Chương 123
Edit: YuTuyTien
Nhìn bộ dạng vui vẻ đến nỗi không kiềm chế được của người đàn ông, 098 đột nhiên nhận ra, dường như trải qua lâu như vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên ký chủ và người đàn ông chụp ảnh cùng nhau, nó lại nhìn người đàn ông vui vẻ đến nỗi cười tít mắt, trong lòng không khỏi chậc một tiếng, hình như có chút cay mắt.
Ngày hôm sau, Viên Tòng Thư đúng hẹn đưa Lăng Sơ Nam đến cổng trường học.
"Đúng rồi..."
Lăng Sơ Nam Đang định xuống xe đột nhiên gọi Viên Tòng Thư.
" Hôm nay anh giúp em tìm một tiểu khu ổn định ở gần trường học, thuê một phòng."
"Bảo bối muốn dọn ra ngoài trường học sao? Vừa hay tháng trước anh đã mua một căn phòng ở tiểu khu Cảnh Uyển ngoài trường học của em, khi nào em muốn dọn ra đều có thể cả."
Viên Tòng Thư nói.
Ngay khi Lăng Sơ Nam trốn nhà ra ngoài để đi học, Viên Tòng Thư đã đem mọi chuyện an bài ổn thỏa, kể cả khi một tháng sau cậu không muốn quay về cùng với y, y cũng có thể dọn đến gần trường học của cậu để ở.
Lăng Sơ Nam làm sao không nhìn ra được suy nghĩ của cái tên này, cậu nhịn không được âm trầm liếc mắt nhìn y một cái, nói.
"Không phải để em ở, mà là hai bạn học của em. Các cô ấy muốn dọn ra ngoài sống."
"Là hai bạn học nữ ngày hôm qua sao?"
Viên Tòng Thư nói, thấy Lăng Sơ Nam gật đầu, giọng nói của y không khỏi có chút ủy khuất.
"Bảo bối đối xử với bọn họ thật tốt."
Ánh mắt của Lăng Sơ Nam hiện lên chút đùa giỡn, sau đó vô cùng nghiêm túc nói.
"Có như thế nào thì bọn em cũng là thanh mai trúc mã, cô ấy có việc gì cần em nhất định phải giúp đỡ."
"Thôi được rồi. Vậy lát nữa anh sẽ tìm phòng cho bọn họ."
Dù sao thì y cũng không muốn khiến bảo bối nhà mình thất vọng, cuối cùng Viên Tòng Thư vẫn đồng ý chuyện này.
Chua quá! 098 nhịn không được yên lặng cảm thán một câu. Tên đàn ông có thuộc tính bình giấm này đã qua nhiều đời như vậy rồi vẫn không hề giảm xuống.
Thấy Viên Tòng Thư đã đồng ý, Lăng Sơ Nam gật gật đầu.
"Vậy em đi học đây, sau khi anh tìm được phòng thì gọi điện cho em, lúc đó em sẽ đưa bọn họ đến xem thử."
"Được."
Viên Tòng Thư đáp ứng, sau đó dùng tay kéo Lăng Sơ Nam lại, hôn một cái lên môi của cậu mới buông ra.
"Bảo bối mau đi đi, đến giờ học rồi."
Nhìn chiếc xe đã biến mất trên đường, Lăng Sơ Nam mỉm cười lắc lắc đầu.
"Thì ra lão huyết tục đã sống nhiều năm như vậy rồi vẫn sẽ thẹn thùng."
Sau khi người đàn ông đã đi mất, 098 cuối cùng cũng thả lỏng cảnh giác.
"Ký chủ, sao ngài lại nhìn ra được?"
Nó không nhìn ra được Viên Tòng Thư có chỗ nào thẹn thùng.
"098, đã lâu như vậy rồi sao ngươi vẫn không có chút tiến bộ nào vậy? Phải quan sát cẩn thận."
Lăng Sơ Nam nghiêm túc giáo dục hệ thống của mình, có chút giống bộ dạng bất đắc dĩ khi không dạy được trẻ nhỏ.
".... Xin lỗi ký chủ, sau này tôi nhất định sẽ cẩn thận quan sát."
098 cảm thấy bản thân quả thật đã thất trách.
"Biết sai mà sửa là đứa trẻ ngoan." Lăng Sơ Nam nói.
Thực ra chuyện này cũng không thể trách 098 không nhìn ra được. Thân là huyết hoàng thống lĩnh huyết tộc, phần lớn cảm xúc của Viên Tòng Thư vẫn có thể ẩn giấu. Có điều kể từ khi đem hạch huyết hoàng chia ra hai phần, đưa vào cơ thể của Lăng Sơ Nam, cậu vẫn có thể cảm giác được phần lớn cảm xúc của y. Cho nên vừa nãy Lăng Sơ Nam mới có thể phát hiện được y đang thẹn thùng.
Có điều đương nhiên Lăng Sơ Nam sẽ không nói chuyện này cho 098 biết, mặc kệ hệ thống của mình tự cân nhắc lại.
—--quát pát
Sau khi bước vào cổng trường không lâu, Lăng Sơ Nam liền đυ.ng phải một cô gái vừa chạy từ hướng ký túc xá đến.
Tô Tử Kỳ nhìn thấy Lăng Sơ Nam trước, cô ta vui vẻ vẫy vẫy tay với cậu, sau đó kéo Trương Vân Nhã bước đến.
"Nhất Hành, sao anh đến sớm vậy? Còn nửa tiếng nữa mới bắt đầu giờ học mà."
Lăng Sơ Nam gật đầu.
"Hai người ăn sáng chưa?"
"Bọn em đang đến nhà ăn này."
Trương Vân Nhã nói. Có thể là do chơi với Tô Tử Kỳ đã lâu, thường xuyên nhìn thấy Lăng Sơ Nam, cho nên hiện tại khi đối mặt với Lăng Sơ Nam, cô đã tự nhiên hơn rất nhiều, sẽ không giống như trước đây vừa động một cái liền đỏ mặt.
Sau khi Lăng Sơ Nam đi vào phòng học được 20 phút, Trương Vân Nhã cũng đến phòng học. Cô ngồi vào vị trí trống bên cạnh Lăng Sơ Nam, sau đó bắt đầu nhìn cậu đến phát ngốc, bộ dạng có chút muốn nói lại thôi.
"Có chuyện gì thì cứ hỏi đi, lát nữa vào học rồi."
Lăng Sơ Nam nhìn đồng hồ, còn 2 phút nữa là đến giờ học.
"Chuyện là... bạn học Thư, ngày hôm qua sao cậu làm được vậy?"
Trương Vân Nhã hỏi, sau đó còn vươn tay khoa tay múa chân một chút.
"Học trưởng Dương là quỷ hút máu nhỉ. Tớ có nghe Tiểu Kỳ nói, quỷ hút máu rất đáng sợ. Sao cậu lại có thể lợi hại đến vậy?"
"Xin lỗi, vấn đề này tôi không thể trả lời."
Lăng Sơ Nam nói.
"Còn chuyện gì khác nữa không?"
Đối với đáp án của Lăng Sơ Nam, Trương Vân Nhã cũng không thất vọng, cô lại hỏi.
"Hôm qua lúc cậu nhận điện thoại ở bên ngoài hẻm nhỏ, là chú kia đã gọi đến sao? Tớ cảm thấy hình thức ở chung của hai người không giống như chú cháu lắm, chú ấy có quan hệ gì với cậu vậy?"
098: "Cô gái này hình như có chút hóng chuyện." Hơn nữa còn rất nhạy bén, không ngờ chỉ nhìn một chút đã hiểu được quan hệ giữa ký chủ và Viên Tòng Thư không tầm thường.
Lăng Sơ Nam: "Không lẽ ngươi nghĩ rằng tất cả mọi người đều giống như ngươi hay sao?"
098: "......" Nó sai rồi.
Trương Vân Nhã dùng vẻ mặt đầy mong chờ đợi Lăng Sơ Nam trả lời, lúc này chuông vào học đã vang lên, Lăng Sơ Nam nhỏ giọng nói mấy chữ, mãi cho đến khi thầy giáo kêu đứng dậy, cô vẫn chưa phục hồi tinh thần lại.
Thầy giáo đặt quyển sách giáo khoa dày cộm lên bục giảng, phát ra một tiếng vang lớn.
"Bạn học Trương-Vân-Nhã! Mời đứng lên!"
Cả phòng học đều lặng ngắt như tờ, ánh mắt nhìn về phía Trương Vân Nhã đều tràn ngập đồng tình. Lăng Sơ Nam kéo tay áo Trương Vân Nhã, lúc này Trương Vân Nhã mới hồi phục tinh thần lại, đột nhiên đứng dậy, lớn tiếng nói.
"Vâng ạ!"
"Ha ha ha ha!"
Mọi người đều cười vang lên, chỉ có sắc mặt thầy giáo vẫn đen như than.
"Đi học lại không nghiêm túc, trừ một điểm, ngồi xuống!"
Trương Vân Nhã nhanh chóng ngồi xuống, sau đó lại ngây ngốc một lát, đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía Lăng Sơ Nam dường như vẫn đang nghe giảng bài.
"Nhưng mà làm sao có thể?"
"Hửm?"
"Không.. không có gì, tớ chỉ ngạc nhiên mà thôi."
Trương Vân Nhã có chút nôn nóng vẽ loạn cây bút trong tay thành hình xoắn ốc.
"Tiểu Kỳ có biết không? Chính là chuyện... Thì là, chuyện cậu có bạn trai ấy?"
"Không biết. Tôi và anh ấy chỉ mới xác định quan hệ, vẫn chưa kịp nói với em ấy. Sao vậy?"
Lăng Sơ Nam cảm thấy thái độ của cô gái này có chút vi diệu.
"Cậu có thể đợi thêm chút nữa rồi mới nói với cậu ấy không? Hiện tại cứ cư xử như bình thường là được."
Giọng nói của Trương Vân Nhã mang theo chút năn nỉ.
"Được." Lăng Sơ Nam gật đầu.
Thấy Lăng Sơ Nam đồng ý, Trương Vân Nhã liền cười tươi như hoa.
"Cảm ơn cậu."
Qua một tháng giảm cân, mặc dù Trương Vân Nhã vẫn chưa hoàn toàn gầy xuống, nhưng đôi mắt và ngũ quan đã trở nên rõ ràng hơn. Khi cười rộ lên cũng có thể nhìn thấy má lúm đồng tiền bên môi, xem như là một cô gái mập đáng yêu.
"098, chắc cô gái này sẽ không bị nữ chính bẻ cong chứ?"
Trong cốt truyện Trương Thúy Hoa vẫn luôn yêu thích Dương Minh Hiên. Nếu không phải do nữ chính thiện lương cứu cô một mạng, cuối cùng còn vì Dương Minh Hiên mà suýt chút nữa đã chết. Nhưng tại sao hiện tại thái độ của cô ấy với nữ chính lại kỳ lạ như vậy?
"Thưa ký chủ, tui là một hệ thống chuyên cung cấp thế giới có cp khác phái và thế giới ngẫu nhiên vô cp, cho nên đối với chuyện yêu đương đồng tính không được hiểu biết cho lắm." Nói tóm lại, nó không biết.
Có điều Lăng Sơ Nam cũng không định nghe ý kiến của 098.
"Xem ra không cần phải gấp gáp kiếm bạn trai mới cho nữ chính rồi.
Lăng Sơ Nam lầm bầm.
"Vốn dĩ ta cảm thấy thủ lĩnh của thợ săn quỷ khá ổn."
Biểu tình của 098 có chút thâm thúy. Trong cốt truyện, mặc dù người nọ là vai phản diện, nhưng nếu dựa theo cách nhìn của nhân loại mà nói, thủ lĩnh thợ săn quỷ thực ra là một người đàn ông trầm ổn thành thục, còn có chút đẹp trai, nhưng mà...
"Ký chủ, ngài đã có Viên Tòng Thư rồi." Nếu còn nhìn người đàn ông khác, y sẽ ghen.
"098, sao ngươi lại nghĩ khuỷu tay ta quẹo ra ngoài vậy?"
"......"
Còn 10 phút nữa là kết thúc tiết cuối cùng, Lăng Sơ Nam nhận được tin nhắn của Viên Tòng Thư.
[Bảo bối, tìm được phòng rồi, là một tiểu khu cách trường học 5 phút đi bộ, có hai phòng ngủ. Anh đang ở cổng trường chờ mọi người, lát nữa kêu bọn họ cùng đến xem phòng đi.]
—--quát pát
Từ trước đến nay Viên Tòng Thư làm việc rất đáng tin cậy, đối mặt với căn phòng đầy đủ đồ dùng, độ bảo mật cũng rất chặt chẽ, tiền thuê lại vô cùng hợp lý, hai cô gái đương nhiên rất vừa lòng, lập tức quyết định trưa hôm nay sẽ dọn lại đây.
Sau khi Lăng Sơ Nam giúp hai người dọn nhà xong, cậu liền ngồi lên ghế phụ, Viên Tòng Thư lái xe chuẩn bị về trang viên, lúc này giọng nói của 098 đột nhiên vang lên.
"Ký chủ, nam chính số 3 xuất hiện, hắn đang ở cùng một tiểu khu với nữ chính."
"Tại sao trước đây lại không tra ra được?"
Lăng Sơ Nam cảm nhận một chút, không phát hiện được hơi thở của quỷ hút máu bên trong tiểu khu.
"Có lẽ là hắn đang ngủ đông." 098 nói.
"Tui cũng chỉ cảm nhận được hắn sau khi tiếp cận, hiện tại hắn đang ở tầng lầu phía Đông Bắc."
"Ừ, ta biết rồi."
"Bảo bối mệt à?"
Thấy Lăng Sơ Nam không nói gì, Viên Tòng Thư hỏi.
"Không có."
"Đói bụng không?" Viên Tòng Thư lại hỏi.
"Không đói."
Lăng Sơ Nam trả lời, sau đó hỏi lại.
"Sao vậy?"
Biểu tình của Viên Tòng Thư có chút uể oải.
"Có phải bảo bối không thích ở cùng với anh hay không?"
Lăng Sơ Nam: "Tại sao lại nói như vậy?'
"Em bỏ nhà ra ngoài lâu như vậy rồi, khó khăn lắm mới trở về nhưng vẫn luôn nhớ đến bạn học nữ kia, còn giúp bọn họ làm cái này cái kia, nhưng em còn chưa từng làm cho anh cái gì." Giọng nói của Viên Tòng Thư mang theo chút lên án.
Cảm nhận được trong lòng đối phương đang rất mong chờ, Lăng Sơ Nam âm thầm trợn trắng mắt, nhưng không muốn trả lời theo ý y.
"Nhưng mà em thích bạn học nữ, có phải anh sẽ đem em đuổi ra khỏi trang viên hay không?"
Đối mặt với gia hỏa không làm theo kịch bản này, Viên Tòng Thư thực sự không còn cách nào, trong một giây liền bỏ vũ khí đầu hàng. Y làm sao có thể đuổi Lăng Sơ Nam ra ngoài được chứ? Khó khăn lắm mới mời về được, cho nên lập tức liên tục xin lỗi.
"Xin lỗi, bảo bối."
Vẻ mặt của Lăng Sơ Nam không có biểu cảm nào : "Hửm?"
"Em đừng dọn ra ngoài mà." Viên Tòng Thư vội vàng nói.
Lăng Sơ Nam cố nhịn, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được, ha ha cười lên. Một lát sau cậu mới quay đầu nhìn về phía sườn mặt của Viên Tòng Thư, cười nói.
"Em thích anh."
"Két—-"
Chiếc xe vốn dĩ đang chạy vững vàng đột nhiên lảo đảo, trên đường cái vẽ thành một hình chữ S.
Lăng Sơ Nam lo lắng nhìn tay lái của Viên Tòng Thư.
"Cẩn thận, vô lăng sắp rớt ra rồi."
Hôm qua chiếc xe kia vẫn chưa sửa xong đâu.
Có điều, âm thanh nhắc nhở của Lăng Sơ Nam vẫn chậm một chút, Viên Tòng Thư xấu hổ cầm vô lăng, cười cười với cậu.
"Bảo bối, để anh cõng em về."
-----
Chương 124