Chương 146
Edit: YuTuyTien
Hôm nay còn chưa đến giờ tan học, máy truyền tin của Lăng Sơ Nam đã đột nhiên vang lên, người gọi đến là Marui.
"Ký chủ, có thể là cơ giáp của ngài đã chế tạo xong."
098 cũng có chút kích động, bởi vì nguyên liệu hiếm có, cho nên quá trình chế tạo chiếc cơ giáp này mất gần 2 năm, lâu đến nỗi khiến Marui cũng ngại liên hệ với Lăng Sơ Nam, sợ bị cậu nói nhận tiền mà không làm việc.
Lăng Sơ Nam không nói gì, nói với Noel đang hướng dẫn học viên thực chiến ở giữa sân một tiếng, sau đó rời khỏi phòng học, nhận máy truyền tin.
"Có chuyện gì vậy?"
"A Thần! A Thần!" Giọng nói vui vẻ của Marui truyền đến từ phía bên kia.
"Thành công rồi! Cuối cùng chúng ta cũng thành công rồi! A Thần, cậu định khi nào thì thử nghiệm? Lúc đó nhất định phải mang theo tôi đấy."
Nghe thấy giọng nói lộn xộn của Marui, Lăng Sơ Nam bật cười, đợi cậu ta nói một tràng lời lẽ hưng phấn xong, cậu mới chen vào.
"Trùng hợp ngày mai được nghỉ, vậy ngày mai chúng ta đi xem."
"Đi xem cái gì?"
Vừa kết thúc cuộc trò chuyện, Lăng Sơ Nam đột nhiên bị một người sau lưng ôm lấy, cậu quay đầu nhìn người đàn ông một cái.
"Ngày mai anh đi cùng với em, đến lúc đó sẽ biết thôi."
Kết thúc cuộc gọi đã một lúc lâu, nhưng Marui vẫn chưa thể bình tĩnh, nhảy nhót trong ký túc xá vài vòng. Lúc này, Hạ Lâm đẩy cửa đi vào, Marui nhìn cậu ta một cái, yên lặng ngồi trở về giường của mình, sau đó không nhịn được lại lăn trên giường một vòng, đang định lăn thêm một vòng nữa liền bị một giọng nói đánh gãy.
"Cậu không sao chứ?"
Đối với người bạn cùng phòng luôn xuất quỷ nhập thần, tính tình lại kỳ lạ này, Marui chưa từng có thiện cảm. Đặc biệt sau khi phát hiện giữa cậu ta và Lăng Sơ Nam có ẩn tình gì đó, thậm chí rất có thể đã từng tổn thương Lăng Sơ Nam, Marui liền hoàn toàn đứng về phía Lăng Sơ Nam, ngay cả nửa lời cũng lười nói chuyện với cậu ta. Có điều Lăng Sơ Nam lại rất tốt, còn nhờ Marui tìm một công việc cho người này làm thêm vào kì nghỉ hè, nhưng cho dù như vậy, quan hệ của hai người cũng không tốt lên. Tính đến nay, ít nhất hai người đã không nói chuyện với nhau một năm liền.
Cho nên khi đột nhiên nghe thấy Hạ Lâm hỏi mình như vậy, đầu óc Marui lập tức có chút ngưng trệ, hơn nửa ngày mới quái lạ nhìn cậu ta một cái.
"Cảm ơn, tôi không sao."
—--
Sáng sớm hôm sau, Marui liền đến trước cửa phòng Lăng Sơ Nam. Cậu ta như thường lệ hâm mộ chỗ ở của Lăng Sơ Nam một chút, sau đó mới bước đến trước cửa nhập vân tay vào.
Chỉ trong chốc lát cửa đã mở ra.
"A......"
Marui vừa ngẩng đầu lên lập tức liền nghẹn câu nói sắp ra khỏi miệng về, trợn mắt há mồm nói.
"Th...thầy Noel, sao thầy lại....." Ở chỗ này?
"Nhỏ giọng một chút." Noel nhíu nhíu mày.
"Vào đi."
Marui cúi đầu, thật cẩn thận đi theo phía sau Noel, sau đó nghe lời y ngoan ngoãn ngồi xuống sofa, vừa định nói gì đó liền nhìn thấy vẻ mặt không có biểu cảm của người nọ, lập tức héo xuống.
"Cậu ngồi ở đây một lát, tôi sẽ đi kêu em ấy."
Noel chỉ vào bàn ăn: "Bữa sáng ở trên bàn, nếu đói bụng thì tự ăn đi."
"Vâng, được ạ, cảm ơn thầy." Marui câu nệ nói.
Mãi cho đến khi Noel đã rời khỏi phòng khách đi lên lầu, cậu ta mới nhẹ nhàng thở ra.
"Kỳ lạ, tại sao thầy Noel lại ở chỗ của A Thần?"
Vào năm nhất, thỉnh thoảng Marui và Carlod sẽ cùng đến chỗ ở của Lăng Sơ Nam để chơi, lúc ấy bọn họ ngoại trừ cảm thán ký túc xá của Lăng Sơ Nam rất lớn, còn nghĩ rằng trường học không cung cấp người máy dọn dẹp nhưng vẫn có thể duy trì sạch sẽ và ngăn nắp như thế, còn lại cũng không có cảm giác gì khác. Sau đó không biết tại sao Carlod dần xa cách Lăng Sơ Nam, mà cậu ta bởi vì nguyên nhân giới tính, hơn nữa sợ cha của mình sẽ hiểu lầm, Marui cũng ít khi đến nơi này. Không ngờ rằng lần này đột nhiên đến, lại đυ.ng phải Noel, hơn nữa y và Lăng Sơ Nam hình như rất quen thuộc.
Nhớ đến vẻ mặt lập tức trở nên ôn nhu của người nọ khi nói rằng sẽ đi gọi Lăng Sơ Nam, một suy nghĩ liền xuất hiện trong đầu Marui, sau đó cậu ta lắc lắc đầu, vứt suy nghĩ này ra ngoài.
"Không thể nào."
Vừa nghĩ, Marui vừa đi đến bàn ăn, trên bàn ăn đặt 3 phần bữa sáng, đều là những món mà Marui chưa từng nhìn thấy. Ít nhất cậu ta chưa bao giờ gặp qua người máy có thể chế biến món ăn đẹp như vậy.
Sau đó Marui lập tức phản ứng lại: "Không đúng, nhà của A Thần không có người máy!"
Lúc Noel bước vào, Lăng Sơ Nam đã ngồi dậy, cậu ôm chăn mơ mơ màng màng nhìn về phía y.
"Marui đến rồi à?"
"Ừ, anh kêu cậu ta ăn sáng rồi." Noel dùng một tay ôm lấy Lăng Sơ Nam, tay còn lại cầm quần áo đặt ở đầu giường đến.
"Em cứ nhắm mắt nghỉ ngơi một chút, anh mặc quần áo cho em."
Lăng Sơ Nam nghe vậy lại ngủ tiếp. 2 năm trước sau khi phá giới, tên khốn kiếp này liền làm cậu không ngừng nghỉ ngày nào, đặc biệt sau khi phát hiện ra công pháp song tu ở chỗ cậu, càng là không thể phản hồi. Mặc dù năng lượng trong cơ thể vẫn luôn tăng lên, nhưng thỉnh thoảng Lăng Sơ Nam cứ cảm thấy thận có chút đau. Cái gì mà cùng giới không tương thích, chuyện này đối với y hoàn toàn không tồn tại.
Mười phút sau, Lăng Sơ Nam từ chối lời đề nghị để y ôm xuống, đến toilet rửa mặt, vươn tay xóa sạch dấu vết chói mắt trên cổ, sau đó trừng mắt nhìn người đàn ông lập tức trở nên ủy khuất ở bên cạnh, nhanh chóng đi xuống lầu.
Lúc này, Marui đã về sofa, lại vì suy đoán của mình mà đứng ngồi không yên, thỉnh thoảng ánh mắt cậu ta liếc nhìn lên lầu, sau đó lại nhìn bàn ăn, nuốt nuốt nước miếng. Nhìn có vẻ rất ngon a!
Thấy Lăng Sơ Nam từ trên lầu đi xuống, Marui nhanh chóng đứng dậy, vừa định nói chuyện, liền nhìn thấy Noel theo sát phía sau cậu, nhất thời trở nên bình tĩnh, ngoan ngoãn đứng ở một bên.
Lăng Sơ Nam làm như không nhìn thấy lo lắng và nghi hoặc của Marui.
"Sao hôm nay lại đến sớm như vậy? Bình thường cuối tuần, không phải cậu muốn ngủ đến trưa hay sao?"
Marui theo bản năng nhìn Noel, sau đó giống như đang trả lời một vấn đề của thầy giáo.
"Tôi... hôm nay tôi dậy hơi sớm."
"Ừ, ăn cơm đi, lát nữa chúng ta liền xuất phát." Lăng Sơ Nam nói.
Marui lại nhìn Noel, thấy y không có biểu tình gì, mới đi đến trước bàn ăn, có điều lại không lập tức ngồi xuống.
Noel cũng không thèm liếc mắt nhìn Marui lấy một cái, thấy Lăng Sơ Nam đã ngồi xuống, liền dọn đồ ăn cho cậu.
"Để anh hâm cháo lại."
Thừa dịp người nọ đã rời đi, 098 lặng lẽ nói: "Ký chủ, tối hôm qua nam chính phát hiện sự kỳ lạ của Marui, sau khi cậu ta biết hôm nay Marui sẽ đến công ty, liền đến đó trước. Nhất định cậu ta đang có ý đồ xấu gì đó."
Hiện tại, đối với bất kỳ hành vi nào của Hạ Lâm, 098 đều cảm thấy xấu xa.
Mấy năm gần đây, Hạ Lâm đã từng không ít lần tìm mọi cách hãm hại Lăng Sơ Nam, nhưng đều bị nó kịp thời phát hiện. Có điều ngoài nó còn có Noel, hơn nữa phần lớn phiền phức đều là do người nọ yên lặng giải quyết, loại tình huống này khiến cho 098 cảm thấy vô cùng uể oải. Không ngờ rằng đổi một thế giới mới, nó vẫn không thể thắng được người này, mấu chốt là người này còn chỉ là một nhân loại!
"Ta biết rồi." Lăng Sơ Nam trả lời.
"Cứ tiếp tục quan sát cậu ta."
Mãi cho đến khi Lăng Sơ Nam đã nói chuyện với 098 xong, tinh thần của Marui vẫn đang ở trạng thái hoảng hốt, hai mắt cậu ta nhìn chằm chằm vào phòng bếp, vẻ mặt như tôi đang nằm mơ.
"Ký chủ, ngài không nhắc nhở cậu ta một chút sao?" 098 hỏi.
"Nhắc nhở cái gì?" Lăng Sơ Nam hỏi lại.
098: "....." Được rồi, nó đã quên là do người này đến mới khiến ký chủ nhà nó ngủ không đủ. Bây giờ cậu còn đang cáu gắt khi rời giường đây.
Marui giống như đang nhai sáp, dày vò dùng xong bữa sáng, nhìn về phía Lăng Sơ Nam muốn nói lại thôi, thấy Noel đang dọn dẹp bàn ăn, cậu ta vội vàng đứng dậy.
"Thầy ơi, để em làm cho."
Noel nhìn cậu ta một cái, sau đó cánh tay đang vươn ra của Marui giống như bị đóng băng, mãi cho đến khi y đã rời đi một lúc lâu mới vỗ vỗ ngực.
"Thật đáng sợ."
Sau đó, cậu ta mới nhìn Lăng Sơ Nam: "A Thần, sao thầy lại ở chỗ của cậu?"
"Hôm nay y muốn đi cùng với chúng ta." Lăng Sơ Nam nói.
"Là vậy à, làm tôi sợ muốn chết, tôi còn tưởng tối hôm qua y ở cùng với cậu chứ." Marui thở một hơi thật sâu, tự động xem nhẹ việc Noel mở cửa cho mình và bữa sáng nóng hầm hập trên bàn, lập tức nghĩ rằng sáng hôm nay Noel mới đến đây.
—--
"Thiếu gia, cậu đến rồi." Ba người vừa đến cửa, một beta trẻ tuổi tri thức tuấn tú liền mỉm cười chào đón.
"Vị này chính là người thiết kế ra Landia à? Không ngờ lại trẻ như vậy. Nếu tiến sĩ Bout nhìn thấy cậu, nhất định sẽ phát điên."
Sau đó hắn liền nhìn thấy Noel đứng ở phía sau: "Vị này chính là.... Chiến... Chiến thần sao?"
Nói xong, beta vốn dĩ nho nhã lễ độ lập tức trở thành fans cuồng nhiệt.
"Chiến thần, mong trước khi rời đi, ngài có thể ký tên cho tôi."
Lăng Sơ Nam cười nhạo liếc nhìn Noel một cái, Noel chợt nhìn về phía Marui, Marui liền ngượng ngùng xoa xoa mũi.
"Coulom, đưa chúng tôi vào đi."
"Vâng thiếu gia."
Sau khi đi vào công ty, Coulom dẫn ba người đến phòng nghiên cứu cơ giáp ngầm ở tầng 15.
Coulom dừng chân lại: "Đi qua hành lang này chính là phòng nghiên cứu của tiến sĩ Bout, vừa nãy lúc anh ấy kêu tôi ra ngoài đã nói trong vòng 3 ngày không muốn nhìn thấy tôi, cho nên tôi không thể qua đó."
Nói đến đây hắn nhún vai, làm ra một biểu tình bất đắc dĩ: "Mọi người đi đi, anh ấy đang ở bên trong chờ đấy."
"Ha ha, tính cách của tiến sĩ Bout có chút kỳ lạ." Marui xấu hổ cười cười.
"Chúng ta đi vào thôi."
Lúc này cánh cửa phòng nghiên cứu mở ra, có điều lại không nhìn thấy tiến sĩ Bout.
Phòng nghiên cứu này kiếm gần ba phần tư của tầng 15, có điều lại không có nhiều dụng cụ gì đặc biệt, mà để trống một không gian rất lớn, nhìn vừa trống trải lại kỳ lạ.
"Đây là sân thí nghiệm chức năng của cơ giáp mới mà tiến sĩ Bout dùng, cậu đừng thấy nơi nào cũng giống như nhau, nhưng trên thực tế mỗi một nơi đều có trọng lực và từ trường không gian không giống nhau." Marui đã từng được chính cha của mình phổ cập kiến thức liền kiêu ngạo giới thiệu.
"Đây gọi là trọng lực Cortinas, thuộc về không gian học." Noel giải thích với Lăng Sơ Nam.
Marui múa rìu qua mắt thợ thất bại: "....."
"Cậu chính là người đã thiết kế ra Landia?"
Lúc này, một giọng nói làm giảm bớt sự xấu hổ đã lan tràn khắp phòng của Marui.
Một Alpha mặc áo blouse trắng, dáng người cao lớn, trong tay cầm một xấp tài liệu đứng ở phía sau bọn họ. Sau khi hỏi, tầm mắt của anh ta vẫn luôn dừng trên người Lăng Sơ Nam, hiển nhiên đang đợi cậu trả lời.
Lăng Sơ Nam gật đầu: "Là tôi."
"Độ hảo cảm của nam phụ số 3 +80%, hiện tại độ hảo cảm là 80%."
098: "!!!"
—--
Chương 147