Chúng Ta Yêu Nhau Sao

Phiên ngoại 2: Xe chấn (2)

“Em là con cái hay con đực nhỉ?”

Hà Thanh nghe hắn hỏi thế chẳng biết là sướиɠ hay khổ nhưng động da^ʍ tứa ra một vốc nước. Đoan Minh tròn mắt nhìn, dở khóc dở cười:

“Là sao? Vậy cũng phấn khích?”

“Anh câm…” Hà Thanh nâng đầu, ngoái ra sau, lườm hắn, gắt lên.

“Em sướиɠ… tôi chỉ mới nói như thế đã khiến em sướиɠ đến phun nước. Chậc chậc… em muốn mình là giống cái phải không?”

Hắn vừa nói ngón tay vừa mân mê sờ nắn cái nơi kia, sờ môi nhỏ bị hắn làm hơn chục năm giờ vừa mềm vừa lớn, mỗi khi bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ sẽ sưng lên nhìn rất muốn cắn một miếng.

“Em làm vợ rồi làm mẹ, chỉ thiếu ngực và sữa, cắt đi cái đồ chơi này em chính là giống cái rồi.” Hắn búng tay lên chim nhỏ đang đong đưa của y, vừa chăm chú theo dõi lỗ da^ʍ vừa nói. Ngay khi hắn vừa dứt lời, nó mấp máy co rút, sau đó lại hộc ra một đám nước nhễu nhãi.

Thế là hắn lại tìm được một cách chơi mới với cái động này rồi!

“Em là giống đực đã da^ʍ thế này, nếu là giống cái thì phải da^ʍ đến mức nào nữa? Chẳng lẽ mỗi ngày đều tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm ngửa trước cửa để bất cứ người nào đi qua cũng có thể liếʍ môi lớn, mυ'ŧ môi nhỏ, bú hộŧ ɭε, lại đâm thật sâu vào lỗ bướm sao?

Lúc này Hà Thanh đã hoàn toàn không thể đếm xỉa gì đến dươиɠ ѵậŧ của hắn nữa, y vục đầu giữa háng hắn, chỉ nhắm mắt thở dốc và rêи ɾỉ. Mép bướm run rẩy, lỗ da^ʍ và lỗ hậu không ngừng khép mở, như con sò đang mở miệng hổn hển hớp không khí.

“Cả một ngày ngoại trừ ăn, ngủ và vệ sinh cá nhân còn lại 12 giờ đều ngửa l*и ra cho người ta đυ. ȶᏂασ sao? Hắn là vậy rồi, chứ không làm sao mà chịu đựng nổi chứ.”

Đùi non của Hà Thanh bắt đầu căng lên, bụng dưới cũng từ từ hóp lại, cả người y run rẩy xụi lơ nằm trong tay hắn. Gò mông mẩy chồng cao, đầu vai gục xuống, phơi bày hoàn toàn phía dưới trước con mắt chằm chằm nóng rực.

Hắn vẫn nói tiếp, hơi thở nóng hầm hầm phả đều trên da thịt nõn nà hồng thấu.

“Tôi cũng sẽ đi qua và dừng lại bởi mời gọi trắng trợn da^ʍ tiện này, cũng sẽ liếʍ, cũng sẽ mυ'ŧ, tôi còn cắn lên cái cửa mình này đúng như ý thích của em. Để xem nào, tôi muốn liếʍ từ dưới lên, vét hết thơm ngọt ăn vào bụng, thè lưỡi đâm lỗ tiểu, mở nó ra, bình thường em không tiểu chỗ đó nhỉ, nhưng tôi muốn làm em phải tiểu ra ở đó, giống như lần kia, em mở chân tiểu đầy lên người tôi, như con chó đánh dấu lãnh thổ vậy, có điều lại là một con cɧó ©áϊ.”

Lỗ bướm xoắn xuýt đóng mở, bối rối không biết phải làm sao.

“Sau đó tôi sẽ mυ'ŧ mép nhỏ, giờ nó vừa mềm vừa dài, mυ'ŧ vào sướиɠ lắm. Mυ'ŧ hai bên rồi lại mυ'ŧ chung một lần. Tôi cũng sẽ đâm lưỡi lên hạt đầu to tròn đỏ hỏn, nhìn nó vì phấn kích mà nhô đầu ra, nhảy nhót sung sướиɠ.”

Mông mẩy hơi đưa đẩy, như muốn dùng cái cách này làm cho bướm da^ʍ căng ra một chút.

“Tôi sẽ đâm gậy thịt gân guốc mà em thích nhất vào cái lỗ sâu đầy mê hoặc, đâm đến tận cùng, khiến em sung sướиɠ, khiến em rêи ɾỉ, khiến em thở dốc, khiến em phải mở miệng nói lời da^ʍ ô cầu xin tôi càng ȶᏂασ mạnh hơn, khiến em nhớ mãi không quên.”

Hà Thanh thở càng lúc càng nặng, hai tay bóp đùi hắn, siết chặt như muốn vắt ra nước. Lỗ thịt thút thít khóc, nước chảy ròng ròng nhiễu đầy bụng hắn. Đám lông đen bị nước xối ướt, dúm dụm một chỗ, dồn hết ở phía sau tôn lên thứ xinh đẹp da^ʍ dật nọ.

“Em là giống cái thì vẫn sẽ mang thai con của tôi, sinh con cho tôi, để con bú sữa trong cái vυ' vừa to vừa tròn của em.”

Lỗ da^ʍ đóng mở với tần suất cao hơn, gần như tiệm cận mức vặn xoắn.

“Nhưng em vẫn da^ʍ không chịu được, phải ôm con ra cửa vừa để nó bú vừa mở chân mời mọc người ta liếʍ mυ'ŧ, còn để người ta bú một bên vυ' còn lại, để một người cắm miệng, một người cắm lỗ hậu, một người cắm lỗ bướm, một người kéo chân chà sát đùi non. Bao nhiêu người… em đếm thử xem…”

“Aaa…” Bướm da^ʍ xoắn chặt, sau đó phùn phụt phun tinh, ngay đến chim nhỏ cũng giật mình bắn một tràng. Cả người y co giật, ghé trên đùi hắn thở hồng hộc, cơn cao triều kéo dài thật lâu thật lâu, hai cái lỗ mấp máy không biết mệt, nước nôi lênh láng chảy tràn.

Không thể ngờ được, hắn chỉ cần dùng lời mà cũng có thể đυ. y đến cao trào, làm bướm sướиɠ rơn tê tái.

Hà Thành tuyệt vọng nhắm mắt, câm nín với cơ thể da^ʍ tiện không còn thuốc chữa của chính mình.

Suốt buổi chiều hôm ấy chiếc xe màu đen trong sân nhà họ cứ rung lắc không ngừng, nếu có người nhìn thấy chẳng cần phải hỏi cũng biết nó đang phải tiếp nhận những gì.