình, âm thầm thở dài, sau đó chậm rãi nói,

"Còn có thể thế nào chứ?"

"A?" 098 bị dọa đến sửng sốt.

"Ký chủ, ngài không sao chứ?"

"Ta chỉ cảm thấy, y như vậy...." Nói đến đây, Lăng Sơ Nam liền dừng một chút.

098 vô cùng lo lắng, không lẽ lần này ký chủ thực sự tức giận rồi sao? Dù sao thì trước đây người đàn ông đều rất ôn nhu ở phương diện này, nhưng 098 còn chưa kịp tưởng tượng xong, liền nghe thấy nửa câu sau của ký chủ nhà mình, cậu nói.

"Quá tuyệt vời! Quả nhiên thiên phú đã kích phát ra rồi!"

098: "....." Nó có thể làm gì bây giờ? Nó cũng rất tuyệt vọng.

—--

Lại qua mấy ngày nữa, Lăng Sơ Nam vẫn còn dư sức, lấy ra món quà Carlod tặng mình hôm đó.

"098, ngươi có biết đây là gì không?"

"Thưa ký chủ, tui vẫn chưa rà quét, ngài có muốn tui kiểm tra một chút trước không?" 098 cũng lên tinh thần, dù sao đây là quà đính hôn và kết hôn Carlod tặng cho Lăng Sơ Nam, nhất định là thứ tốt.

"Không cần, ta mở ra ngươi sẽ biết thôi."

"....Cũng đúng."

Nói xong, Lăng Sơ Nam liền mở hộp quà ra.

Hộp quà cũng không lớn, có điều được đóng gói rất cẩn thận, bên trong hộp còn có một cái hộp nhỏ, trong đó là một lọ thuốc màu lam nhạt.

Lăng Sơ Nam cầm lọ thuốc lên lắc lắc: "Đây là cái gì?"

"Đây hình như là...." Giọng nói của 098 có chút khϊếp sợ.

"Là thuốc sinh con! Không ngờ rằng anh ta lại thật sự thành công."

"Ồ? Là như thế nào?"

"Ký chủ, ngài có còn nhớ khi nam phụ số 1 lảng tránh ngài liền chuyển sang chuyên ngành y dược hay không? Lúc ấy anh ta đưa ra một đề tài, là khiến Alpha cũng có thể sinh con, có điều đề tài này đều bị mọi người nghi ngờ." 098 nói.

"Sau đó, ngài không còn chú ý đến anh ta nữa, tui cũng không tiếp tục điều tra, không ngờ rằng anh ta thật sự thành công." 098 lần nữa tỏ vẻ vô cùng kinh ngạc.

"Alpha uống thuốc này vào thực sự có thể sinh con sao?" Nghe vậy, hứng thú của Lăng Sơ Nam với lọ thuốc này càng lớn hơn.

"Ặc." 098 ngây người.

"Đúng vậy, ký chủ, có điều..."

098 còn chưa nói xong, đã thấy ký chủ nhà nó đổ lọ thuốc vào miệng, sau đó nắm lấy cổ áo của người đàn ông vừa mới đi đến, đút vào miệng y.

098: "....." Ký chủ, cho dù thật sự có thể sinh con, nhưng tiền đề là ngài có thể công được y a.

Cuối cùng, 098 vẫn không nói cho Lăng Sơ Nam việc lọ thuốc này không có hiệu quả đối với nhiệm vụ giả như cậu, cho dù có dùng cách nào cũng không thể khiến cậu sinh ra hậu đại ở thế giới nhiệm vụ.

Đương nhiên, một cái bug như Noel có lẽ cũng giống như vậy.

Có điều, việc này không quan trọng, dù sao thì Lăng Sơ Nam cũng không thể ép người đàn ông. Đương nhiên chuyện sinh con này, cuối cùng cũng không giải quyết được gì.

Nửa tháng sau, khi đế quốc chuẩn bị kết tội Hạ Lâm, đột nhiên phát hiện cậu ta đã mất tích. Sau đó một quan quân trong lúc vô ý lở miệng nói ra, chưa được nửa ngày, toàn đế quốc đều chấn động.

Hoàng đế nổi giận, hạ lệnh trong vòng một tuần nhất định phải tìm được tên phản đồ Hạ Lâm trở về.

Thân là thái tử, lại là người khống chế quân vệ đế quốc, đương nhiên Allen trở thành người phụ trách chuyện này. Mấy ngày nay anh ta cũng sứt đầu mẻ trán, đi đi lại lại trong phòng.

"Hoàng thúc phu, ngài có biết cậu ta chạy trốn như thế nào không?" Không lẽ đây là tiềm lực khi rơi vào tuyệt vọng?

Lăng Sơ Nam ngẩng đầu, chớp chớp mắt: "Hả? Con nói ai?"

"Hạ Lâm đó." Allen có chút bất lực, tìm một cái ghế ngồi xuống.

"Con đã tìm cậu ta 5 ngày, vẫn chưa biết được tại sao cậu ta có thể rời khỏi ngục giam đế quốc. Chỉ còn 2 ngày nữa, tìm được cậu ta quả thực chính là nhiệm vụ không thể hoàn thành."

"Vấn đề này con có thể hỏi Tiểu hoàng thúc của con." Lăng Sơ Nam chỉ chỉ về phía phòng bếp.

Nghe thấy Lăng Sơ Nam nhắc đến Noel, gương mặt Allen hiện lên vẻ hoảng sợ, sau đó có hơi nghi ngờ nói: "Ý ngài là Tiểu hoàng thúc biết?"

"Đương nhiên rồi, có chuyện gì mà y không biết chứ?" Lăng Sơ Nam trả lời.

"Vậy... vậy được rồi."

Nói xong, Allen liền mang vẻ mặt thấy chết không sờn đi về phía phòng bếp, đang định gõ cửa, kết quả cửa phòng bếp vốn dĩ hơi mở ra liền rầm một tiếng đóng lại, anh ta bị dọa sợ đến nỗi đột nhiên nhảy về phía sau.

"Ha ha ha..." Lăng Sơ Nam bị chọc cười đến nỗi ôm bụng.

Allen: "....."

098: "....." Thật đáng thương.

Một phút sau, Lăng Sơ Nam cười đủ rồi liền vỗ vỗ sofa bên cạnh.

"Con lại đây, để ta nói cho con."

Allen bị đả kích trầm trọng héo rủ đi đến, không dám ngồi bên cạnh Lăng Sơ Nam, mà cẩn thận ngồi ở một chiếc ghế phía xa. Anh ta không dám khiêu chiến uy nghiêm của tiểu hoàng thúc nhà mình, đương nhiên cũng không dám oán trách Lăng Sơ Nam đã lừa anh ta, chỉ lấy lòng cười cười.

"Hoàng thúc phu, ngài nói đi, cuối cùng là như thế nào vậy?"

"Chuyện chạy trốn dưới tình huống như thế chỉ có một khả năng, là có người trông coi đã thả cậu ta ra."Lăng Sơ Nam nói.

"Suy luận này con cũng từng nghĩ đến, có điều thủ vệ của chúng ta tuyệt đối đều trung thành, cậu ta không thể nào mua chuộc được bọn họ." Allen cau mày, có điều không hoài nghi phán đoán của Lăng Sơ Nam.

"Cậu ta không cần phải mua chuộc bọn họ, chỉ cần có thể trao đổi với bọn họ là được. Còn trao đổi như thế nào... Con đã quên vốn dĩ cậu ta có gương mặt không tệ hay sao?" Lăng Sơ Nam ý vị thâm trường.

"Hơn nữa tội danh mà cậu ta bị bắt, ta nghĩ con vẫn còn nhớ."

Nghe đến đó, đồng tử của Allen mở to, lập tức đứng dậy.

"Hoàng thúc phu, con có việc phải đi trước, hôm nào con sẽ đến thăm ngài." Nói xong liền nhanh chóng rời đi.

Lăng Sơ Nam lắc lắc đầu, tính tình của tên này quá nôn nóng.

"098, ngươi đem những phương hướng Hạ Lâm có thể chạy thoát gửi cho anh ta."

"Vâng, ký chủ." 098 nói.

"Ký chủ, độ hảo cảm ẩn của nam chính đã là 95%."

"Ừ."

Sau khi nhận được phương hướng Hạ Lâm có thể đào vong, thái tử vốn dĩ như một con ruồi không đầu cuối cùng cũng tìm được phương hướng, vội vàng phái quân đội tuần tra khắp nơi.

—--

Đồng thời lúc này, Lăng Sơ Nam cũng rời khỏi đế tinh, cùng Noel đến tinh hệ số 173.

"Anh yêu, anh thu thập nhiều đồ như vậy để làm gì? Cũng không phải sau này không quay lại nữa." Burang nhìn một đống hành lý ở trong phòng, cũng không ngẩng đầu lên mà nói với người đang đẩy cửa đi vào.

Qua một lúc lâu, Burang cảm thấy có chút kỳ lạ: "Sao anh lại không nói gì?"

Nói xong, cậu ta quay đầu lại, có điều lại nhìn thấy một người khác. Cậu ta hít sâu một hơi, liên tiếp lùi về sau vài bước.

"Anh...Là anh...."

Người nọ mỉm cười với cậu ta: "Không ngờ rằng em vẫn còn sống, đúng là một bất ngờ lớn."

"Anh muốn làm gì?" Sắc mặt Burang trắng bệch.

"Ở đây không có gì cả, anh đừng đến đây! Nếu anh còn bước đến, tôi sẽ la lên!"

"Không phải ở đây còn có em hay sao? Tiểu mỹ nhân, buổi tối 8 năm trước, tôi vẫn nhớ mãi không quên. La lên sao? Ý em là kêu tên Beta ở bên ngoài kia à? Vậy em không cần phải la lên nữa, có lẽ bây giờ tên đó đã chết rồi."

"Anh.... anh đã làm gì anh ấy?"

Burang run rẩy, sắc mặt trắng bệch định chạy ra ngoài, có điều đã bị người nọ ôm trở về, nghe thấy tiếng cười bên tai, đôi mắt Burang đỏ lên, giãy giụa.

"Buông tôi ra! Anh mau buông tôi ra!"

"Ha ha, sao tôi có thể buông em ra được chứ?" Người nọ dùng tay cởϊ qυầи áo của Burang ra.

Lúc này, cửa đột nhiên bị đá văng, một giọng nói lạnh nhạt vang lên: "Abel Alston."

"Sao mày lại biết tên của tao?" Hỏi xong, người nọ liền theo bản năng quay đầu, nhìn thấy người đang đến, miệng hắn liền thốt lên một câu 'chết tiệt', sau đó buông Burang ra, bỏ chạy.

"Cậu không sao?"

Burang cảm thấy trời đất quay cuồng, cuối cùng cũng có chút tỉnh táo, cậu ta nhìn người vừa mới đến, không khỏi mở to mắt.

"Cậu...cậu...."

-----

Chương 156