Sau khi đi làm về, Đoan Minh bí mật đi vào bể bơi bật hệ thống làm ấm nước sau đó mới vào nấu cơm. Cơm no rượu say, nghỉ ngơi cả tiếng mới bắt đầu rục rịch mồi chài người ta đi bơi. Bơi thì cũng thôi, giữa hồ vì sao còn thả con ngựa hồng vừa da^ʍ vừa tiện thế kia?
Hà Thanh mím môi, quay người muốn đi nhưng hắn níu kéo giữ lại.
“Thi một vòng, nếu em thắng đêm nay không làm.”
Hà Thanh cắn răng, nghe loại đề nghị này có chút chờ mong. Trước nay Đoan Minh không thích bơi lội, bể bơi này phục vụ y và con là chính.
Nhưng xuống nước rồi Hà Thanh mới cay đắng nhận ra, người ta không thích không có nghĩa là làm không tốt. Đoan Minh cứ như người cá đầu thai vậy, sải tay dài, lực tay lớn, dùng sức mạnh thắng được kỹ thuật điêu luyện của y.
Hà Thanh không phục, thi lại một lần.
Kết quả vẫn không có gì thay đổi, hắn thắng tận nửa sải tay.
“Lần trước em đếm được bao nhiêu người?”
Vừa nghe câu hỏi Hà Thanh đã nhớ lại cái lần chơi trong xe giữa trời đông giá rét đó, cả người đều đỏ ửng, mặt già không biết giấu vào đâu.
“Hửm? Bao nhiêu người? Mặt mũi có đẹp không?”
Hà Thanh mím môi không nói, bởi vì y chỉ toàn tưởng tượng ra gương mặt của hắn, giống như nhiều nhân cách của hắn cùng lúc xuất hiện, đều thối nát và ti bỉ như nhau.
“Được rồi được rồi, đừng giận nữa. Lần này không chơi cái đó, tôi mới học được cái trò vui lắm, nhất định khiến em thích ý.”
Hà Thanh nghi ngờ nhìn hắn, mỗi lần hắn nói vậy đều là đem y quần lên bờ xuống ruộng, sau đó phải tẩm bổ tốn kém vô cùng.
“Không chơi.”
“Hôm nay em tới thì tôi sẽ nghỉ 1 tuần, được không?”
Hà Thanh hồ nghi nhìn hắn, hắn có thể 7 ngày không động dục sao?
Như hiểu được y nghĩ gì, hắn vừa kéo tay y bơi về giữa hồ vừa đảm bảo: “Thật sự sẽ không làm gì.”
Nghe hắn chắc chắn hứa hẹn, Hà Thanh cũng xuôi theo, tận đến khi đến gần cái phao ngựa hồng, nhìn thấy cái thứ trên lưng nó y mới biết rút lui đã muộn rồi.
“Lên đi.” Hắn nói, y nghe lời từ dưới nước trèo lên, “Khuynh chân xuống, tôi giúp em mở rộng phía sau.”
Y nuốt nước miệng, nhìn hai cái thứ đồ chơi gắn chặt với lưng ngựa đang dựng thẳng đứng mà khẽ run.
“Cái này…”
“Tuy nhỏ hơn của tôi, nhưng đồng thời cắm 2 cái động. Em sao còn chần chừ, vừa thấy nó chỗ này đã chảy nước ròng ròng rồi đây.” Tay hắn men theo đùi y, miết vào giữa hai cánh môi, vét ra một vệt dính dấp. “Khuynh chân nào… đúng rồi, em tự mình mở phía trước đi, không thì khỏi cần cũng được, tôi thấy nó hưng phấn đủ rồi…”
Hắn dùng dâʍ ɖị©ɧ phía trước mà bôi trơn phía sau, đâm ngón tay vào lỗ hậu của y, còn y một tay bám trên đầu ngựa một tay để giữa hai chân mình, phỏng theo động tác của hắn đâm vào.
Y cả người trần trụi, chân mở rộng, trọng tâm hơi hạ xuống, ngay bên dưới là hai cái sεメtoy đang chực chờ đâm phập vào hai cái lỗ dâʍ đãиɠ của y.
“Ưmmm…”
“Rõ là mong chờ ấy nhỉ!” Trong lời nói mang theo ý cười, hắn rướn người liếʍ lên mị thịt mới chỉ he hé mở.
Hắn làm cũng không lâu, khi thấy nhục động đã mềm liền vỗ mông y, ra lệnh: “Ngồi xuống đi, chân em cũng mềm cả rồi…”
Hà Thanh cắn môi, cúi đầu nhìn hạ thân đồng thời nuốt lấy 2 cái đồ chơi kia. Phía trước phỏng theo dươиɠ ѵậŧ, thân không lớn nhưng rất dài, có gân guốc như thật. Phía sau lại như một chuỗi hạt, trơn nhẵn nhưng khi đâm lại lợn gợn, từng viên từng viên lần lượt chạm trúng điểm nứиɠ, khiến hai chân y run rẩy ngồi phịch xuống.
“Aaa…”
Đoan Thanh ghé bên chân y, vuốt ve đùi y, hỏi: “Thế nào rồi?”
“Lạ quá!” Y ngâm một tiếng, âm thanh trôi ra khỏi yết hầu, ngọt nị.
Hắn nghe thế thì bật cười, ngước mắt nhìn y, hôn lên đầu gối y. Sau đó hắn chỉ lên cái dây treo trên cổ ngựa hồng, bảo: “Điều khiển ở đây, em tuỳ ý chơi đi.”
Hà Thanh cắn môi, hé mắt nhìn hắn hỏi: “Còn anh?”
“Tôi ở đây… xem em…”
“Điên…”
Sau đó y thật sự tuỳ ý mà chơi, ở giữa hồ bơi, trước mặt cái tên đang chằm chằm nhìn kia, mở chân ngồi trên phao ngựa hồng đong đưa nhún nhảy bị 2 cái sεメtoy đùa mất nửa cái mạng.
“Ưmmm… “
“Ha… ha… aaaa~~~”
Dương cụ phía trước rung rất ác liệt, vừa rung còn vừa như con cá không ngừng quẫy đuôi đập lên thành nhục động, kí©ɧ ŧɧí©ɧ tận miệng da^ʍ sâu hút. Mà chuỗi hạt phía sau lại liên tiếp nghiền ép lên điểm nứиɠ khiến y chỉ biết há mồm rêи ɾỉ thở dốc.
Toàn thân y thấm đẫm mồ hôi, hai tay bám lấy cổ con ngựa, hai chân quỳ trên mặt phao, vì phao chòng chành rung lắc mà toàn thân căng thẳng chỉ sợ nghiêng lệch một chút sẽ ngã xuống nước, có lẽ chính vì vậy mà kí©ɧ ŧɧí©ɧ lại tăng thêm một bậc. Thân thể y nhấp nhô không ngừng, vòng eo uốn éo, gò mông cong vểnh đong đưa vỗ vào phao bơi bành bạch bành bạch. Phao bơi bị y dập đến bì bõm trong nước, khiến mặt hồ chưa từng ngừng rung động.
“Ứmmm…”
“Sướиɠ chết…”
“Ông xã… đâm đến rồi… ahhh~~~”
Hà Thanh cúi đầu nhìn phía dưới ướt dầm dề, nhìn rõ hai cái đầu hồng phấn lúc ẩn lúc hiện, đều là bị lỗ da^ʍ của mình ăn mất thì hưng phấn không kìm nén được.
Đoan Minh trước sau chỉ im lặng đứng giữ phao bơi, hai mắt vằn đỏ nhìn người ta một mình vui sướиɠ, hạ thân dưới nước sưng đến đau đớn nhưng hắn chẳng thèm để tâm.
Hà Thanh có gương mặt rất đẹp, da dẻ trắng nõn, thân thể thon dài cân xứng, hai núʍ ѵú hồng hào da^ʍ dật; phía dưới thì khỏi phải nói, chim nhỏ, bướm múp, cúc hoa chúm chím dễ thương. Là một người bình thường nhã nhặn nghiêm túc, cởϊ qυầи áo thì dâʍ đãиɠ không biết xấu hổ. Giống như lúc này miệng mở lớn, mày nhíu chặt, mắt lim dim, hai tay ôm cổ phao ngựa, mài đầṳ ѵú lên mấy chỗ gồ ghề ở đó, hai chân mở rộng cắm bướm và lỗ hậu lên hai cái sεメtoy, mở chế độ rung lớn nhất không ngừng nhấp nhô lên xuống mặc sức tự tìm vui sướиɠ.
Miệng hai cái động bị mở rộng, đâm ra bọt trắng, kéo ra cực nhiều nước da^ʍ bôi đầy lên hai đùi và mông càng khiến âm thanh lúc va chạm trở nên tục tĩu. Nhưng y lại cực thích những thanh âm này, mỗi lần dộng xuống đều cố ý làm thật mạnh thật kêu. Trong miệng cũng ê a không biết mệt, lúc thần trí bay đi còn có thể gọi giường không một chút gánh nặng, cái gì cũng có thể thốt ra.
Người này vừa da^ʍ vừa dai sức, luôn phàn nàn bị chơi hỏng, bị đυ. chết nhưng nếu tiếp tục dụ dỗ vẫn cứ là ngoài mặt thì chối vái nhưng trong lòng thì sướиɠ rơn.
“Đến rồi… muốn bắn… ưmmmm…”
“Sẽ triều phun...ha… ha…”
“Ông xã… aaaaa~~~”
Hà Thanh kêu ầm ĩ, sau cú nhún mạnh bạo liền bật người lên, chim nhỏ bắn tinh lại đến bướm da^ʍ phun nước ào ào.
Nhưng vì y đứng lên quá nhanh, cả người lại co giật không ngừng nên chỉ thoáng nghiêng người đã ngã vào trong nước.
Bởi đang há miệng thở dốc trong cơn cao trào nên vô tình uống vào rất nhiều nước.
Đoan Minh hoảng hốt ôm y lên, nhìn y vừa co giật vừa ho sặc sụa thì sợ hãi điếng người.
“Không sao… không sao…”
Hắn kéo y đứng dậy, vỗ lưng cho y, lau nước trên mặt y để y hoà hoãn lại mới đưa người lên bờ.
Y ho ra nước thì cả người cũng xụi lơ nằm vật ra đó, sung sướиɠ đến từng lỗ chân lông cũng uể oải. Ngay vào lúc kí©ɧ ŧɧí©ɧ sảng khoái nhất lại đột ngột rơi vào nguy hiểm khiến cả cơ thể càng mẫn cảm hơn, dâʍ ɖị©ɧ tận sâu hộc ra càng nhiều, lúc này cả người đẫm nước mà chỗ giữa háng càng lầy lội hơn.
Y xấu hổ khép chân, thế mà hắn lại ghé đầu hôn lên, hít một hơi sau đó cẩn thận dò hỏi:
“Em thấy sao rồi?”
“Sắp chết rồi…” ngực y phập phồng, vừa thở vừa đáp.
“So với tôi thì sướиɠ hơn à?”
“Anh tốt hơn…” Hà Thanh cắn răng, dù rất ghét nhưng vẫn nói lời thật lòng nhận lại là nụ cười càng đáng ghét hơn của hắn.