[Băng Thu] Sư Tôn Vi Thượng

Chương 25: Hệ thống trừng phạt

Hệ thống: Ong

Hệ thống: Giá trị tan nát cõi lòng nhân vật chính +20000

Hệ thống: Tổng giá trị tan nát cõi lòng là 86500. Số điểm này gần bằng với số điểm kiếp trước, xin Quý khách chú ý!!!

Hệ thống: Hơn nữa, xét thấy nhiệm vụ chính tuyến "chống đối sư tôn bị treo lên đánh" đã hoàn thành 60%, hệ thống đổi trừng phạt của Quý khách. Nội dung trừng phạt chính là......

Thẩm Thanh Thu: Chờ đã.

Âm thanh nhắc nhở của hệ thống ngừng lại thật. Nó lơ lửng trước mặt Thẩm Thanh Thu, lẳng lặng chờ lời kế tiếp của hắn.

Bên tai Thẩm Thanh Thu tất cả đều là tiếng khóc ủy khuất của Lạc Băng Hà. Hắn trầm mặc hồi lâu, quay người đi về phía Khung Đỉnh Phong. Việc này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, sự tình liên quan đến Huyễn Hoa Cung, Thẩm Thanh Thu cần nói qua chưởng môn sư huynh nhà mình. Nếu tương lai Huyễn Hoa Cung muốn giằng co, chưởng môn sư huynh cũng biết chuyện gì đang xảy ra.

Khi đặt chân lên Hồng Kiều – nơi kết nối mười hai phong, Thẩm Thanh Thu hỏi: hệ thống, nếu ta đêm hôm đó nghe đề nghị của ngươi, thuận thế hoàn thành nhiệm vụ, Lạc Băng Hà có phải là liền sẽ không thương tâm như thế?

Hệ thống: Hệ thống không cách nào tiên đoán chuyện tương lai.

Nhưng trong lòng Thẩm Thanh Thu hiểu rõ, vào đêm Lạc Băng Hà vào ở lệch thất, Thẩm Thanh Thu nếu là có thể theo đề nghị của hệ thống làm nhiệm vụ, Lạc Băng Hà xác thực sẽ trọng thương, song Lạc Băng Hà cũng chỉ có thể thành thành thật thật ở lệch thất dưỡng thương, cách xa "dẫn ma bàn".

Coi như "dẫn ma bàn" vẫn như cũ nổ tung, thậm chí đem Thanh Tĩnh Phong nổ banh cũng không có người hoài nghi đến Lạc Băng Hà hành động bất tiện ở lệch thất xa xôi. Thẩm Thanh Thu càng không cần phải vu oan Lạc Băng Hà, đem sự tình rối rắm như bây giờ.

Quả nhiên là số mệnh, nhân quả báo ứng.

Hệ thống: Hệ thống sẽ căn cứ đo lường tính toán mà cung cấp xác suất cao nhất để hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng bởi vì số liệu chỉ đúng trong một khoảng thời gian, xác suất sau khi đo lường tính toán không cao hơn 50%. Cho nên, dù Quý khách có đồng ý làm theo đề nghị hay không, hệ thống không có quyền can thiệp.

Hệ thống: Quý khách chỉ cần nhớ kỹ, hệ thống ban bố tất cả nhiệm vụ ở thế giới này đều là vì một mục đích ——

Hệ thống: Đảm bảo thế giới có thể tồn tại, Lạc Băng Hà có thể tại trận chiến cuối cùng sống sót.

Thẩm Thanh Thu lâm vào trầm tư.

Sau một hồi, Thẩm Thanh Thu lại hỏi: Có thể hoãn trừng phạt được không?

Hắn lo lắng hệ thống sẽ không đáp ứng, lại vội vàng bổ sung: trừng phạt gấp bội cũng không sao, những số liệu như độ thoải mái cùng điểm ngầu đều có thể cho quay về điểm ban đầu. Cho ta thời gian một đêm.

Hệ thống: Ong

Hệ thống: Điểm ngầu cùng độ thoải mái độ bắt đầu khởi tạo! Điểm ngầu 100, độ thoải mái 100.

Hệ thống: Nội dung trừng phạt thay đổi, mời kiên nhẫn chờ!

Hệ thống: đếm ngược 8 giờ tới khi trừng phạt.

Thẩm Thanh Thu cười nhẹ, ở trong lòng nhẹ giọng nói cám ơn. Hệ thống không có trả lời, chỉ là yên lặng lui về thân thể Thẩm Thanh Thu.

Sau đó, Thẩm Thanh Thu tìm Nhạc Thanh Nguyên, đem chuyện xảy ra trên Thanh Tĩnh Phong giải thích rõ ràng. Nhạc Thanh Nguyên sau khi nghe xong cũng nguyện ý lấy danh nghĩa Thương Khung Sơn phái cùng Huyễn Hoa Cung thương lượng, xử lý việc này.

Có chỗ dựa là toàn bộ Thương Khung Sơn phái, lòng Thẩm Thanh Thu lúc này mới bình thường.

Đêm khuya, xử lý xong Thẩm Thanh Thu lần nữa đi tới kho củi giam giữ Lạc Băng Hà, yên lặng nghe động tĩnh bên trong. Lạc Băng Hà tựa hồ đã ngủ. Chỉ là trong mộng còn hô đau nhức, ngủ cực không an ổn.

Thẩm Thanh Thu nhẹ nhàng đẩy cửa phòng, đi tới bên người Lạc Băng Hà.

"Băng Hà?"

"Sư tôn, đau, đau quá......"

Nước mắt Lạc Băng Hà trên mặt chưa khô, trên thân đều là mồ hôi lạnh, nằm trên mặt đất vừa cứng rắn vừa lạnh lẽo, mày nhíu lại chặt chẽ.

Thẩm Thanh Thu sờ sờ trán Lạc Băng Hà, quả nhiên sốt cao! Cũng khó trách, chịu oan ức lớn như vậy, lại đột nhiên chịu trận đòn nặng, không có trực tiếp tắt thở cũng là vì nam chính da dày thịt béo.

Thẩm Thanh Thu đau lòng không chịu nổi, cực kỳ nhẹ nhàng ôm lấy Lạc Băng Hà, để y dựa vào trong ngực mình. Linh lực như nước suối ôn nhuận chậm rãi nhập vào linh mạch Lạc Băng Hà, Lạc Băng Hà trong lúc ngủ mơ quả nhiên dễ chịu hơn rất nhiều.

"Sư tôn, sư tôn......"

"Đệ tử oan uổng, đệ tử không có."

"Sư tôn, ô ô ô, đau, đau, sư tôn đừng đánh, đau."

Thẩm Thanh Thu nhịn không được hôn lên mặt Lạc Băng Hà, dỗ dành: "Băng Hà ngoan, sư tôn xoa xoa liền không đau."

"Ngô......"

Lạc Băng Hà trong mê man ôm chặt cổ Thẩm Thanh Thu.

Thẩm Thanh Thu bận bịu từ trong túi càn khôn lấy ra dược cao, lại cởϊ áσ ngoài Lạc Băng Hà, lộ ra phía sau lưng chồng chất vết thương.

Lúc bôi thuốc quả nhiên lại là một phen gà bay chó chạy.

"Không vò. Không vò."

"Nhịn một chút, Băng Hà nhịn thêm. Rất nhanh liền tốt......"

Lạc Băng Hà cọ qua cọ lại trên thân Thẩm Thanh Thu, bản năng tránh trái tránh phải. Bất đắc dĩ tư thế Lạc Băng Hà lúc này như con gấu koala ôm cây, cả người đều nằm trong ngực Thẩm Thanh Thu, bất kể tránh thế nào đều tránh không khỏi tay bôi thuốc.

Trong lúc ngủ mơ, Lạc Băng Hà đau đến khóc. Thẩm Thanh Thu cũng bị giày vò mà mồ hôi đầm đìa. Chỉ là Thẩm Thanh Thu cũng không có thời gian dư thừa, dứt khoát một bàn tay đánh vào mông Lạc Băng Hà, hung hăng yêu cầu: "Thành thật một chút!"

Lạc Băng Hà quả nhiên không còn dám động.

Hệ thống: Xin Quý khách tranh thủ thời gian. Trừng phạt đếm ngược còn có 15 phút.

Thẩm Thanh Thu luống cuống tay chân giúp Lạc Băng Hà bôi thuốc, thay đổi quần áo sạch sẽ, đắp chăn mỏng lên, hắn lại dùng thời gian cuối cùng chuyển vận linh lực, trợ giúp chữa trị vết thương của Lạc Băng Hà, sau đó mới an tâm rời kho củi.

"Sư huynh, ngươi quả nhiên ở đây."

"Mộc sư đệ?"

Thẩm Thanh Thu vừa mới rời khỏi kho củi đã bị Mộc Thanh Phương cản đường. Mộc Thanh Phương biết việc trong thân thể Lạc Băng Hà có ma tộc huyết mạch, hắn chỉ nghe được mở đầu hỗn loạn ở Thanh Tĩnh Phong đã có thể đoán được chân tướng tám chín phần.

Mộc Thanh Phương lo lắng Thẩm Thanh Thu, lại không biết Lạc Băng Hà thế nào, lúc này mới đêm hôm khuya khoắt tìm tới.

Thẩm Thanh Thu cười cười, nói: "Không sao, vi huynh vừa mới thoa thuốc cho Băng Hà. Dù sao thể chất cũng khác, đứa bé kia nuôi mấy ngày liền có thể tốt."

Mộc Thanh Phương nói: "Không nghĩ tới "dẫn ma bàn" lợi hại như vậy. Ngay cả phong ấn huyết mạch cũng có thể......"

Thẩm Thanh Thu lắc đầu ngắt lời: "Đều đã qua. Sư đệ đừng nhắc lại."

Mộc Thanh Phương nhạy cảm phát giác được sắc mặt Thẩm Thanh Thu không đúng, không nói liền cầm cổ tay của hắn.

Mộc Thanh Phương: "Sư huynh, ngươi nhiệt độ cao! Nhịp tim cũng không bình thường! Đây là!!!"

Thẩm Thanh Thu che miệng Mộc Thanh Phương, hắn nhìn hệ thống đếm ngược, chỉ có thời gian mười giây, vội nói: "Sư đệ, nhỏ giọng thôi! Không muốn kinh động bất luận kẻ nào. Không muốn......"

Thẩm Thanh Thu còn chưa có nói xong, thân thể liền thoát khí lực.

Mộc Thanh Phương đỡ lấy hai vai Thẩm Thanh Thu, hỏi: "Thanh Thu sư huynh, ngươi bây giờ cảm giác gì? Sư huynh?"

Thẩm Thanh Thu chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, có một đôi tay đem hắn kéo vào vũng bùn, thân thể cũng càng lúc càng nặng.

Thẩm Thanh Thu không biết hệ thống trừng phạt cái gì, cũng không rõ trừng phạt sẽ là bao lâu. Điều duy nhất hắn không bỏ xuống được chính là Lạc Băng Hà. Thẩm Thanh Thu dùng khí lực cuối cùng nhìn về phía Mộc Thanh Phương, run run rẩy rẩy phun ra năm chữ: "Ngươi, Băng Hà, trị thương......"

"Thanh Thu sư huynh!!!"

Hệ thống: Tích ——

Hệ thống: Trừng phạt đang tiến hành.

Hệ thống: Nội dung trừng phạt —— du lịch ở thế giới《 cuồng ngạo Tiên Ma đồ 》 trong một tháng. Mời Quý khách không từ thủ đoạn, dùng khả năng có thể sống sót trong tay Băng ca! Vì cam đoan Quý khách sinh mệnh an toàn, hệ thống đặc biệt đưa tặng một thẻ đạo cụ "tiểu thủ thúc đẩy tình cảnh". Chúc người may mắn! (•ૢ⚈͒⌄⚈͒•ૢ)

Thẩm Thanh Thu:???

Ngọa tào! Má nó má nó má nó!!! Đây là muốn ta bị ngâm trong hũ dưa trong một tháng sao?? Hệ thống!! Đã nói xong cùng tiến cùng lui mà! Đã nói xong hợp tác đồng bạn mà!! Đã nói hết thảy vì Lạc Băng Hà sống sót đâu! Ta liền hỏi ngươi, ngươi vì sao tàn nhẫn như vậy?

Cảm giác trời đất quay cuồng đột nhiên biến mất, Thẩm Thanh Thu đột nhiên ngồi dậy, lọt vào trong tầm mắt là ánh sáng chói lóa. Thẩm Thanh Thu theo bản năng nhắm mắt lại, dùng tay ngăn cản ánh sáng. Sau một hồi mới phát hiện điểm không thích hợp.

"A? Ta không có ở trong bình?"

Thẩm Thanh Thu dần dần thích ứng ánh sáng chói mắt, lúc này mới chậm rãi mở to mắt, ở trên người cùng trên mặt sờ lại sờ, rốt cục thở phào. Còn tốt còn tốt, các bộ phận trên cơ thể còn ——

Mà nơi này là nơi nào? Thẩm Thanh Thu đứng lên. Hắn hiện tại thân ở trong đống tuyết trắng xoá, bốn phương tám hướng đều là tuyết không nhìn thấy tận cùng, đừng nói người, một con vật cũng không thấy.

Thẩm Thanh Thu lấy ra quạt xếp, có chút làm màu mà gõ gõ hệ thống.

Hệ thống: Hệ thống 24 giờ vì người phục vụ.

Thẩm Thanh Thu: Không phải nói muốn sống sót trên tay Băng ca sao? Hắn ở đâu?

Hệ thống có chút tình cảm nhắc nhở: Ngươi đang giẫm lên hắn.

Thẩm Thanh Thu:???

Thẩm Thanh Thu không tự chủ được đạp thêm vài cái, xác thực rất mềm, hơn nữa còn ấm áp. Không phải đâu a? Thật là dưới chân ta? Ta muốn mạng hay không đây, vừa qua liền chân đạp nam chính, cuồng kéo cừu hận?

Lạc Băng Hà lạnh giọng: "Ngươi, xuống dưới."

!!!!

Thẩm Thanh Thu lúc này mới hướng dưới chân nhìn, vẫn như cũ là một mảnh tuyết, chỉ là tuyết rơi trên một đống đen như mực là ai? Băng ca?

Lạc Băng Hà lại ra lệnh: "Xuống dưới!!!"

Thẩm Thanh Thu vội vàng bước ra.

Lạc Băng Hà từ tuyết rơi đứng lên, sắc mặt rất khó nhìn nhìn về phía Thẩm Thanh Thu.

Lạc Băng Hà: "Ngươi tại sao tới đây rồi? Tên phế vật kia chịu thả ngươi sao?"

Thẩm Thanh Thu đột nhiên liền yên tâm! Nguyên lai là Băng ca đã nhìn qua Xuân Sơn Hận, chớ sợ chớ sợ, cuối cùng không cần sợ hãi bị chẻ thành nhân côn! Chờ một chút, không đúng ——

Tê!!! Coi như Băng ca thế này cũng không tốt! Từ khi tên này tìm được phương pháp dùng tâm ma kiếm xé rách bầu trời, y liền thường chạy tới đánh nhau cùng Băng muội, sau đó nghĩ hết tất cả biện pháp đem hắn bắt cóc! Cho nên hắn hiện tại đây là dê dâng vào miệng cọp!!!

Nghĩ tới đây, Thẩm Thanh Thu lui về sau một bước dài. Lạc Băng Hà híp mắt, trong mắt có hồng quang lưu chuyển, hiển nhiên là ẩn giấu đi phẫn nộ.

Thẩm Thanh Thu cảm thấy nên nói sang chuyện khác, trời tuyết lớn cũng không sợ lạnh, vẫn như cũ đong đưa quạt xếp giả ngầu mười phần hỏi: "Ngươi làm sao lại ở trong đất tuyết?"

Thẩm Thanh Thu cẩn thận quan sát Lạc Băng Hà, lúc này mới phát hiện trên người hắn mang theo tổn thương, khó tránh khỏi càng thêm kỳ quái: "Ngươi cùng ai đánh nhau rồi? Ai có thể đem ngươi tổn thương dạng này?"

Lạc Băng Hà vẫn như cũ không đáp lời.

Thẩm Thanh Thu cũng không tức giận, đong đưa quạt xếp xoay rồi xoay người, làm ra vẻ quan sát cảnh vật chung quanh, lại không sợ chết hỏi: "Ma tộc lại nháo sự rồi? Nơi đây lại là nơi nào?"

Lạc Băng Hà trợn mắt nhìn hắn sau đó ngất xỉu.

Thẩm Thanh Thu:???

Chờ chút! Tình huống này là thế nào? Hệ thống, ngươi xác định trừng phạt ở đây phải không?

Này chỗ nào cần lo lắng hắn có thể hay không sống sót trên tay Băng ca! Nên lo lắng hẳn là Băng ca chính mình mới đúng!

Quên đi, đã Băng ca yếu ớt, hắn cũng có thể chạy trốn.

Thẩm Thanh Thu cúi đầu đi vài chục bước về phía trước, không ngừng lẩm bẩm: "Hắn là nam chính, kim thân bất hoại! Hắn là Ma tôn, sẽ không dễ dàng như vậy xảy ra chuyện! Đúng! Không có cái gì tốt lo lắng. Hắn sau khi tỉnh lại mình sẽ rời đi......"

Thế nhưng là không biết vì cái gì, Thẩm Thanh Thu nghĩ đi nghĩ lại, bước chân lại trở về.

Thẩm Thanh Thu đỡ trán, thở dài một hơi. Nơi này trời tuyết dày đặc, hắn đến cùng vẫn là không có cách nào thấy chết không cứu a ——

"Đầu tiên nói trước......" Thẩm Thanh Thu ngồi xổm ở bên người Lạc Băng Hà, bắt đầu thương lượng: "Ta cứu ngươi không phải đối ngươi có ý tứ. Ngươi cũng không được phép bởi vì việc này quấn lấy ta không buông, có biết hay không?"

"Không nói lời nào? Không nói lời nào thì phong chủ ta coi như ngươi đáp ứng!"

Lạc Băng Hà nằm rạp trên mặt đất nhịn không được co giật khóe miệng.

Thẩm Thanh Thu không có phát hiện, chậm rãi cõng Lạc Băng Hà, hắn đứng lên nhìn xem một mảnh trắng xóa phía trước, không biết hướng phương hướng nào đi mới tốt.

Hay là trực tiếp dùng thiên quan chúc phúc? Cũng không biết có được hay không......

Thẩm Thanh Thu móc ra tâm ma kiếm trên lưng Lạc Băng Hà, cắm trên mặt đất, nói lẩm bẩm một hồi lâu đột nhiên buông tay, tâm ma kiếm trực tiếp ngả về bên phải. Mặc dù hệ thống không có nhắc nhở, nhưng Thẩm Thanh Thu hoàn toàn không biết đường, cũng không biết thân ở chỗ nào vẫn là quyết định tin tưởng chỉ dẫn tâm ma kiếm tiến lên.

Lạc Băng Hà làm bộ hôn mê bất tỉnh:......

Đồ đần!!!