Chương 125
Edit: YuTuyTien
"Rất có thể cô ấy sẽ biến thành quỷ hút máu." Lăng Sơ Nam nói.
"Không được, cho dù có chết tớ cũng không muốn biến thành quỷ hút máu."
Giọng nói yếu ớt của Trương Vân Nhã truyền vào trong lòng Tô Tử Kỳ.
"Không...Không đâu mà."
Tô Tử Kỳ hít ngược một ngụm khí lạnh, nắm lấy bả vai của Trương Vân Nhã, đầu ngón tay đã trắng bệch, vết thương trên cánh tay lại chảy máu.
"Sao Tiểu Nhã lại có thể biến thành quỷ hút máu được chứ?"
Trương Vân Nhã vươn tay vuốt ve gương mặt của Tô Tử Kỳ.
"Đừng khóc."
Tô Tử Kỳ chớp chớp mắt, càng khóc nhiều hơn.
"Đều là tại tớ. Nếu không phải tại tớ, nếu không phải vì bảo vệ tớ, cậu cũng sẽ không..."
"Không... không liên quan gì đến cậu.... Tớ đã nói sẽ bảo vệ cậu mà."
"Nhưng mà..." Tô Tử Kỳ nói xong rồi lại khóc.
098 nhìn hiện trường trước mặt, cuối cùng không nhịn được nữa.
"Ký chủ, tại sao ngài lại muốn lừa bọn họ?"
Khi con người bị hủy hút máu cắn, trước khi bị biến dị, chỉ cần có quỷ hút máu đã cắn họ ở đây, sẽ không cần phải biến thành quỷ hút máu. Nếu không trong cốt truyện, nữ chính cũng sẽ không bị mấy tên quỷ hút máu nam chính nuôi dưỡng.
Lăng Sơ Nam không trả lời vấn đề của 098, cậu bình tĩnh ngồi lên sô pha, Viên Tòng Thư ân cần xoa xoa bả vai cho cậu, hiển nhiên hai người đang muốn xem kịch.
Hai cô gái một ngồi một nằm trên mặt đất hoàn toàn không chú ý đến hai người.
"Tại sao cậu lại ngốc như vậy chứ? Vừa nãy bọn họ không hề nhìn đến cậu, cậu chỉ cần chạy đi thôi, như vậy sẽ không bị cắn."
Tô Tử Kỳ hu hu khóc lên.
"Tại sao cậu lại muốn cứu tớ chứ? Rõ ràng chúng ta chỉ mới quen biết không bao lâu."
"Tiểu Kỳ, cậu biết không, thật ra ngay từ ánh mắt đầu tiên tớ đã không thích cậu."
Trương Vân Nhã đột nhiên dời đề tài, cô dời tầm mắt khỏi gương mặt Tô Tử Kỳ, sắc mặt trở nên có chút hoảng hốt, dường như đang quay về quá khứ.
"Lần thứ hai nhìn thấy cậu là ở thư viện trường học, tớ còn nhớ lúc đó đang là hoàng hôn, khi ấy cậu đang ôm một quyển từ điển thành ngữ, ánh sáng mặt trời chiếu lên sườn mặt của cậu. Lúc ấy tớ không cẩn thận làm ngã ghế, cậu ngẩng đầu lên mỉm cười với tớ, khi đó tớ cảm thấy tớ đã nhìn thấy thiên sứ, khụ khụ..."
Dường như Tô Tử Kỳ đã bị dọa sợ ngây người, nửa ngày không nói được lời nào.
Trương Vân Nhã ho khan vài tiếng, sau đó tiếp tục nói.
"Hơn nữa, có lẽ cậu sẽ cảm thấy có chút buồn cười, tớ cũng thấy vậy. 20 năm trước đây, mặc dù tớ chưa từng yêu đương, nhưng tớ có thể xác định người mà tớ thích nhất định là con trai, mãi cho đến khi tớ gặp cậu. Cậu có thể nói ngay từ đầu tớ đã bị bề ngoài của cậu hấp dẫn, nhưng sau khi tiếp xúc với cậu, tớ phát hiện, trên thế giới này tại sao lại có một cô gái đáng yêu đến như vậy chứ? Mỗi một hành động của cậu, mỗi một nụ cười, mỗi một ánh mắt, tớ đều nhớ rất kỹ. Tớ muốn giảm béo là bởi vì tớ cảm thấy tớ quá mập, không xứng đáng với cậu. Vốn dĩ tớ định sau khi giảm béo thành công sẽ nói với cậu rằng, tớ thích cậu."
"Có thể cậu không tin, nhưng tớ thật sự muốn chăm sóc cho cậu cả đời."
Trương Vân Nhã chậm rãi nhắm mắt lại, nước mắt rơi xuống từ khóe mắt của cô.
"Có lẽ cậu sẽ cảm thấy tớ rất ghê tởm, xin lỗi cậu, chỉ là tớ có chút sợ... qua hôm nay, tớ sẽ không có cơ hội nói ra nữa."
Lúc này Tô Tử Kỳ đã khóc không thành tiếng, cô ta không ngừng lắc đầu, nhưng không nói được lời nào.
"Cậu cảm thấy ghê tởm cũng rất bình thường. Dù sao thì trước kia người cậu thích chính là Thư Nhất Hành, cậu ấy đúng là một người con trai tốt. Sau khi tớ đi rồi, cậu cứ ở bên cạnh cậu ấy, nhất định sẽ rất hạnh phúc."
Trương Vân Nhã nhắm mắt lại.
"Không.. không... Tớ không thích anh ấy...."
Tô Tử Kỳ nhỏ giọng phủ nhận.
"Tớ không muốn cậu rời đi."
"Cô gái ngốc." Trương Vân Nhã thở dài.
"Cho dù cậu có biến thành bộ dạng gì, tớ đều đồng ý cho cậu cơ hội theo đuổi, cậu đừng đi mà."
Tô Tử Kỳ nắm chặt tay Trương Vân Nhã, khóc lóc đảm bảo.
"Giá trị nghịch tập +5%, hiện tại giá trị nghịch tập là 70%. Mong ký chủ tiếp tục cố gắng."
098 đối với tình cảnh trước mắt quá bất ngờ, hiện tại đã hoàn toàn rơi vào trạng thái chết máy. Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy chứ?
Sau đó 098 nhìn thấy ký chủ nhà mình mở to mắt nhìn về phía Trương Vân Nhã, chớp chớp vài cái, đối phương cũng nở một nụ cười đầy cảm kích về phía cậu.
"....."
—-quát pát
Mọi chuyện quay trở lại hơn 10 phút trước, Viên Tòng Thư xử lý mấy tên quỷ hút máu kia, trong lúc tinh thần của Tô Tử Kỳ đang rơi vào trạng thái hoảng hốt, Lăng Sơ Nam và Trương Vân Nhã nói chuyện với nhau.
Lăng Sơ Nam: "Cậu thích Tiểu Kỳ?"
Trương Vân Nhã: "....."
Lăng Sơ Nam: "Nếu cậu có thể đảm bảo sẽ đối xử tốt với em ấy, tôi có thể giúp cậu tạo một cơ hội."
Trương Vân Nhã: "Được."
098 toàn tâm chú ý đến mấy tên quỷ hút máu thân vương và Viên Tòng Thư đương nhiên đã bỏ lỡ đoạn nói chuyện ngắn này.
Thấy Tô Tử Kỳ đã khóc càng ngày càng lớn, Lăng Sơ Nam ngăn cản hành động muốn an ủi của Trương Vân Nhã, đứng dậy đi đến bên cạnh cô ta, ôm bả vai cô ta.
"Tiểu Kỳ, đừng khóc."
"Hu hu, Nhất Hành, Nhất Hành, anh cứu Tiểu Nhã đi, cứu Tiểu Nhã được không? Đừng để cậu ấy biến thành quỷ hút máu, em không muốn cậu ấy biến thành quỷ hút máu."
Tô Tử Kỳ khóc lóc năn nỉ.
"Nhất Hành, anh lợi hại như vậy, cầu xin anh hãy cứu cậu ấy, em không muốn Tiểu Nhã chết."
Biến thành quỷ hút máu tương đương với chết à? Mặc dù Lăng Sơ Nam có chút ngạc nhiên, không biết cái quan niệm này của Tô Tử Kỳ hình thành như thế nào, nhưng cậu nghĩ nghĩ, vẫn không sửa lại nhận thức này của cô ta, cậu vỗ vỗ bả vai Tô Tử Kỳ.
"Đừng khóc, anh có cách giúp cậu ấy không biến thành quỷ hút máu."
"Là... là cách gì?"
Tô Tử Kỳ ngừng khóc, mở cho đôi mắt đỏ au trông có vẻ vô cùng đáng thương lại đáng yêu.
"Anh không làm được, có điều y có thể."
Lăng Sơ Nam chỉ chỉ về phía Viên Tòng Thư vẫn đang nhìn chằm chằm vào cánh tay đang đặt lên bả vai Tô Tử Kỳ của cậu, nở một nụ cười rạng rỡ với y.
"Chú ơi, phiền chú vậy."
Tô Tử Kỳ cũng dùng vẽ mặt đầy mong đợi nhìn về phía Viên Tòng Thư.
Viên Tòng Thư gật gật đầu, sau đó đi về phía căn phòng nhốt ba tên nam chính đang hôn, tiện tay xách Dương Minh Hiên lên, sau đó chỉ về phía sô pha, nói với Tô Tử Kỳ.
"Đỡ cô ta lại đây."
Lúc này Tô Tử Kỳ mới phát hiện, không ngờ bọn họ vẫn đang nằm trên mặt đất, gương mặt không khỏi có chút ngượng ngùng.
Theo lý mà nói quỷ hút máu sau khi hút máu cần phải tự nguyện cung cấp cho người bị hút máu thuốc giải, có điều dưới kinh nghiệm của một lão đại huyết hoàng như Viên Tòng Thư, mấy đều hạn chế này hiển nhiên chỉ là thùng rỗng kêu to.
Thời gian Lăng Sơ Nam tiếp xúc với lực lượng huyết tộc cũng không quá lâu, cho nên vì để đảm bảo tính mạng của nam chính, cậu vẫn quyết định giao nhiệm vụ này cho Viên Tòng Thư.
Hành động của Viên Tòng Thư cũng không được xem là nhẹ nhàng, Dương Minh Hiên bị y ném xuống đất một cái bịch, đầu vừa hay đập vào cạnh bàn trà, phát ra âm thanh khiến người khác vừa nghe đã đau.
Y cắt lên cổ Dương Minh Hiên một đường, lấy một hạt châu sáng rực bên trong ra, sau đó kêu Trương Vân Nhã há miệng, đưa hạt châu vào bên trong.
"Được rồi."
Sắc mặt của Trương Vân Nhã lập tức trở nên hồng hào hơn rất nhiều.
"Được rồi, nghỉ ngơi mấy ngày là được. Lăng Sơ Nam nói.
Tô Tử Kỳ vẫn có chút không yên tâm, hỏi lại lần nữa.
"Thật sự không còn vấn đề gì sao?"
Lăng Sơ Nam: "Yên tâm, không có vấn đề gì."
Sau khi đã chắc chắn sẽ không có gì nguy hiểm, Tô Tử Kỳ cuối cùng cũng yên lòng, ôm lấy Trương Vân Nhã vui vẻ khóc lóc.
Sau khi làm xong mọi chuyện, Lăng Sơ Nam liền cùng Viên Tòng Thư tạm biệt, vừa mở cửa ra, Viên Cửu đã đuổi đến, hắn cúi người hành lễ.
"Hoàng, Điện hạ."
"Đưa ba người bọn họ về."
Viên Tòng Thư chỉ vào ba tên thân vương bị y ném chồng chất bên cạnh cửa.
Hiển nhiên Viên Cửu đã cảm nhận được cấp bậc của ba người bọn họ, muốn nói lại thôi, sau đó nhìn gương mặt không có biểu cảm của Viên Tòng Thư, vội vàng trả lời.
"Vâng ạ."
Lăng Sơ Nam vỗ vỗ bả vai Viên Cửu.
"Cố lên."
Ánh mắt của Viên Cửu lập tức sáng lên, trở nên vô cùng nhiệt tình, hắn đang định trả lời lại, liền nhìn thấy hai cô gái trong phòng đang nhìn chằm chằm vào hắn, đè thấp giọng nói.
"Vâng, điện hạ."
"Đúng rồi, tên quỷ hút máu vừa này sẽ không sao chứ?"
Sau khi quay về xe, Lăng Sơ Nam mới nhớ đến Dương Minh Hiên vẫn luôn không có động tĩnh gì.
Viên Tòng Thư: "Không sao đâu, chỉ rớt mất hai cấp mà thôi. Bảo bối muốn xử lý bọn họ như thế nào?"
Lăng Sơ Nam nghĩ nghĩ: "Dựa theo luật lệ là được."
"Được." Viên Tòng Thư khởi động xe.
"Anh có vấn đề gì muốn hỏi em không?"
Lăng Sơ Nam quay đầu nhìn về phía Viên Tòng Thư.
"Hả?
Viên Tòng Thư theo bản năng tắt xe.
"Không có."
"Nếu có liền hỏi nhanh đi."
Lăng Sơ Nam nhướng mày, nhìn về phía Viên Tòng Thư.
"Sau này em sẽ không trả lời đâu."
Nhìn người yêu đang gần ngay trước mắt, Viên Tòng Thư nuốt nước miếng, sau đó trực tiếp vươn tay kéo người lại, nghiêng ghế về phía sau, y kề sát vào bên tai Lăng Sơ Nam, giọng nói vừa trầm thấp vừa khàn khàn.
"Bảo bối, chúng ta có thể nói trễ một chút."
Lăng Sơ Nam chơi với lửa có ngày chết cháy: "....."
Lúc hai người về đến trang viên, Viên Cửu đã chờ ở cửa từ lâu.
Thấy Lăng Sơ Nam được Viên Tòng Thư ôm xuống xe, hắn có chút lo lắng hỏi.
"Hoàng, điện hạ cậu ấy..."
Ba chữ không sao chứ vẫn chưa nói ra, hắn liền nhìn thấy dấu vết trên cổ của Lăng Sơ Nam, lập tức nhắm mắt ngậm miệng, dời đề tài khác.
"Ba tên thân vương kia đã được đưa về, đang giam trong phòng thẩm vấn, nếu ngài có thời gian thì qua đó xem thử, thuộc hạ cáo lui."
Nói xong Viên Cửu nhanh chóng chạy đi mất.
Chẳng được bao lâu nhóm chat lại lần nữa trở nên náo nhiệt.
A Cửu: A Thất, hôm qua 4 tên các cậu lại không bắt được mấy tên trưởng lão kia, nhưng hôm nay tôi chỉ có một mình đã có thể bắt được.
A Tam: Không thể nào, mấy tên trưởng lão đó rất lợi hại, hơn nữa còn có khuynh hướng sắp ma hóa, bốn người bọn tôi đều không bắt được, một mình cậu làm sao có thể?
Thập Ngũ: Đúng vậy, muốn khoác lác thì chuẩn bị bản thảo đi. Hôm nay tôi dưỡng thương xong. ngày mai chuẩn bị đi tái chiến.
A Cửu: [ hình ảnh ][ hình ảnh ]. Sao nào? Tin chưa?
A Tam, A Thất, Thập Nhất, Thập Ngũ: Mẹ nó! Sao lại có thể?
A Thất: Chuyện này không thể nào, đám người đó đều là những người có năng lực đứng đầu trong trận chiến tranh đoạt thân vương, đừng nói ba người, ngay cả một người cậu cũng không đánh lại.
A Cửu: Xì! Đừng có khinh thường người khác, các cậu cũng không nhìn thử đi, tôi là ai chứ.
Mọi người: Ha hả.
Im lặng một trận, Thập Ngũ lên tiếng.
Thập Ngũ: Đúng rồi A Cửu, cậu vẫn luôn đi theo hoàng, có một chuyện muốn hỏi cậu.
A Cửu: [ngáp] chuyện gì?
Thập Ngũ: Hoàng và điện hạ rốt cuộc là quan hệ gì vậy? Tôi quan sát thì không giống như quan hệ thừa kế đơn thuần lắm.
A Cửu: Chuyện của Hoàng mà cậu cũng dám hỏi à? Đang ngại sống lâu quá có đúng không?
A Thất: Ai da! Nói chuyện này tôi liền nhớ đến chữ ký tay của điện hạ, Tiểu Cửu, mau nói đi.
A Cửu: Thật ra bọn họ...
A Cửu: Ai da Hoàng gọi tôi có việc, lát nữa nói sau.
Mọi người: Cậu đừng có chạy mà, nói hết rồi hẳn đi!
—--
Chương 126